*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một ngày nàng làm ba việc vặt, nhưng tiền lương không nhiều, cộng thêm tối còn đi bán rượu trích phần trăm, một ngày cũng chỉ kiếm được 300 tệ, Tô Ngữ Băng còn phải trả học phí, sinh hoạt phí, còn phải gánh toàn bộ chi tiêu của bảo bảo, còn có tiền thuốc men mỗi khi bảo bảo sinh bệnh, số tiền này nàng kiếm được căn bản là không tiêu.

Công việc mệt nhọc, học hành cũng không dễ dàng, còn phải chăm sóc bảo bảo, đôi khi Tô Ngữ Băng mệt cũng không đủ sữa cho bảo bảo bú, mua sữa bột thì cần nhiều tiền, đành phải cho bảo bảo uống nước cháo gà, cũng may bảo bảo ngoan ngoãn, dù là nước cháo gà cũng uống rất giỏi.

Nếu có bạn cùng phòng cho nàng tiền, Tô Ngữ Băng rất có thể đã bỏ học, nếu Mạc Du Tâm giả vờ tặng đồ đến rồi, vậy thì mình nhận thôi, dù sao mình cũng biết rõ Mạc Du Tâm là ai rồi, tuyệt đối sẽ không nhẹ dạ với cô ta nữa.

Tô Ngữ Băng lấy bộ đồ trong túi ra, đó là bộ đồ gấu con màu trắng đáng yêu, so với bảo bảo bộ đồ rộng hơn một chút, cũng không thể trách Mạc Du Tâm mua sai, bảo bảo bị suy dinh dưỡng, phát triển chậm, cho nên không lớn bằng đứa bé bốn tháng bình thường.

Phó Chi Đào nhìn bảo bảo so với bộ đồ còn nhỏ hơn, liền phun tào: "Mạc Du Tâm này đúng là vô tâm, mua đồ còn to hơn cả bảo bảo."

Diêu Thiến kéo áo Phó Chi Đào, ý bảo nàng đừng nói vậy khiến Tô Ngữ Băng đau lòng.

Phó Chi Đào cũng biết mình nói sai, liền nhỏ giọng xin lỗi Tô Ngữ Băng: "Ngữ Băng, xin lỗi nha, không phải mình cố ý nói cô ta."

"Mình hiểu, bạn nói đúng, nếu cô ta quan tâm bảo bảo, thì bảo bảo hơn bốn tháng rồi mới quan tâm chứ?" Tô Ngữ Băng nói xong vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, tựa như Mạc Du Tâm không liên quan gì đến nàng.

Tô Ngữ Băng lấy ra một lon sữa bột, dùng nước pha sữa cho bảo bảo, cầm bình sữa nhỏ ra tay một chút kiểm tra độ ấm, rồi mới đến bên giường nhỏ xem bảo bảo.

Bảo bảo mấy tháng đầu cũng không khóc nhiều, phần lớn thời gian đều ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, lượng cơm ăn rất nhiều, nhưng mà sữa của nàng cũng không đủ cho bảo bảo bú, Tô Ngữ Băng nhìn di động một chút, đoán chừng bảo bảo sắp dậy, ngồi cạnh giường chờ, quả nhiên không bao lâu bảo bảo liền mở mắt.

Bảo bảo hé đôi mắt nhỏ mở mịt nhìn cũng không khóc rống, hai mắt to không ngừng đảo quanh hốc mắt, hai cái tay ngắn không ngừng quơ quơ, như đang tìm cái gì.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo dậy, đứng lên xem bảo bảo, bảo bảo thấy mama đến rồi, hai tay quơ nhanh hơn, cái miệng nhỏ cũng muốn nói, nhưng lại không nói được gì, chỉ biết a a a vội vàng.

Khi thấy được bảo bảo, Tô Ngữ Băng mới lộ ra nụ cười trên mặt, bế bảo bảo lên, đùa với bảo bảo trong ngực: "Tiểu Nguyệt Lượng đói rồi a? ngoan, chúng ta đi ăn thôi, ăn xong thì mau lớn một chút a."

Tô Ngữ Băng nhìn bình sữa, ánh mắt tối sầm, nhưng vẫn cầm bình sữa cho bảo bảo bú.

Hai mắt bảo bảo tròn to nhìn chằm chằm cái bình, tuy nàng không biết trong bình là cái gì, nhưng cũng biết là đồ ăn cho nàng, ăn xong thì bụng sẽ không kêu ọt ọt nữa.

Bảo bảo dậy đã đòi ăn, đưa hai tay nhỏ lên muốn với bình sữa, Tô Ngữ Băng buồn cười trông coi bảo bảo, "được rồi, được rồi, tiểu quỷ tham ăn đừng nóng vội, cái này cho con uống."

Nói rồi, đưa núm cao su bình sữa hướng đến miệng bảo bảo, bảo bảo cố gắng há to miệng nhỏ, ngao ô một ngụm ngậm núm vú cao su vào miệng, một bên dùng sức mút sữa trong bình, một bên dùng tay nhỏ vịn bình sữa, hút mệt thì nghỉ thở một chút, rồi lại ăn tiếp.

Bộ dạng manh manh của bảo bảo liền manh hóa bốn cái nữ sinh trong ký túc.

Phó Chi Đào cười đi tới, nhìn bảo bảo một chút cười nói: "Tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng ta thật đáng yêu a, ăn cái gì cũng manh như vậy."

"Đúng vậy, Tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng ta là đứa bé ngoan đáng yêu nhất," Diêu Thiến cũng mỉm cười.

Tô Ngữ Băng nhìn mấy người bạn cùng phòng với mình cười lắc đầu, trong lòng cũng bớt đi vài chuyện, bảo bảo mấy tháng đầu ngủ rất nhiều, mặc dù vậy nhưng Tô Ngữ Băng cũng cảm thấy thường xuyên ảnh hưởng đến bạn cùng phòng với mình, bảo bảo càng lớn khóc sẽ càng nhiều hơn, không tránh được chuyện này, nàng phải mau dành tiền, để thuê một căn phòng gần trường học.

Bên kia Mạc Du Tâm đưa đồ cho bảo bảo xong, quay về phòng ký túc dọn đồ của nguyên thân vứt đi, mua đồ mới.

Mặc đồ giống nguyên thân khiến Mạc Du Tâm cảm thấy khó chịu, phong cách của nguyên thân khác hẳn với cô, nguyên thân vì xây dựng hình tượng học bá thanh lãnh, nên quần áo đều là phong cách thiếu niên kiểu Nhật, nhưng Mạc Du Tâm đời trước là phong cách ngự tỷ, nếu mình đã đến đây rồi, vì thì phải là chính mình a, dựa theo sở thích của mình là làm thôi.

Mạc Du Tâm bật điện thoại thấy bên trong tiền không còn nhiều, cho nên mua đồ cũng tiết kiệm một chút, mua vài bộ thêm giày dép các thứ, không đến 10.000 tệ, cô thanh toán tiền cho chủ shop, nhờ họ mang đến dưới ký túc dùm, rồi tự mình mang về phòng ký túc.

Ban đầu Mạc Du Tâm dọn ra một đống đồ khiến không ít người chú ý, Giang Thiển các cô còn tường Mạc Du Tâm dọn ra ngoài ở cùng phú bà nào? kết quả 2h sau, Mạc Du Tâm lại mua bao đồ mang về, Giang Thiển cười không nổi, không phải dọn đồ ra ngoài ở sao? làm hại các cô vui vẻ hụt một hồi.

Mạc Du Tâm mắc chứng cưỡng chễ (OCD) quấn áo của mình thì muốn tự sắp xếp rõ ràng, chờ cô dọn xong mấy thứ này, cầm một bộ đồ mới vào phòng vệ sinh tắm gội.

Trần Qua đến kéo Giang Thiển: "ây, bà nói xem cô ta lại giở trò quỷ gì vậy? tôi nghe người ta đồn lúc chiều cô ta qua ký túc Omega, tặng hai túi đồ cho nhóm bạn phòng Tô Ngữ Băng, có ai đăng hình trong diễn đàn trường đó, hình như là sữa bột."

"Sữa bột? tên cặn bã đó không phải nói đứa nhỏ không phải con cô ta sao? có phải cô ta lại đi kiếm Tô Ngữ Băng gây chuyện nữa hay không?" Giang Thiển nói liền muốn vọt vào phòng vệ sinh đánh Mạc Du Tâm, tuy chuyện không liên quan đến cô, nhưng không có nghĩa là cô không ghét tên cặn bã Mạc Du Tâm này.

Trần Qua kéo Giang Thiển lại, "bà đừng nóng nảy, hình như cô ta tặng đồ thật đó, nhưng mà không có gặp được Tô Ngữ Băng, đồ đạc là bạn cùng phòng Tô Ngữ Băng mang về."

"Vậy cũng lạ à, cô ta dám quang minh chính đại tặng đồ sao? không sợ mấy phú bà của cô ta biết hả?" Giang Thiển cảm thấy kỳ quái.

Hai người nhìn nhau một hồi, cũng không hiểu được Mạc Du Tâm muốn làm cái gì.

Mạc Du Tâm cũng không để ý mấy chuyện này, thoải mái tắm rửa một cái, thay cái áo sơ mi cổ đứng, cùng chiếc quần jean ống rộng, phối cùng đôi giảy bóng chày màu trắng, phong cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau, hơn nữa Mạc Du Tâm còn trang điểm rất tinh xảo, khác hoàn toàn với phong cách trong treo lạnh lùng của nguyên thân.

Khuôn mặt hiện tại của Mạc Du Tâm rất đẹp, nhưng nguyên thân lại thích mặc đồ trang nhã giả vờ trong trẻo lạnh lùng, Mạc Du Tâm thì lại trang điểm câu nhân hơn, từ thiếu nữ thanh thuần liền biến thành ngự tỷ lười biếng gợi cảm.

Cho nên Mạc Du Tâm vừa ra khỏi phòng vệ sinh, Giang Thiển có cảm giác mình nhận nhầm người.

Mạc Du Tâm buồn cười nhìn ba người bạn cùng phòng trông mình chằm chằm, trừng mắt chọc ghẹo nói: "mình biết mình rất hoàn mỹ, bất quá cũng đâu cần nhìn mình chằm chằm như vậy."

"Cô thôi đi nha, tôi có mù cũng chướng mắt cô," Giang Thiển trợn mắt sắp bay lên trời rồi.

Mạc Du Tâm thấy mình chọc Giang Thiển phát cáu, liền cười đắc ý, mấy người bạn cùng phòng này với cô thật thú vị, bọn họ cũng không phải người xấu, cho dù không vui, cũng là do nguyên thân cặn bã, nhưng không liên quan gì đến cô a.

Mạc Du Tâm cầm di động, ngồi vào bàn dưới giường xem tin tức, cô định đăng ký kênh livestream, chờ ngày mai mua đồ livestream về, thì bắt đầu kiếm tiền mua sữa bột cho bảo bảo.

Đời trước cô là độc thân cẩu, vì cảm thấy mình quá hoàn mỹ không ai xứng được, một cảm thấy tình cảm thực sự phiền phức, còn không bằng mỗi ngày chơi với mấy cục đá, ăn uống cũng vui vẻ, cho nên đời trước cô căn bản không có yêu đương, hay dự định kết hôn, đời này cũng giống như vậy, nếu hiện tại có thêm đứa con rồi, vậy thì phải chăm sóc con cho tốt, giúp nguyên thân cặn bã chùi đít, sau đó bản thân sẽ tiêu sái sống qua ngày.

Mạc Du Tâm tìm diễn đàn livestream, cô không biết đại học Tây Ninh có diễn đàn đang vì Mạc Du Tâm mà cả một buổi chiều sập hết bốn năm lần, có nhiều người bị lỗi không vào được, chỉ thấy màn hình hiển thị: diễn đàn đang hoạt động hết công suất, xin mời bạn thử lại.

Lý Tân Khiết may mắn vào được, thì thấy trên diễn đàn có một bài post mới, tiêu đề là: Alpha tuyệt mỹ đã có con!!! mami đứa nhỏ là cô ấy!

Diễn đàn trường học là diễn đàn ẩn danh, hiện tại bài post đang đứng đầu, dưới bài post còn viết thêm dòng chữ màu đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play