Buổi sáng hôm sau, Giang Ngôn Trạm đưa Nguyễn Nhuyễn đi học.
Lúc xuống xe Nguyễn Nhuyễn còn không quên hôn Giang Ngôn Trạm một cái, vui vẻ chào tạm biệt: “Tối gặp.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm.”
Lúc Nguyễn Nhuyễn đang lên cầu thang thì gặp Phương Hủ.
Gần đây cậu đều tới lớp sớm, tranh thủ mọi người chưa đến ngồi làm bài.
Còn hôm nay vừa đi vừa ngáp, chắc chắn là tối hôm qua thức khuya rồi.
Nguyễn Nhuyễn túm vai cậu, khen ngợi: “Tỷ muội! Video cậu edit lại đỉnh quá!”
“É, cậu đến rồi hả.” Phương Hủ dụi mắt, cũng vui vẻ đáp lại, “Chài ai hong có chi, tớ ăn cơm chó online thành thần mà, quen tay quen việc mà thôi—— nhưng mà nói nhỏ thôi, giáo viên nghe đó.”
Cậu ngưng một chút, tiến đến đứng cạnh Nguyễn Nhuyễn bên người, nhỏ giọng nói: “Đặc biệt là thầy Tống, ổng biết Chỉ Nguyên, nên chưa chắc là ổng bỏ qua cậu đâu.”
Nguyễn Nhuyễn: "À….”
Phương Hủ: “?”
“…… Tớ mới đăng video hồi tối qua rồi.” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói, “Nếu thầy Tống có theo dõi thì chắc giờ ổng cũng thấy mất rồi.”
Phương Hủ: “???”
“Chắc là không sao đâu ha.” Nguyễn Nhuyễn gãi đầu, “Còn nếu có thì chắc tớ đi giải thích là được mà.
Tại vì đã đi xong sự kiện trước khi gặp thầy rồi.”
Phương Hủ: “……” Nói chuyện nghe dễ dàng quá ha.
……
Mặc dù Nguyễn Nhuyễn không sợ thật.
Nhưng lúc đi nộp sách ôn tập ở phòng giáo viên, thấy Tống Tri Hạnh đang ngồi ở bàn xem video của cô—— bụng cô vẫn giật thon thót.
Lúc trước cô nghe nói rất nhiều người trời sinh sẽ có một nỗi sợ không thể hiểu nổi mang tên sợ giáo viên.
Mà bây giờ Nguyễn Nhuyễn cũng đã được thể nghiệm đó là cảm giác như nào.
Cô vòng qua sau lưng Tống Tri Hạnh, dè dặt đặt chồng sách ôn tập lên bàn.
Sách ôn tập môn Toán vừa dày cộp vừa nặng, mà đại diện khối của cô là O, không thể bưng nổi trong một lần nên mỗi lần như vậy đều sẽ nhờ người giúp đỡ.
Mà Nguyễn Nhuyễn sức dài vai rộng, có thể một mình bê hết cho cả khối.
Tống Tri Hạnh nhìn thấy cô tới, nhàn nhạt nói: “Để đó được rồi.”
Nguyễn Nhuyễn “Vâng” một tiếng, đang định rời đi thì nghe Tống Tri Hạnh nói: “Khoan đi đã.”
Cô khựng người, chậm rì xoay người lại, nhỏ nhẹ hỏi: “Có chuyện hả thầy?”
“Thầy xem qua bài thi thử của em rồi.” Tống Tri Hạnh nói, “Nếu không có chuyện gì phát sinh, rất có thể là được điểm tuyệt đối.”
Bởi vì bài thi thử không phải là giáo viên trong trường chấm, nên phải chờ một thời gian mới có kết quả.
Nhưng sáng nay Tống Tri Hạnh đã kêu bọn họ gửi đáp án qua cho hắn.
Như vậy thì lát nữa vào tiết mới có cái để sửa bài cho tụi nhỏ.
Nguyễn Nhuyễn thở phào: “A…Dạ.”
Tống Tri Hạnh tắt điện thoại để lên bàn, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Sao, nghe em có vẻ không hài lòng lắm?”
“Đâu, đâu có đâu thầy.” Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định giải thích, “Ơ… cái video đó của em, là từ sự kiện hồi lâu rồi thầy……”
“…… Biết.” Tống Tri Hạnh không biết hồi nãy cô thấy màn hình điện thoại hắn, thoáng ngừng một chút mới nói tiếp, “Chỉ Nguyên nói với thầy rồi.”
Nguyễn Nhuyễn: “À dạ dạ.”
Cũng không biết là giữa thầy Tống với Chỉ Nguyên có gút mắc yêu hận tình thù gì không, mà mỗi lần nhắc đến tên Chỉ Nguyên ổng cứ không tự nhiên thế nào.
Nguyễn Nhuyễn cũng không tìm hiểu sâu làm gì, yên lặng lủi mất.
Tiết cuối buổi sáng là Toán.
Đề thi thử kì này rất khó, gài rất nhiều chỗ.
Làm không ít học sinh vốn cảm thấy bản thân thi không tệ sau buổi sửa bài hôm nay đều phải hoài nghi nhân sinh.
Nguyễn Nhuyễn tuy làm bài không nhanh, nhưng cô chỉ có biết làm hoặc không biết làm, chứ không có chuyện làm sai hay sơ suất tính sai.
Cho nên cô cũng không quá lo điểm Toán của mình.
Còn bạn nhỏ Phương Hủ này thì trí nhớ ngắn hạn, lúc thi cắm mặt cắm mũi làm bài, không viết lại đáp án vào tờ đề, mà thi xong cũng chẳng nhớ mình đã viết gì vào giấy luôn.
Cho nên sau buổi hôm nay cậu cũng vô cùng bồn chồn bất an.
.
truyện tiên hiệp hay
Trưa tan học xong, Phương Hủ liên tục thở dài, nói với Nguyễn Nhuyễn đi cùng “Tớ thấy tớ không làm đôi bạn cùng tiến với cậu được rồi.”
“Ha ha ha ha không sao đâu mà.”
“Thôi không nói chuyện này nữa.” Phương Hủ lắc đầu, “Hôm nay cậu lên phòng giáo viên thầy Tống có nói gì cậu không? Ổng có thấy video mới của cậu chưa?”
“Thấy rồi.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Nhưng mà anh Chỉ Nguyên nói chuyện với ổng rồi, ổng cũng không nói gì nữa.”
“Chỉ Nguyên…………” Phương Hủ bụm miệng, “Tớ vẫn thấy thật là thần bí nha, anh ta vậy mà lại có quan hệ mờ ám với thầy mình, đúng là trái đất tròn!”
Nguyễn Nhuyễn: “………Cậu nói hơi to rồi đó.”
Tuy bụm miệng nhưng chỉ cho có hình thức vậy thôi chứ âm lượng còn to hơn nói chuyện bình thường.
Phương Hủ vội vàng làm động tác kéo khóa miệng.
Đáng tiếc chậm rồi.
Một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Nói bậy nói bạ cái gì đó?” Là Tống Tri Hạnh, hắn rất bình tĩnh quở trách Phương Hủ, “Phương Hủ, thầy thấy nếu em chăm học như chăm hóng drama thì em không phải đau khổ với điểm Toán như này đâu.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Phương Hủ: “……………………”
Tống Tri Hạnh đứng sau lưng hai người, trên tay còn cầm một chồng giáo án, trông rất bận rộn.
“Thầy chẳng thân quen gì với Chỉ Nguyên đâu.” Tống Tri Hạnh lạnh nhìn Phương Hủ, “Nếu em thần tượng người ta thì phải học theo sự chăm chỉ nỗ lực của người ta chứ sao lại đi học cái tính nhiều chuyện làm gì?”
Phương Hủ: “…… A?”
Tống Tri Hạnh thật sự rất bận, đến phân trần sẵn tiện khủ.ng bố tinh thần trẻ nhỏ xong quay đít bỏ đi nhanh như một cơn gió, trước khi đi còn không quên tặng cho Phương Hủ một câu “Đợi có kết quả thi thử lần này xong em lên gặp thầy”.
Phương Hủ: “…… Người đâu ship bổn cung bình oxi.”
“Ò vậy là hai người đó không có quan hệ mờ ám gì hết.” Nguyễn Nhuyễn sờ mũi, “Chúng ta không nên đoán mò làm chi.”
Phương Hủ: “A? Nhưng cái giọng điệu này của ổng rõ là đã nghiện còn ngại mà?”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Vậy hả?”
Cô lại không thấy giống lắm.
Nếu là đang dối lòng thì phải như Giang Ngôn Trạm nhà cô chứ, mím môi, mắt nhìn chỗ khác, đáng yêu vô cùng.
Nguyễn Nhuyễn yên lặng mà nhớ thương Giang Ngôn Trạm, lập tức cười tủm tỉm.
Phương Hủ xoa cánh tay nổi da gà của mình: “Sao cứ cảm giác như bị thồn cơm chó thế nhỉ, quái đản thật……”
……
Nguyễn Nhuyễn không phải là người nhiều chuyện thích hóng hớt, chuyện của Tống Tri Hạnh với Chỉ Nguyên biết thì biết vậy thôi chứ không để tâm.
Tối tan học Nguyễn Nhuyễn đến công ty của Giang Ngôn Trạm chờ anh.
Cũng thật là trùng hợp, cô tới vừa lúc Giang Tuyết Phi cũng có việc phải ghé qua chỗ Giang Ngôn Trạm.
Thấy Nguyễn Nhuyễn, mắt Giang Tuyết Phi lập tức sáng quắc, thiếu điều muốn bổ chửng vào cô, nắm cổ tay cô thân thiết chào hỏi: “Nhuyễn cưng, còn tới đây chờ nó tan làm luôn hả, em chiều nó quá rồi.”
Nguyễn Nhuyễn cũng cười nói: “Buổi tối an lành nha chị, chị ăn tối chưa?”
“Ây dà, chị còn có việc gấp, không đi được không đi được đâu.” Giang Tuyết Phi kéo cô cùng ngồi xuống sofa cho khách, “Sẵn nói cho em cái này.
Em biết chương trình ‘Khéo Tay Hay Làm không?”
Nguyễn Nhuyễn ngạc nhiên, chần chừ hỏi lại: “Là…… gameshow đúng không chị?”
Giang Tuyết Phi gật đầu: "Đúng rồi, em có xem bao giờ chưa?”
"Có nghe qua.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Nhưng chưa xem……”
“Sắp quay mùa 3 rồi.” Giang Tuyết Phi nói, “Lần này hợp tác với bên đài Hòa Bình, sẽ mời rất nhiều BB như em tới tham gia, em có muốn tham gia không?”
Nguyễn Nhuyễn cẩn thận hỏi: “Là chương trình nổi lắm hả chị?”
Nếu không thì Giang Tuyết Phi cần gì phải nói cho biết?
“Đúng vậy, là show lớn đó.” Giang Tuyết Phi cười trả lời, “Chị có thể đảm bảo với em, chắc chắn hot, mà cũng rất thú vị đó nha.”
Đối với người trong nhà thì Nguyễn Nhuyễn rất tin tưởng, nên cũng không đắn đo gì, chỉ là hỏi để biết thêm thông tin: “Vậy khi nào thì bắt đầu quay hả chị?”
“Khoảng trong tháng 6 này đến cuối năm nay, chắc chắn sau khi em thi đại học xong.” Giang Tuyết Phi trả lời, “Còn ngày cụ thể thì phải đợi sắp xếp xong các hạng mục mới có thông báo.”
Chị cũng không có toàn quyền quyết định nên cũng chưa biết.
“Được nha, để đến đó em cân nhắc.” Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ, “Nếu phù hợp thì em không có vấn đề gì……”
“Vậy là tốt rồi.” Giang Tuyết Phi vỗ vai cô, “Trước mắt cứ vậy đi ha.”
Vừa dứt câu, Giang Ngôn Trạm bước vào.
Thấy Giang Tuyết Phi ngồi kế bên Nguyễn Nhuyễn, ở trên sofa công ty anh, uống cà phê công ty anh, còn nắm tay nắm chân vô cùng thân thiết——
Sắc mặt Giang Ngôn Trạm đen đi vài phần, đặt văn kiện xuống trước mặt Giang Tuyết Phi, lạnh nhạt nói: “Chị tìm trợ lý Tưởng, còn lại anh ta sẽ xử lý cho chị.”
“Oa, em không nể tình chị em chúng ta đến vậy sao?” Giang Tuyết Phi kinh ngạc, “Cứ thế mà tống chị qua cho trợ lý vậy đó sao?”
Giang Ngôn Trạm đánh trống lảng: “Vừa rồi hai người nói cái gì đó?”
“Ối dồi bảo vệ kĩ càng thế?” Giang Tuyết Phi cười ngả ngớn, “Vậy khi nào thì chị đây được uống rượu mừng đây?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Kể từ khi biết chuyện của hai người, mỗi lần gặp anh chị ta nhất định phải chọc một hai câu mới chịu được.
Hồi đầu anh sẽ ngượng đến đỏ mặt, giờ đỡ nhiều rồi.
“Chuyện đó tính sau.” Giang Ngôn Trạm trả lời, “Nhưng mà trước mắt là thấy chị sẽ phá sản trước nếu chị vẫn cứ không chịu làm việc đàng hoàng đấy.”
Giang Tuyết Phi: “?”
“Đi thôi.” Giang Ngôn Trạm trực tiếp đi tới kéo tay Nguyễn Nhuyễn, “Chúng ta đi ăn tối.”
“A……” Nguyễn Nhuyễn hỏi lại, “Chị không đi cùng hả?”
Giang Tuyết Phi xua tay, dáng vẻ không thèm chấp, “Nào nào, phải để người trẻ có không gian riêng tư để hưởng thụ chứ, hai đứa cứ đi đi.”
Hình như “hưởng thụ” mà chị nói còn có ý khác, nhưng Nguyễn Nhuyễn không nghe ra được, còn ngoan ngoãn đáp lại “Dạ”.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Trước khi đi, Giang Tuyết Phi còn nháy mắt với anh vài cái, rồi lại ra vẻ gà mẹ thắm thiết nói: “Em tuổi cũng không còn nhỏ, phải biết chú ý chút, đừng để ra chuyện ngoài ý muốn.”
Giang Ngôn Trạm: “.............”
Nguyễn Nhuyễn: “Hả?”.