Nguyễn Nhuyễn nghe giọng Giang Ngôn Trạm kề sát bên tai, cô nuốt nước miếng, mở mắt ra nhìn anh.
Tin tức tố vẫn chưa tan đi hết, mùi của cả hai nhẹ nhàng hòa quyện.
Nguyễn Nhuyễn nâng tay sờ mặt anh: “Hình như chúng ta đi nhanh quá rồi?” Đây mới là lần gặp nhau thứ ba thôi á.
Giang Ngôn Trạm rũ mắt nhìn cô, không trả lời.
Anh cho rằng Nguyễn Nhuyễn nói như vậy, chính là đang từ chối.
Giang Ngôn Trạm muốn lùi lại, đã bị Nguyễn Nhuyễn giữ chặt eo.
“Tôi, tôi còn đang đi học, không thể cho anh hứa hẹn nào cả……” Nguyễn Nhuyễn nhón chân, đặt một nụ hôn cực nhẹ ở khóe miệng anh, “Nhưng tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
Bảo vệ……?
Lẽ ra Giang Ngôn Trạm nên cảm thấy nhục nhã, nhưng không, anh rung động mất rồi.
Anh thực sự rung động vì lời nói của Nguyễn Nhuyễn, thậm chí còn rất vui.
Nguyễn Nhuyễn thấy hình như cô nói sai “thoại” mất rồi, nhìn Giang Ngôn Trạm, chớp mắt, nói lại: “Tôi hứa sẽ yêu thương anh mà.” Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh cúi đầu, cũng hôn một cái lên khóe miệng cô.
Nguyễn Nhuyễn thật sự rất ngoan, một cục mềm như bông dựa vào lòng anh.
Có điều Giang Ngôn Trạm cũng không thể quên được cảm giác khi bị cô ghì chặt, truyền tin tức tố vào ——Lông mi Giang Ngôn Trạm khẽ động, đôi mắt lộ ra chút ý cười.
……
Tối đó, Giang Ngôn Trạm ngủ lại khách sạn.
Thực ra thân thể anh đã hồi phục lại bình thường rồi, tự đánh xe về nhà đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn không cho phép, cô mạnh mẽ giữ Giang Ngôn Trạm lại, bắt anh nghỉ ngơi cho tốt, không được có tâm tư khác.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh thật sự có “tâm tư khác”, nhưng không phải là thứ mà Nguyễn Nhuyễn nghĩ.
Giường rất thoải mái, đủ mềm, ga giường cũng sạch sẽ thơm tho, còn ngửi được chút mùi nước giặt, không giống loại ga giường chuyên dụng ở khách sạn.
Quan trọng là…… trên giường luôn có mùi ngọt ngọt mát lạnh.
(đại khái là mùi cam của nữ chính trộn với mùi bạc hà của nam chính, đẻ ra cái mùi này)
Tin tức tố trong phòng đã tan đi, Giang Ngôn Trạm cũng tắm rồi, mà Nguyễn Nhuyễn bình thường quen thu lại tin tức tố của bản thân, đương nhiên mùi này không phải là cô phóng ra…………
Tức là, đây là dư vị lưu lại, vậy thì chỉ có thể là từ thân thể anh phát ra.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh vươn tay sờ gáy của mình, hơi không quen.
Quần lót Nguyễn Nhuyễn mua cho anh hơi nhỏ, bó sát người, anh không mặc quần ngoài, chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, cuộn tròn trong chăn……
Sau đó Giang Ngôn Trạm ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
Khi Nguyễn Nhuyễn ra khỏi phòng tắm, liền thấy dáng vẻ vô cùng “tổng tài” của Giang Ngôn Trạm - ngồi dựa đầu giường, tay đan lại đặt trước ngực, lạnh nhạt nhìn cô: “Tắm xong rồi?” Nguyễn Nhuyễn gật đầu.
Cô đội mũ tắm, mặc đồ bộ ngắn tay màu vàng nhạt, áo in hình con gấu, quần là kiểu quần bí ngô, bông bông xù xù, trông lại càng đáng yêu.
Trên mặt Nguyễn Nhuyễn còn dính chút bọt nước, khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm.
Cô ngồi vào bàn, lấy ra một ít chai lọ bắt đầu dưỡng da.
Thấy Giang Ngôn Trạm đang nhìn, Nguyễn Nhuyễn quay đầu, giơ cái chai trong tay lên: “Làm chung không?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Không.”
“Oke.” Nguyễn Nhuyễn xoay người về, “Nếu anh mệt thì ngủ trước đi, không cần phải đợi tôi đâu.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Không, anh không mệt.
Ngủ trước mặt một Alpha trẻ tuổi non nớt mà lại…… đáng yêu như Nguyễn Nhuyễn…… anh không làm được.
Bởi vì anh căn bản không biết sau khi ngủ rồi trông mình sẽ như thế nào.
Giang Ngôn Trạm rũ mắt, tiếp tục nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn dưỡng da như bình thường, sau đó đi vào phòng tắm sấy tóc.
Đợi cô làm xong hết, cũng đã 12 giờ rưỡi.
Bình thường cô đều ngủ trước 12 giờ, nhưng hôm nay gặp chút chuyện “ngoài ý muốn”.
Nguyễn Nhuyễn xốc chăn lên chui vào.
Giang Ngôn Trạm nằm cách cô 5cm, thân thể căng thẳng, như vừa xấu hổ lại vừa khẩn trương.
“Nguyễn……” Anh gọi được một tiếng, sau đó không gọi nữa.
Giang Ngôn Trạm đột nhiên cảm thấy cái tên “Nguyễn Nhuyễn” này thật có vấn đề.
Mỗi lần gọi lên đều cảm giác rất thân mật, nếu anh nghe người khác gọi cô như vậy nhất định sẽ khó chịu vô cùng.
Mà hiện tại, anh gọi cái tên này…… nghe như đang làm nũng.
Giang Ngôn Trạm lập tức ngậm miệng.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn đã nghe thấy mất rồi.
Cô nghiêng người qua, mùi sữa tắm dể ngửi cũng phả ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lập tức phóng đại trước mắt anh.
“Sao thế?” Nguyễn Nhuyễn quan tâm hỏi anh, “Có chỗ nào không thoải mái hả?” Tay cô cũng vươn ra, Giang Ngôn Trạm cả người căng thẳng, theo bản năng muốn né tránh, nhưng mùi của Nguyễn Nhuyễn làm anh không động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn chạm vào chỗ bị nắm đến đỏ hồng kia.
Cô đang kiểm tra xem cô có lỡ làm quá tay không…… Giang Ngôn Trạm nhắm mắt, hơi thở dồn dập: “Có đi ngủ hay không?”
Nguyễn Nhuyễn hơi khó hiểu nhìn anh.
Nhưng cô nhớ đến Omega sau khi bị đánh dấu, có thể sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
Cho nên rất nhanh cô đã hiểu được các loại phản ứng này của Giang Ngôn Trạm.
Hơn nữa cô đánh dấu người ta hơi thô bạo, mà bây giờ là thời điểm yếu ớt nhất của Giang Ngôn Trạm, cô càng phải quan tâm săn sóc anh mới đúng.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ thế, bèn lại gần hơn, cuối cùng trực tiếp ôm Giang Ngôn Trạm vào lòng.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn ôm eo anh, còn vỗ vỗ lưng, giọng nói ôn hòa mềm mại: “Ngủ đi ngủ đi.” Giang Ngôn Trạm cũng ôm cô, ấn cái đầu xù xù của cô vào ngực mình, sau đó Giang Ngôn Trạm đặt cằm lên đầu cô.
Cô lại nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Ngôn Trạm: “Ngủ ngon…… Ngủ ngon…… Mơ đẹp nhé……” Có vẻ là bài hát ru mà cô tự chế, nhưng cô không giống đang hát ru tẹo nào, mà giống đọc thơ hơn.
…… Có chút dễ chịu.
………… Nhưng chỉ có một chút thôi.
Giang Ngôn Trạm nghĩ lung tung, cũng dần dần ngủ mất.
……
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Ngôn Trạm tỉnh lại, cảm thấy cả người nhẹ nhàng.
Mấy “bệnh trạng” sau khi mới đánh dấu xong đã không còn, mà tin tức tố mạnh mẽ của Nguyễn Nhuyễn cũng đã giúp trấn an tin tức tố của anh.
Bị tin tức tố quấy nhiễu tra tấn hơn ba mươi ngày, qua một đêm hoàn toàn khỏi.
Hơn nữa hình như sau khi bị đánh dấu tạm thời, thân thể cũng thoải mái hơn bình thường một chút.
Giang Ngôn Trạm ngồi dậy, thấy kế bên anh đặt một cái ghế, ở trên có bình xịt khử tin tức tố sau khi đánh dấu, quần áo và cả một phần bữa sáng.
Vô cùng vô cùng chu đáo.
Đặc biệt là cái bình xịt khử tin tức tố kia………… Giang Ngôn Trạm cầm lên, cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng.
Rất nhiều Omega sau khi bị đánh dấu, trên người vẫn còn lưu tin tức tố của Alpha, đi đâu cũng bị dán cái mác “Tôi là của Alpha X”.
Hơn nữa tin tức tố này ngoại trừ là để tuyên bố chủ quyền, còn có thể đe dọa những Alpha khác, làm bọn họ không thể lại gần Omega đã bị đánh dấu đó.
Đồng thời hoàn thành tâm nguyện muốn chiếm hữu và bảo vệ Omega của Alpha.
Mà bây giờ Omega cũng có thể nắm giữ các vị trí quan trọng trong xã hội, cho nên việc này ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của rất nhiều người.
Bởi vậy, mấy sản phẩm khử tin tức tố này cũng dần dần xuất hiện, nó có thể che bớt tin tức tố tàn lưu trên người Omega, chỉ khi Alpha khác lại gần đến mức có thể gây ra uy hiếp đối với Omega, mới có thể cảm nhận được.
Chính là mấy sản phẩm này…… chỉ có thể khử bớt tin tức tố, chứ không thể khử mùi.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh thực sự phải mang một thân toàn mùi kẹo cam đi làm.
……
Khi Giang Ngôn Trạm đang đen mặt lái xe đến công ty, thì Nguyễn Nhuyễn đang học.
Cả đêm qua cô không ngủ được.
Giang Ngôn Trạm nằm kế bên, sức hấp dẫn so ra nhiều hơn tưởng tượng của cô nhiều.
Bá tổng vừa mới bị đánh dấu xong vô cùng quyến rũ, sau khi ngủ rồi không biết mơ thấy cái gì mà khẽ meo meo, dáng vẻ vừa ủy khuất vừa ngạo kiều, thật sự rất đáng yêu.
Hơn nữa anh còn ăn mặc như vậy...!Cặp chân dài nhìn rắn chắc hữu lực, làn da vừa trắng vừa mềm, xúc cảm sờ lên phê không chịu được…… Ô nô, cô chỉ vô tình sờ người ta lúc cô đẩy cái chân đang gác lên người cô của anh xuống thôi.
Không có tranh thủ lúc người ta ngủ làm bậy nha.
“Chính nhân quân tử” Tiểu Nhuyễn còn đang tơ tưởng đã bị giáo viên Toán thấy, hắn gõ gõ cái bàn trên bục, trầm giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
“Em lên đây làm bài này đi.” Tống Tri Hạnh ném viên phấn đang cầm xuống bục giảng, lạnh lùng nói, “Giờ Toán không phải là giờ để em du lạc cõi tiên đâu.” Nguyễn Nhuyễn: “Éc……”
Cô tự biết đuối lý, lập tức đi lên.
Thấy cô tới, Tống Tri Hạnh nhíu mày, khi cô bắt đầu làm bài, hắn lùi về một chút, vẻ mặt phức tạp nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Như thể không hài lòng với cô.
Nguyễn Nhuyễn làm xong, trở về chỗ ngồi, Phương Hủ liền nhích lại, nhỏ giọng nói: “Nhuyễn, có phải là tên B kia ngửi được mùi trên người cậu rồi không?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Thực ra cô thấy Tống Tri Hạnh cũng không làm gì quá đáng, chỉ là mặt hơi khó chịu, tính tình cứng nhắc nên không được học sinh yêu quý mà thôi.
Mà cô cũng là một cục kẹo dẻo hơi bảo thủ cứng nhắc, cho nên không hề có chán ghét gì với thầy Tống.
Người khác thì không nói, nhưng ngay cả bạn tốt của cô, Phương Hủ cũng luôn miệng gọi thầy Tống là “tên B kia”, “tên B kia”…… Cô định nói chuyện này với Phương Hủ, nhưng Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Tống Tri Hạnh lạnh lùng nói: “Bạn cùng bàn của Nguyễn Nhuyễn có ý kiến gì phải không? Vậy em cũng lên làm đi.”
Phương Hủ: “…………”
Cậu phóng cho Nguyễn Nhuyễn ánh mắt “Chết tớ rồi”.
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô đáp lại cậu bằng một ánh mắt “Tớ lực bất tòng tâm”.
……
Mới sáng ra đã phải học hai tiết Toán làm mọi người đều đầu óc quay cuồng.
Ngay cả hai đứa Alpha bình thường luôn thích diễu võ dương oai kia cũng héo bẹp.
May mắn tiết sau là thể dục.
Bọn Nguyễn Nhuyễn đã là học sinh cuối cấp, cho nên rất ít khi có tiết thể dục.
Không giống như giáo viên Toán, Ngữ Văn, tiếng Anh gần như ngày nào cũng gặp, giáo viên thể dục của bọn họ thật sự là thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Bởi vì sức khỏe của giáo viên thể dục không tốt, đây là chuyện mọi người đều biết, mà cũng không có ai dạy thay.
Cho nên tiết thể dục trở thành giờ giải lao.
Mọi người chỉ cần chạy vài vòng trên sân, rồi sau đó muốn làm gì thì làm.
Giáo viên lớp kế bên đôi khi sẽ qua đây xem một chút, thấy có một số bạn ở lại lớp làm bài cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nguyễn Nhuyễn bình thường đều thuộc cái team đó.
Cô không thích vận động cho lắm, cũng không thích mấy môn thể thao, không bằng về lớp làm bài tập.
Nhưng hôm nay, Nguyễn Nhuyễn bị Phương Hủ kéo đến một khu rừng nhỏ gần sân thể dục.
Nguyễn Nhuyễn đi theo cậu, nhịn không được nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy……?”
“Cậu còn hỏi tớ làm sao vậy nữa à!” Phương Hủ nâng giọng.
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
Phương Hủ ho hai tiếng, lại hạ giọng, nói nhỏ: “Cả người cậu toàn là mùi của Omega, cậu không ra sân để cho gió thổi bớt đi hả?”
Có à? Nguyễn Nhuyễn nâng tay lên ngửi ngửi.
“…… Hôm qua cậu mới đi lêu lổng với một O nào đó phải không?” Phương Hủ chất vấn, “Nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, cậu gặp người ta ở đâu, lúc nào, mấy giờ, có lăn giường không, đánh dấu chưa ——”
Nguyễn Nhuyễn: “Chậm, chậm một chút.”
Phương Hủ: “?”
Nguyễn Nhuyễn: “Cậu nói nhanh quá.”
Phương Hủ: “……”
Là tốc độ bình thường mà.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, thành khẩn hỏi cậu: “Nồng lắm à?”
“…… Cũng không hẳn.” Phương Hủ nói, “Phải lại gần mới ngửi được.” Phương Hủ nói xong cau mày suy nghĩ, rồi bổ sung: “Nhưng ngửi được rồi thì sẽ càng cảm thấy nồng hơn…… Không đúng, cũng không phải là nồng hơn……”
Nói sao nhỉ.
So với “càng nồng”, thì “càng kích thích” đúng hơn.
Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Vậy sao thầy Tống ngửi được? Thầy ấy là Beta mà, theo lý thì phải không ngửi được gì mới đúng chứ.”
“Thì như tớ vừa nói đó.” Phương Hủ nói, “Hơn nữa, cậu xuân phong đắc ý ra mặt, cho dù không ngửi được cũng có thể đoán được chuyện tốt mà cậu vừa làm đó.” Nguyễn Nhuyễn: “……”
Phương Hủ nhìn xung quanh, thấy không có ai liền hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Cậu đánh dấu người ta phải không?”
Nguyễn Nhuyễn sờ mặt mình, hình như không có đỏ.
Cô thành thật trả lời Phương Hủ: “Ừ.
Tớ, hỗ trợ đánh dấu tạm thời cho người ta……”
“Khối mình cũng không nhiều AO lắm, cậu phải chú ý tránh xa đám Alpha bỉ ổi kia ra.” Phương Hủ hừ lạnh nói, “Ai biết bọn nó sẽ khua môi múa mép cái gì, sẽ làm bẩn thanh danh của Nhuyễn mất.” Nguyễn Nhuyễn: “……”
“Tớ……” Nguyễn Nhuyễn nói với Phương Hủ, “Cũng không có trong sạch lắm đâu.”
Phương Hủ: “……?”
Nguyễn Nhuyễn: “Tớ đang quen người ta…… Nếu không thì tớ cũng không có tùy tiện đi đánh dấu người ta nha.”
Phương Hủ: “!!!!”
……
Tỷ muội có bồ rồi, Phương Hủ đau lòng.
Nhưng cậu vẫn chúc phúc cho Nguyễn Nhuyễn.
Cậu có thành kiến với Alpha, có thể cả đời này phải ở giá, duy trì chủ nghĩa độc thân vui tánh, mà đương nhiên cậu cũng không thể bắt tỷ muội cũng độc thân cả đời giống mình được.
Để ăn mừng Nguyễn Nhuyễn thoát kiếp FA, Phương Hủ quyết định rủ Nguyễn Nhuyễn đi ăn bánh kem.
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ đồng ý.
Lúc trước Phương Hủ đã bao cô tiền rượu, không rẻ chút nào.
Lần này cô phải mời lại cậu một bữa no nê mới được.
Hơn nữa, vừa vặn tiệm bánh kia cũng gần công ty giải trí Giang Hoán.
Nếu như Giang Ngôn Trạm không có việc gì ngoài ý muốn phải tăng ca, cô sẽ ở đó chờ anh tan làm, sau đó cùng nhau đi chơi, làm một ít chuyện thú vị.
…… Chính xác, cô sẽ làm cái chuyện mà con người hay gọi là “hẹn hò” ấy..