Giang Ngôn Trạm rất giống chị anh, không phải là mặt, mà là khí chất.
Nguyễn Nhuyễn cũng thấy, sau đó cô quay đầu nhìn Giang Ngôn Trạm, thấy anh hơi kinh ngạc rồi lại lạnh mặt.
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
Giang Ngôn Trạm lạnh lùng cúp điện thoại, rồi quay người đi, không hề nhìn người ta.
Nguyễn Nhuyễn thắc mắc: “Là người quen của anh hả?”
“Ừ.” Giang Ngôn Trạm mặt hơi đỏ, nhưng vẫn rất bình tĩnh, “Kệ đi.” Nguyễn Nhuyễn: “Vâng?”
“…… Bây giờ cô phải về đúng không?” Giang Ngôn Trạm nói, “Tôi chở cô.”
Nguyễn Nhuyễn lại nhìn chỗ hồi nãy.
Chiếc xe đó vẫn còn, nữ nhân xinh đẹp kia đang nhìn ra ngoài, đúng lúc đụng phải ánh mắt của cô, hữu hảo cười một cái.
Nguyễn Nhuyễn nhìn Giang Ngôn Trạm: “Cô ấy hình như muốn gặp chúng ta đó.”
Giang Ngôn Trạm: “Quan tâm cổ làm gì.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Làm vậy không được nha.
Giang Ngôn Trạm cái gì cũng tốt, mỗi tội hơi không được lễ phép cho lắm.
Cô hỏi Giang Ngôn Trạm: “Anh mới cãi nhau với cổ hả?”
“…… Không có.” Giang Ngôn Trạm nắm tay Nguyễn Nhuyễn, “Đi thôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “……?” Cô còn chưa phản ứng lại, đã bị Giang Ngôn Trạm kéo vào công ty.
Tuy đã trễ nhưng công ty Giang Hoán vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhân viên ra ra vào vào.
Giang Ngôn Trạm một tay cầm bánh, một tay nắm Nguyễn Nhuyễn, băng qua sảnh lớn, đi tới thang máy.
Thang máy riêng của anh ở khá xa, nên Giang Ngôn Trạm đi tháng máy chung.
Bên trong có vài nhân viên cũng xuống bãi đỗ xe.
Bọn họ nhìn Giang Ngôn Trạm nắm tay Nguyễn Nhuyễn bước vào, đều hai mặt nhìn nhau, vừa không dám nhìn lại vừa không dám làm lơ, nhất thời không khí vô cùng xấu hổ, một nam O nhỏ nhỏ ở trong cùng nhịn hết nổi, lấy điện thoại ra.
Chắc là nóng lòng muốn chia sẻ tin bát quái với tỷ muội, Giang Ngôn Trạm cũng không quan tâm.
Bàn tay nắm Nguyễn Nhuyễn hơi thả lỏng, Nguyễn Nhuyễn muốn nói chuyện với anh, nhưng xung quanh đều là người lạ, cô cảm thấy tốt nhất không nên nói gì.
Vì thế Nguyễn Nhuyễn im lặng, chỉ nắm tay Giang Ngôn Trạm.
Thang máy dừng ở tầng hầm, Nguyễn Nhuyễn đi theo Giang Ngôn Trạm đến chỗ đỗ xe của anh.
Nguyễn Nhuyễn lại gần Giang Ngôn Trạm, nhỏ giọng hỏi: “Anh……không có tài xế à?”
Giang Ngôn Trạm: “…………”
Anh không thể ngờ được sau khi gặp chị anh, câu đầu tiên cô hỏi lại là câu này.
Chị Giang Ngôn Trạm ngồi ghế phó lái, vậy đương nhiên là có tài xế riêng.
Hai người chắc chắn đều là tổng tài, nếu không thì sao cổ có khí chất giống y hệt Giang Ngôn Trạm được, tổng tài ngồi ghế phụ, vậy dĩ nhiên người lái là tài xế riêng rồi.
Sau khi Nguyễn Nhuyễn gặp cổ, cũng mới nhớ đến chuyện này.
Theo kịch bản kinh điển thì tổng tài hẳn là phải có một tài xế riêng xịn hoặc là một quản gia trung thành tận tâm đi theo chứ.
Vai trò của bọn họ là sẽ thốt ra mấy câu thoại kinh điển kiểu: Lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia như vậy, đã lâu lắm rồi thiếu gia không cười, cô là người rất đặc biệt với thiếu gia…… bla bla.
Đôi khi còn kiêm luôn kể chuyện hồi nhỏ của nam chính cho nữ chính.
Nguyễn Nhuyễn mong chờ nhìn Giang Ngôn Trạm.
“…… Có.” Giang Ngôn Trạm nói, “Nhưng không hay nhờ.
Tôi thích tự lái hơn.”
Nguyễn Nhuyễn: “A……”
Tự dưng cô lại hỏi vậy, có khi nào mạo phạm anh không nhỉ? Giang Ngôn Trạm dừng một chút, chắc là nhận ra lời mình nói có thể bị hiểu theo nghĩa khác, cúi đầu nhìn bánh kem trong tay, hơi biệt nữu bổ sung: “Ý tôi là, tôi không thích ở gần người lạ.”
Nguyễn Nhuyễn nhích lại gần anh một chút: “Bao gồm cả tôi?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Cô thì không.”
Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra, cười nói với anh: “Vậy là tốt rồi.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Giang Ngôn Trạm bỗng nhiên nhận ra Nguyễn Nhuyễn bình thường ngoan ngoãn vô hại đến mức nào.
Rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một học sinh chưa trải sự đời mà thôi.
Giang Ngôn Trạm có xúc động muốn bế cô lên dỗ dành—— nhưng nhớ tới lúc Nguyễn Nhuyễn đè anh khủng bố như thế nào, anh lập tức thanh tỉnh.
Cô gái này có vẻ ngoài lừa tình quá đi.
……
Giang Ngôn Trạm lần thứ hai được trải nghiệm “sự khủng bố” Nguyễn Nhuyễn, là vào tối thứ sáu.
Nguyễn Nhuyễn mời anh bữa tối.
Giang Ngôn Trạm không có lý do gì để từ chối, mà ngược lại còn chuẩn bị một chút, xịt một ít nước hoa.
Nước hoa anh dùng loại được chế tác riêng của nhãn hiệu nổi tiếng nhất, được chiết xuất từ tin tức tố của anh.
Bình thường anh chỉ dùng vào một số dịp vô cùng vô cùng trọng đại.
Giang Ngôn Trạm mang một thân nước hoa quyến rũ ngồi ghế sau, đến cổng trường chờ Nguyễn Nhuyễn.
Từ trưa Nguyễn Nhuyễn đã bắt đầu mong chờ buổi hẹn này rồi.
Cô thấy người ta hẹn hò cô rất nhiều rồi, nhưng chưa từng được đích thân trải nghiệm.
Gần trường có một nhà hàng cao cấp, cũng có rạp chiếu phim KTV (Karaoke) các thứ, cho nên Nguyễn Nhuyễn quyết định hẹn nhau ở cổng trường.
Tan học Nguyễn Nhuyễn đi về cùng Phương Hủ, Phương Hủ cũng biết Nguyễn Nhuyễn sắp đi hẹn hò, mà đây là lần đầu tiên cậu được diện kiến bạn trai của Nguyễn Nhuyễn nên vô cùng kích động.
Cậu thậm chí còn nói với Nguyễn Nhuyễn: “Chắc chỉ có đi gặp bạn gái tương lai của tớ tớ mới hóng như vậy.”
Nguyễn Nhuyễn không hiểu ý của cậu, hỏi lại: “Cậu gặp được rồi hả?”
Phương Hủ: “…… Đừng nói nữa mà.
Oaaaaa.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô cười vỗ vai cậu: “Đừng khóc, sẽ có thôi.”
“Thật không? Tớ không đòi hỏi gì hết, chỉ cần là một chị Beta ôn nhu là được rồi.” Phương Hủ khoa trương khụt khịt, “Tới khi nào tình yêu mới đến với tớ đây.”
Quá đáng yêu.
Nguyễn Nhuyễn cười nói: “Trước tiên đừng vội, bây giờ cậu còn nhỏ mà, phải chuyên tâm học hành.”
Phương Hủ: “……?” Cậu còn dám nói vậy à? Cậu đi làm BB, đi yêu đương mà dám bảo tớ phải chuyên tâm học hành?
……Nhưng mà, thành tích của cậu rất tốt, Phương Hủ thức thời ngậm miệng.
Cậu đi cùng Nguyễn Nhuyễn ra cổng trường, thấy một chiếc xe rất quen đỗ trước cổng…… Từ nhỏ Phương Hủ đã không hề có hứng thú gì với xe cộ, nhưng do môi trường sống nên cậu lại biết rất nhiều về mảng này.
Chiếc xe đang đỗ trước cổng đó là hàng limited quốc tế đấy.
Phương Hủ theo bản năng nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Cậu thấy Nguyễn Nhuyễn đi về hướng đó, sau đó có một nam nhân mặc vest lịch thiệp bước ra, rồi mở cửa ghế sau.
Bên trong có một nam nhân đang ngồi, vừa nhìn là thấy sang xịn mịn, áo vest cao cấp, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, mặt lạnh nhìn ra.
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ vẫy tay, sau đó nói với Phương Hủ: “Ảnh tới rồi, tớ đi trước nhé.
Ngày mai gặp lại.”
Phương Hủ: “?”
Phương Hủ: “……”
Phương Hủ: “.”
Cậu sai rồi, cậu không nên cho rằng đối tượng yêu đương của Nguyễn Nhuyễn cũng thường thường thôi, bởi vì, cái cô Nguyễn Nhuyễn này trước giờ chưa từng giống “người thường” cả.
Cả thành phố cũng chả có mấy ai có thể sở hữu được chiếc siêu xe đó, cậu về tra một chút là biết của nhà ai—— nhưng mà thiếu gia của mấy nhà đó đều là Alpha a.
Còn Omega hào môn đa số đều nuôi ở nhà không bao giờ ra khỏi cửa….
hoặc là giống như cậu, quẳng cho một cục tiền rồi sống sao thì sống, cơ bản không quan tâm.
Làm gì có thể làm một màn lái siêu xe đi đón người yêu này được? Chẳng lẽ Nguyễn Nhuyễn thật sự yêu đương với A? Phương Hủ chớp mắt, vẫy tay với Nguyễn Nhuyễn: “Mai gặp lại.
Nhuyễn a, nhớ chú ý an toàn!”
Nguyễn Nhuyễn: “Ừa! Cậu cũng vậy, về rồi nhớ nhắn tin cho tớ.” “……”
“Hồi trước cậu cũng nói vậy, nhưng cậu đâu có rep lại tin nhắn của tớ đâu.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Khi đó cô đang đánh dấu tạm thời cho Giang Ngôn Trạm, Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Lúc đó tớ có chút chuyện.”
“Biết rồi.” Phương Hủ lại vẫy tay, cô đáng yêu như vậy, Alpha khác thích cô cũng không có gì lạ, “Cậu mau đi đi.” Nguyễn Nhuyễn tạm biệt cậu, rồi lên xe Giang Ngôn Trạm.
Cô cũng không thấy mấy ánh mắt khác lạ của bạn học xung quanh, Giang Ngôn Trạm đã không quan tâm, thì đương nhiên Nguyễn Nhuyễn sẽ chẳng bao giờ chú ý.
Quan trọng là…… Nguyễn Nhuyễn không biết gì về xe cộ cả.
Vách ngăn chậm rãi dâng lên, Nguyễn Nhuyễn phát hiện, cái vách ngăn này có thể “cách tin tức tố”.
Giang Ngôn Trạm quả thực chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Nguyễn Nhuyễn sờ vách ngăn, nhẹ giọng hỏi Giang Ngôn Trạm: “Trước đó anh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn hả?” Giang Ngôn Trạm nhìn cô, đại khái đoán được Nguyễn đang Nhuyễn gì.
Thân là một vị tổng tài Omega mạnh mẽ, từ trước đến nay chưa từng thua kém một Alpha nào, Giang Ngôn Trạm cong môi, vô cùng tự tin trả lời: “Không có.”
Nguyễn Nhuyễn: “Vậy lần đầu chúng ta gặp nhau……”
Giang Ngôn Trạm: “…………”
Cái cô này, tại sao cái hay không nói, chỉ nói cái dở thế?
“Lần đó không tính.” Giang Ngôn Trạm bình tĩnh nói, “Chuyện ngoài ý muốn là chuyện xấu.
Còn chuyện đó đương nhiên không phải.”
Nguyễn Nhuyễn cười rộ lên: “Hì hì, anh cũng biết nói mấy lời ngọt ngào ghê.”
Giang Ngôn Trạm: “……” Thực ra là anh đang bao biện vì đã bị hố.
Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm nhìn anh.
……Thôi, ngọt ngào thì ngọt ngào.
Khi hai người nói chuyện, xe đã bắt đầu chạy qua nhà hàng mà bọn họ đã hẹn trước.
Nguyễn Nhuyễn bỗng nhiên chồm người qua, kề sát tai Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm: “?”
Sau đó anh nhận ra Nguyễn Nhuyễn đang ngửi mùi hương trên người anh, Giang Ngôn Trạm bỗng nhiên hơi hồi hộp, cơ bắp cả người căng thẳng, khó khăn hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Cô, cô đang làm cái gì đó?”
“Thơm quá à.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Nhưng đây không phải là mùi của anh.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Cũng không phải mùi của tôi.
Tin tức tố của tôi bị dung hợp rồi à?”
Omega sau khi bị đánh dấu tạm thời sẽ hấp thụ tin tức tố của Alpha, rồi dung hợp với tin tức tố của mình, mà tin tức tố Alpha sau khi bị dung hợp sẽ dần mất tác dụng, mùi cũng sẽ bay hết.
Nhưng quá trình này phải tốn từ mười ngày đến nửa tháng.
Bình thường, trong “ngày nguy hiểm” của kỳ phát tình, một lần đánh dấu tạm thời có thể duy trì đến hết kỳ phát tình.
Giang Ngôn Trạm chưa hết kỳ, anh chỉ xịt ít nước hoa mà thôi.
Mà nước hoa ít nhiều đều có thể át bớt mùi tin tức tố.
“Không biết.” Giang Ngôn Trạm không muốn chủ động thừa nhận (việc hôm nay ảnh dùng nước hoa), “Không có cảm giác.”
“Thế à?” Nguyễn Nhuyễn nói lại kề sát hơn một chút, vươn tay đến chỗ sau cổ anh: “Có cần làm thêm một lần nữa không?”
Giang Ngôn Trạm: “……” Anh vốn muốn tránh ra, nhưng không biết có ma lực gì hấp dẫn, anh không nhúc nhích để yên cho Nguyễn Nhuyễn vuốt ve cổ mình, để yên cho cô lần mò đến tuyến thể.
Nguyễn Nhuyễn rất nhanh đã tìm được phần thịt mềm mềm kia, thực nhẹ nhàng ấn một cái.
Giang Ngôn Trạm: “………………”.