Nguyễn Nhuyễn gọi nơi này là nhà của hai người, hoàn toàn xứng đáng.
Giang Ngôn Trạm vào phòng Nguyễn Nhuyễn dành riêng cho anh, cảm động khi thấy cách bài trí quen thuộc, y đúc căn phòng của anh ở nhà.
Cô tính toán rất chu đáo, trong nhà đủ các thể loại đồ đạc.
Đa số là nhu yếu phẩm, nhưng vẫn có một ít đồ hoa hòe hoa lá không có tác dụng gì, chủ yếu là để gia tăng sức sống cho căn nhà.
Giang Ngôn Trạm mang dép bông đôi với Nguyễn Nhuyễn, để yên cho cô kéo đi thăm quan.
Một tay anh để Nguyễn Nhuyễn nắm, tay còn lại thỉnh thoảng cầm mấy đồ trang trí lên xem, hoặc thỉnh thoảng mở ngăn kéo ra xem bên trong có gì.
Phòng riêng của anh tương đối nhỏ nhắn, nhưng rất ấm và thoải mái.
Giường là giường đôi lớn, có sofa đủ cho cả hai ngồi, còn có một cái bàn đọc sách —— cũng là loại dành cho hai người.
Giang Ngôn Trạm xem xong phòng, Nguyễn Nhuyễn liền dẫn anh đi xem phòng của cô.
Phòng của Nguyễn Nhuyễn ở cách vách, nhiều đồ hơn phòng của anh nhiều, trong phòng có đủ các thể loại gối ôm và thú bông, tất cả đều là hình gấu.
Có cả TV và máy tính, kế bên máy tính để rất nhiều sách vở.
Nhưng phòng cô lại giống phòng ngủ phụ hơn (ý là nhà xây theo kiểu có 1 phòng là phòng ngủ master lớn, còn các phòng ngủ khác nhỏ hơn, thì Nguyễn Nhuyễn đã dành phòng master cho Giang Ngôn Trạm rồi), giường cũng nhỏ, chiếm diện tích nhất là một bàn làm việc dài, trên bàn cũng đặt nhiều tượng gấu mini và các đồ trang trí, làm thành chỗ làm việc riêng của cô.
Giang Ngôn Trạm cầm một tượng lên, chú gấu thư sinh có hai bàn tay to to, trông rất đáng yêu.
Anh có chút khó hiểu nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn cũng đang ngắm mấy con gấu trên bàn, sau đó nói: “Cục cưng, anh biết không, thật ra tôi chỉ thích phòng nhỏ nhỏ như vầy thôi, cảm giác rất an toàn.”
Cô nhìn xung quang, nhẹ nhàng nói tiếp: “Lúc anh không ở đây thì tôi sẽ ở phòng này, nhìn cũng ấm cúng mà, đúng không?”
Giang Ngôn Trạm dĩ nhiên hiểu hàm ý của cô, khóe miệng rất muốn cong lên nhưng bị anh cưỡng chế đè xuống, có điều lại không thể che giấu được sự vui sướng trong giọng nói: “Vậy khi tôi ở đây thì sao?”
Nguyễn Nhuyễn nhéo tay anh: “Thì chúng ta chơi với nhau chứ sao.”
Hành động này của cô trông có vẻ rất ái muội, như đang ám chỉ điều gì đó, nhưng thực ra đó chỉ là cách bày tỏ yêu thương của cô mà thôi.
Giọng nói vừa mềm mỏng lại vừa ngọt ngào, hoàn toàn không giống đang nói chuyện mờ ám.
Nhưng câu "chơi với nhau" kia cũng có thể hiểu theo nghĩa khác mà, Giang Ngôn Trạm siết Nguyễn Nhuyễn, cúi đầu kề sát mặt cô, hỏi: “Chơi cái gì?”
Nguyễn Nhuyễn thấy thế liền tranh thủ hôn môi anh một cái.
Hôn xong mới bắt đầu suy nghĩ câu trả lời, cô chậm rãi tiêu hóa một lát mới nhỏ giọng nói: “Chơi trò chơi?”
Giang Ngôn Trạm: “Ừ.”
Còn anh bị nụ hôn bất ngờ này làm cho ngượng ngùng, tai đỏ lên, nhưng không muốn bị phát hiện nên chỉ có thể đứng thẳng lên, nói lảng sang chuyện khác, làm như chưa có chuyện gì xảy ra: “Cái này đèn đẹp đó.”
Anh nói chiếc đèn ngủ đặt trên tủ đầu giường.
Nguyễn Nhuyễn vừa định gật đầu hùa theo, liền thấy Giang Ngôn Trạm không chút để ý mà đặt tay lên ngăn kéo, chuẩn bị kéo ra——
Nguyễn Nhuyễn: “A, đừng……”
Ngăn sao mà kịp, Giang Ngôn Trạm đã mở ra rồi.
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Bên trong có mấy gói khăn giấy, khăn giấy khô, khăn giấy ướt, hai gói băng vệ sinh được sắp xếp gọn gàng, và cả—— mấy hộp áo mưa.
Giang Ngôn Trạm: “…………”
Nguyễn Nhuyễn sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Cẩn, cẩn tắc vô áy náy.”
Giang Ngôn Trạm: “……” Cũng chu đáo quá nhỉ.
……
Cả hai đều đã như có như không mà ám chỉ đối phương, thì chuyện sắp xảy ra cũng là chuyện thường tình.
Có điều không phải bây giờ, bởi vì cả hai còn chưa ăn tối.
Nguyễn Nhuyễn đã chuẩn bị sẵn sàng để show skill nấu ăn thì Giang Ngôn Trạm cũng không khách khí, đặt hai loại bánh mà hôm trước hai cả hai mới ăn.
Anh biết Nguyễn Nhuyễn thích ăn đồ ngọt, nên đặt cũng là loại bánh cô thích.
Nguyễn Nhuyễn vô cùng cảm động, quyết định thêm hai món anh thích ăn vào thực đơn hôm nay.
Hai người đi thang máy xuống lầu, tay trong tay đến siêu thị mua đồ về nấu.
Hai người đi không tính là nhanh, dù sao siêu thị cũng lớn, lượn qua lượn lại chắc chắn tốn hơn chục phút.
Dọc đường ngoại trừ hỏi ý nhau bữa tối ăn gì thì cũng không nói thêm gì khác.
Giang Ngôn Trạm cảm giác yêu đương Nguyễn Nhuyễn làm anh cũng bị lây cái sự chậm của cô, làm cái gì cũng từ tốn hơn trước kia nhiều, thậm chí còn tản bộ đi siêu thị như một cặp vợ chồng về hưu nhàn nhã.
Nhưng hiệu suất vẫn cao.
(cái kiểu nhìn chậm mà nhanh này của nữ chính có thật nha mng, mấy bồ hình dung như mấy con chuột gặm đồ ăn ý, thấy nó mỗi miếng gặm chút chút vậy mà ăn hết lẹ lắm).
Nguyễn Nhuyễn mồm nói là lần đầu nấu ăn, nhưng lúc chọn nguyên liệu lại rất thành thạo, đặc biệt là khi mua thịt, biết phần nào ăn ngon hơn, miếng nào tươi hơn, gần như liếc mắt một cái là chọn xong.
Còn lúc mua rau thì lóng ngóng hơn chút đỉnh, phải cầm lên nhìn trái nhìn phải một hồi mới quyết định được.
Giang Ngôn Trạm hỏi cô: “Trước đó cô có nấu ăn rồi hả?”
“…… Xem như là vậy đi?” Nguyễn Nhuyễn nhìn chăm chăm mấy miếng thịt, “Miếng bò này tươi quá nè, chúng ta đổi sang ăn bít tết được không?”
Giang Ngôn Trạm bỗng dưng bị cắt ngang vậy cũng vô thức gật đầu đồng ý.
Đề tài nhạy cảm này cứ thế mà bị Nguyễn Nhuyễn nẫng đi nhẹ như không.
Nguyễn Nhuyễn đẩy xe đi phía trước, Giang Ngôn Trạm theo sau, cô chọn nguyên liệu xong liền tấp vào khu đồ ăn vặt.
Lúc này thì cô cũng không còn giữ nổi dáng vẻ thành thạo khi nãy, bị các loại bao bì nhãn hiệu đầy màu sắc làm cho phân vân, ngó tới ngó lui không biết nên mua cái nào.
Giang Ngôn Trạm nhìn quầy bim bim, hỏi cô: “Cái đó thì sao?”
Trong ấn tượng của anh, thì mấy đứa nhỏ cỡ Nguyễn Nhuyễn rất thích ăn món đó.
Nguyễn Nhuyễn nhìn đống bánh giòn rụm, mếu máo: “Anh muốn ăn hả?”
Giang Ngôn Trạm: “Hả?”
“Anh muốn thì chúng ta mua một ít.” Cô nói, “Thực phẩm chiên giòn như này cứng quá, tôi cắn không được.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh nhìn đống khô bò Nguyễn Nhuyễn để trong xe đẩy.
Chắc là khô bò dễ cắn hơn bim bim á.
“Khác nhau mà……” Nguyễn Nhuyễn giải thích, “Thịt cho dù có cứng thì ngậm một hồi cũng sẽ mềm, còn cái kia tôi cảm thấy nó sẽ chọt miệng tôi, đau lắm.”
Giang Ngôn Trạm: “…… Phải không.”
Nguyễn Nhuyễn trịnh trọng gật đầu.
Giang Ngôn Trạm lại nhìn tay Nguyễn Nhuyễn đang đặt trên thành xe.
Vừa trắng vừa mịn, nhìn đúng là rất dễ bị tổn thương.
“Anh nghĩ đi.” Nguyễn Nhuyễn còn cố chấp muốn miêu tả cho anh, “Khô bò cứng trng miệng với khoai tây chiên trong miệng……”
Cô vừa nhìn miệng Giang Ngôn Trạm, đột nhiên đỏ mặt.
Giang Ngôn Trạm cũng nhận ra, anh còn chưa nói gì Nguyễn Nhuyễn đã không đánh mà khai, nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ vô số, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cục cưng, chỉ là tại tôi mới vừa liên tưởng đến mấy chuyện bậy bạ.”
Giang Ngôn Trạm: “…………”
Gương mặt Nguyễn Nhuyễn trắng trắng hồng hồng, vừa ngượng lại vừa phấn khích, dáng vẻ y hệt mấy đứa nhóc vừa đến tuổi dậy thì lần đầu xem phim người lớn, hơi thở cô cũng nóng rực lên, giọng nói mềm mỏng: “Làm sao bây giờ đây cục cưng, chỉ cần thấy anh là tôi lại không nhịn được liên tưởng lung tung mất rồi.”
Giang Ngôn Trạm: “………… Ừm.”
Anh cảm thấy có chút vui.
Chắc là do ham m.uốn cá nhân của anh, cũng có thể là do Nguyễn Nhuyễn bình thường đều là dáng vẻ thiên chân vô tà, cho nên việc có thể khiến cô bắt đầu mơ tưởng anh, khiến cô nổi lên dụ.c vọng và khát cầu anh…… Làm anh cảm thấy vui sướng khôn tả, là loại kh.oái cảm khi đạt được thành tựu lớn.
Đồng thời cũng rất muốn cúi đầu hôn cô, muốn làm ra mấy chuyện mờ ám, muốn quyến rũ dụ dỗ cô, muốn cô càng đắm chìm vào cơ thể mình, muốn cô càng càng…… khao khát mình.
Muốn chinh phục và muốn bị chinh phục, hai ham m.uốn trái ngược đồng thời nổi lên, cũng đồng thời được thỏa mãn.
Cô dựa vào rất gần, Giang Ngôn Trạm hơi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn biết, đây là cách anh biểu đạt sự đồng thuận.
(đoạn này để tình bể bình mình chém thành ý này nha mng)
Cô ôm tay Giang Ngôn Trạm, cùng anh chọn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Trong nhà có một quầy chuyên dụng để đựng đồ ăn vặt, cô đã mua sẵn kha khá rồi.
Nhưng cô lại không có cơ hội ăn với Giang Ngôn Trạm, không biết anh thích ăn gì, thậm chí cũng không biết bình thường anh có ăn vặt không.
Cho nên lần đi siêu thị quả là cơ hội ngàn vàng để cô có thể gia tăng hiểu biết của mình về Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm cũng phát hiện —— Nguyễn Nhuyễn thật sự rất thích kẹo.
Cô mua rất rất nhiều kẹo, đặc biệt là chocolate, kế đó là các loại kẹo mềm, gần như mỗi loại kẹo cô đều sẽ cầm lên xem, suy xét vài giây rồi bỏ vào xe đẩy.
Mặc dù anh thấy trong nhà đã có rất nhiều bánh kẹo rồi.
Giang Ngôn Trạm bắt đầu hoài nghi, có khi nào Nguyễn Nhuyễn ăn ngọt nhiều quá nên sâu răng hết rồi không, nếu không sao lại không cắn nổi bim bim chứ.
Anh và Nguyễn Nhuyễn xách bao lớn bao nhỏ về nhà, cất đồ vào tủ lạnh trước rồi bắt đầu sắp xếp quầy đồ ăn vặt và bàn trà.
Nguyễn Nhuyễn ngồi trên sofa, vừa ngâm nga vừa sắp đồ ăn vặt cô thích lên bàn.
Bỗng nhiên đệm bên cạnh lún xuống, thấy Giang Ngôn Trạm đẩy nhẹ cô, để cô tựa lưng vào sofa, rồi ghé mặt lại đây.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Anh nói, “Há miệng mở ra để tôi xem nào.”
- ---------------------
Hmmm, bây giờ hai người bắt đầu vào giai đoạn tiền hôn nhân rồi á, cũng nên đổi xưng hô nhưng mình lại không thích em-anh/anh-em lắm (tại cái nư mình nó vậy, mình thích Alpha được gọi là anh/chị/chồng hơn), nhưng mà bộ này để xưng hô nào kể trên cũng không hợp lý lắm.
Anh-em/em-anh thì nữ chính không có vẻ gì là ở vai "em" này cả, cổ trước giờ vẫn khá là chủ động, tâm thái ngang hàng với nam chính.
Mà với tính cách của nam chính thì càng không gọi nữ chính theo kiểu "anh/chị".
Nên tui vẫn giữ xưng hô tôi-anh/tôi-cô đến giờ là vậy đó.
Mng có sáng kiến nào hum? Nếu đổi thành tôi-em/em-tôi ("tôi" ở nữ chính) thì mng thấy sao?.