*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đương nhiên rồi, vừa rồi bạn mới sỉ nhục Tô Ngữ Băng, bắt Tô Ngữ Băng uống rượu, chúng ta nói chuyện này một chút," Mạc Du Tâm cười lạnh nhìn về phía Ngụy Sĩ Kỳ.
Ngụy Sĩ Kỳ vừa ôm tay vừa rúc vào sau ghế sô pha, "tỷ, tôi thực sự không dám nữa, cầu xin chị tha cho tôi."
"Vậy được thôi, dù sao tôi cũng là người hiền lành, bạn uống chút rượu còn dư Tô Ngữ Băng đã uống đi, chúng ta coi như hết chuyện," Mạc Du Tâm cười một cái nói.
Này mà chút rượu á? Tô Ngữ Băng uống bình rượu còn dư lại 3/4, sao mà chút được.
"Tỷ, tôi, tôi uống không được nhiều như vậy," Ngụy Sĩ Kỳ cười khổ muốn nói điều kiện với Mạc Du Tâm.
"Tôi hiểu rồi, bạn cảm thấy làm Alpha thì nên uống nguyên một chai đúng không, cũng tại tôi, tôi không hiểu ý của bạn, đây là tính tranh đấu của Alpha mà?"
Mạc Du Tâm biểu tình tôi trách oan bạn, liền lấy một chai rượu nguyên tới trước mặt Ngụy Sĩ Kỳ, hiền lành cười nói: "Bạn muốn tự uống, hay là mình đút cho bạn uống?"
Mạc Du Tâm là Alpha, khuôn mặt lại trong trẻo lạnh lùng, cho dù là Alpha thấy cũng phải thích, nhưng hiện tại Ngụy Sĩ Kỳ cũng không dám rung động nổi, hắn cảm giác sau lưng lạnh đến dựng tóc gáy.
Tính tranh đấu con mẹ gì ở đây, hắn thực sự không hiểu được suy nghĩ của nữ nhân này, Ngụy Sĩ Kỳ nghĩ tự mình cầm uống còn đỡ bị dày vò hơn, vội nói: "tôi tự uống, tôi tự uống."
"Vậy bạn nhanh lên chút, đang bận rộn, đừng làm trễ thời gian của mọi người." Mạc Du Tâm nhíu mày.
Ngụy Sĩ Kỳ thấy Mạc Du Tâm nhíu mày, sợ hãi vội vàng đổ rượu vào miệng, uống được một nửa thì uống không nổi nữa, tràn ra ngoài không ít, cầm chai rượu trong tay lấy sức.
Mạc Du Tâm liền đoạt lấy chai rượu, một tay bóp họng Ngụy Sĩ Kỳ hướng lên cai, tay kia đổ vào họng Ngụy Sĩ Kỳ, mặc kệ hắn có nuốt được không, cho đến khi chai rượu thấy đáy.
Ngụy Sĩ Kỳ một tay không thể cử động, một tay ôm cổ ho khan không ngừng.
Mạc Du Tâm cười lạnh một tiếng, "lúc bắt người khác uống không phải vui vẻ lắm sao? sao giờ biến thành con gấu rồi?"
Mạc Du Tâm cầm tay trái của Ngụy Sĩ Kỳ lên dùng lực kéo ra một cái, khiến cánh tay trật khớp của hắn trở nguyên lại, sau đó mặc kệ Ngụy Sĩ Kỳ say như chết, nhìn sang đám phú nhị đại, đang đứng gần cửa sợ đến trốn đằng sau, Mạc Du Tâm chỉ chỉ Vương Hải Ba.
Vương Hải Ba sợ đến chân mềm nhũn, khom người nịnh bợ: "tỷ, ngài còn phân phó khác sao? các huynh đệ lập tức đi làm ngay."
Mạc Du Tâm gật đầu: "bạn gọi phục vụ đến tính tiền đi."
"Dạ tỷ, tôi đi ngay." Vương Hải Ba sợ làm cho Mạc Du Tâm tức giận, vội chạy đi kêu phục vụ vào.
Mạc Du Tâm nhìn phục vụ cười hiền hòa, "tiểu thư, phiền cô tính tiền chỗ này, phải rồi, sô pha với sàn nhà bị ướt nữa, cô tính luôn phí dọn vệ sinh vào nha, chúng tôi là người biết nói đạo lý sẽ thanh toán hết."
Nhân viên phục vụ từng gặp qua nhiều chuyện như vậy, thế nhưng thường ít đền tiền, đây là lần đầu cô thấy chuyện này, cô cứng nhắc tính tiền căn phòng, sau đó nhìn sô pha và sàn nhà, đem toàn bộ phí cộng lại, lại sợ Mạc Du Tâm không trả, hơi sợ sợ nói: "vị tiểu thư này, rượu và phòng này phí hết 27.000, nhưng thêm tiền vệ sinh sô pha và sàn nhà là 35.000, chúng tôi phải thay sô pha mới, cho nên vệ sinh sẽ rất phiền phức, cô xem?"
Mạc Du Tâm gật đầu, có chút tiếc nuối nói: "rẻ vậy à? vậy được rồi, bạn mau cà thẻ trả tiền đi."
Vương Hải Ba nhìn xung quanh, thấy đám phú nhị đại kia đang nhìn hắn, liền chỉ chỉ vào mình: "tỷ, ngài nói tôi hả?"
"Nhảm cái gì nữa, ngoài bạn ra còn hai đâu, phòng là mấy người mướn, chơi là mấy người chơi, rượu là mấy người uống, không lẻ bắt tôi trả tiền?" Mạc Du Tâm nói nhíu mày.
"Không phải, không phải, chị xem tôi, sao có thể để tỷ tỷ trả tiền chứ, tôi lập tức cà thẻ." Vương Hải Ba liền móc thẻ ra trả tiền.
Nhân viên phục vụ nhìn không khí trong phòng quỷ dị, lấy tiền xong thì bỏ chạy ngay.
Mạc Du Tâm còn rộng lượng nhìn đám người này một chút, "đi đi, phải rồi, mang hắn đi súc ruột đi, đã nói mấy người trẻ tuổi các người rồi, uống rượu thì uống vừa vừa thôi, uống rượu thì uống vừa vừa thôi, không nghe tôi còn uống đến như vậy, mau đi súc ruột đi."
Vương Hải Ba cùng mấy phú nhị đại gật đầu phụ họa, "phải, phải, đúng là uống nhiều không tốt."
"Phải đó, tỷ nói đúng, uống rượu thì uống vừa vừa thôi."
"Tỷ tỷ à, chúng tôi đi trước, thực sự, hôm nay thực sự cảm ơn ngài giáo huấn."
Mạc Du Tâm vẻ mặt độ lượng khoát tay, để bọn họ rời đi.
Khuôn mặt cười của đám người Vương Hải Ba nhanh cứng lại, trong lòng sắp khóc lên, cô khi nào nói uống rượu thì phải uống vừa vừa thôi chứ? Ngụy Sĩ Kỳ không phải bị cô rót thành như vậy sao?
Bất quá bọn họ không dám nhiều lời, không dám chọc vào, chỉ có thể chạy, ước đoán một thời gian dài về sau, đám người bọn họ cũng không dám nhìn vào hai chữ "nói đạo lý" và "hiền lành" nữa.
Mạc Du Tâm đuổi đám ngu xuẩn Ngụy Sĩ Kỳ đi, lúc này mới nhớ đến nữ chủ còn đang say, không hỏi đến vấn đề cũng không lớn, 1/4 chai rượu, cùng lắm là 1ly rưỡi, xem ra uống hơi nhiều rồi, ánh mắt mơ màng dựa lưng vào Lưu Tư Nguyệt nghỉ ngơi.
Mạc Du Tâm nhìn Lưu Tử Nguyệt cười cười, lúc đầu Lưu Tư Nguyệt còn nhìn cô si mê, thấy Mạc Du Tâm hành động rồi, thì cả kinh nói không ra lời, sợ cánh tay của mình, đến chân cũng không trụ được.
"Cảm ơn bạn chiếu cố Ngữ Băng, bạn là đồng nghiệp của nàng sao" lúc này Mạc Du Tâm thực sự phát ra hiền lành từ nội tâm.
"À, phải, tôi tên Lưu Tư Nguyệt, là đồng nghiệp với Ngữ Băng, bạn và Ngữ Băng biết nhau?" Lưu Tư Nguyệt không biết rõ quan hệ giữa cô và Tô Ngữ Băng, nếu quan hệ tốt, vừa rồi mình khen cô gái này đẹp, sao Ngữ Băng còn kêu mắt mình mù a?
"Đúng vậy, tôi xem như là một nửa mẹ của bảo bảo Ngữ Băng," Mạc Du Tâm không biết giới thiệu mình thế nào cho thỏa dáng, cũng không thể nói mình là A cặn bã bị vợ bỏ, nồi này cô không muốn mang.
Tô Ngữ Băng có con thì Lưu Tư Nguyệt biết, thì ra mẹ đứa nhỏ là cô gái trước mắt này, khó trách Ngữ Băng kêu mình mù, chắc là ghen tị khi thấy cô ấy nói cười với người khác rồi.
Lưu Tư Nguyệt coi như lần này hiểu rõ, người ta hai cái là một đôi a.
"Chà chà, thì ra bạn và Ngữ Băng là bạn bè, tối nay tôi còn phải bán rượu, bạn có thể mang nàng về không?" Lưu Tư Nguyệt nghĩ người ta đã là một đôi rồi, vậy thì không cần nàng đưa Tô Ngữ Băng về trường học nữa.
Xem ra phải thêm chữ "trước" vào như vậy mới đúng, bất quá cô còn chưa nói: "được, vậy bạn làm việc đi, tôi mang Ngữ Băng về trước."
"Ừ, gặp lại." Lưu Tư Nguyệt cười nói một cái.
"Gặp lại."
Chờ Lưu Tư Nguyệt đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm để Tô Ngữ Băng dựa vào ngực cô, bế người ra ngoài.
Khuôn mặt Tô Ngữ Băng chôn trên đầu vai Mạc Du Tâm, cảm giác mùi vị trong mũi có chút quen thuộc, hình như là của tên cặn bã kia, Tô Ngữ Băng cố gắng gượng người đi nhìn Mạc Du Tâm.
Loáng thoáng cảm thấy người này chính là Mạc Du Tâm, nhưng giữa nàng và Mạc Du Tâm đã không còn gì rồi, cảnh tượng như vậy chỉ có trong mơ thôi, trong mơ Tô Ngữ Băng cũng không muốn tha cho nữ nhân cặn bã Mạc Du Tâm này, dù người có mềm nhũn thì vẫn ráng dùng tay đánh Mạc Du Tâm.
Nắm tay mềm nhũn đánh vào người cũng không đau, Mạc Du Tâm cảm thấy nữ chủ thật thảm, gặp nguyên thân cặn bã như vậy chỉ biết đau lòng, thẳng thắn ôm chặt Tô Ngữ Băng trong lòng ôn nhu hống, "là mình sai rồi, Ngữ Băng đừng giận nha, bạn ngoan một chút, mình đi mua thuốc giải rượu cho bạn, nếu không sáng mai thức dậy sẽ đau đầu, chúng ta đừng lộn xộn được không?"
"Không muốn, Mạc Du Tâm, cô là đồ cặn bã, hỗn đản, buông ra." Tô Ngữ Băng có say vẫn thù, từ chối thì vẫn không thoát được tay Mạc Du Tâm, đầu lại đau, chỉ biết lẩm bẩm mắng Mạc Du Tâm cặn bã, rồi lại dựa vào người Mạc Du Tâm nghỉ ngơi.
Trong quán bar nam nữ rất nhiều, không ai nghĩ ôm nhau thì có gì sai cả, ngược lại chỉ thấy bình thường.
Vừa rồi mấy người đến làm quen với Mạc Du Tâm bị từ chối đều thấy, thì ra người ta đã sớm có chủ.
Mạc Du Tâm bế Tô Ngữ Băng thật vất vả mới ra khỏi quán bar, thấy gần đó có tiệm thuốc, liền bế Tô Ngữ Băng vào mua thuốc, hết cách rồi, Tô Ngữ Băng say quá rồi, nàng đi không được sẽ bị ngã, chỉ có thể bế như vậy thôi, Mạc Du Tâm thì không sao, dù sao cô cũng là thẳng nữ đàng hoàng nghiêm túc, chỉ sợ Tô Ngữ Băng nghĩ nhiều thôi, bất quá Tô Ngữ Băng say như vậy thì chắc là không nhớ được chuyện gì đâu?
Mạc Du Tâm cứ vậy thản nhiên trước con mắt tò mò của nhân viên tiệm thuốc mà mua thuốc giải rượu, sau đó bình tĩnh mang Tô Ngữ Băng ra khỏi tiệm thuốc, đón xe về trường học.
Chờ đến trường học, Mạc Du Tâm mới nhớ, 10 là ký túc trường đóng cửa rồi, các nàng về lúc này cũng không vào được, vậy là không thể về ký túc được rồi.
Mạc Du Tâm nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có cái khách sạn, suy nghĩ một chút rồi mang Tô Ngữ Băng đến đó ngủ một đêm trước.
Bế người vào khách sạn, Tô Ngữ Băng trong ngực cô còn vùng vẫy, một hồi đấm cô, một hồi đánh cô, Mạc Du Tâm ôm người vào ngực hống, "ngoan một chút, xong ngay thôi, xin chào tôi muốn một phòng đôi."
Sau đó thì lấy thẻ căn cước đưa cho nhân viên quầy lễ tân khách sạn.
Nhân viên lễ tân vừa nhìn là một Alpha và một Omega, liền hiểu ra, xem ra là tiểu tình nhân hẹn hò, nhưng mà sao lại mướn phòng đôi chứ? sở thích mới à? định để quần áo một giường, giường còn lại ôm nhau ngủ à?
Hắn nghĩ, chắc là vậy rồi.
Mạc Du Tâm không biết nhân viên lễ tân này lại tưởng tượng phong phú như vậy, mà cũng không để ý, dù sao cũng không liên quan gì đến cô.
Cầm thẻ cửa phòng lên mang theo Tô Ngữ Băng, hai người vất vả mới về đến phòng 709, Mạc Du Tâm vội mở cửa bật đèn, trước tiên thả Tô Ngữ Băng lên giường, chính mình đi nấu nước cho Tô Ngữ Băng.
Cô không muốn mang nồi, nên chịu khó nhiều hơn, đời trước cô là cô nhi, chăm sóc bạn bè cũng không có tận tâm như là chăm sóc cho nữ chủ.
Chú thích: hình phòng đôi là như vậy nha.Editor: làm ơn like, comment khen mình cái nào, được thì share cho các bạn khác đọc cùng với nhé, cảm ơn, híc T^T