Lúc Khương Ninh nhìn thấy Lâm Thư Thư, việc đầu tiên cô ấy làm chính là một phen đem cửa xe đóng thật mạnh, nhấn ga ý đồ chọc tức đám fan kia "Mười năm rồi còn không chịu buông tha cho cậu!"

"Rốt cuộc hắn tốt chỗ nào chứ?!"

Bên ngoài là tiếng mưa nhỏ tí tách rơi, mờ mờ ảo ảo nhìn thấy ánh mặt trời chạng vạng diễn ra trong mùa đông rét lạnh.

Khuôn mặt nhỏ của Khương Ninh tái nhợt, tóc dài màu đen thả xuống, trông thật mỹ lệ mà rũ xuống trên vai, cô nói "Tớ rất lạnh nhạt" Cô trả lời Lâm Thư Thư, nhẹ giọng cười, đầu ngón tay bởi vì vừa rồi dùng sức nhéo đến trắng bệch.

Lâm Thư Thư nhìn qua Khương Ninh một cái, trên mặt liền hiện lên vẻ giận dữ "Cậu thật là muốn chọc tức chết tớ mà!" Lâm Thư Thư lòng tràn đầy hận sắt không thành thép "Cậu quá tốt rồi, lại để cho bọn họ khi dễ, đến cả trên mặt cậu cũng không có buồn tủi hay tức giận, còn cười được nữa!"

Khương Ninh hơi hơi thu hồi khóe môi, rũ lông mi xuống, hiện ra một tia đau thương, môi cô rất nhạt, không bị mùa đông làm cho lạnh cũng chính là bị dọa cho sợ.

Lâm Thư Thư liền chỉnh điều hòa trong xe lên mức cao nhất nhịn không được lại nói một câu "Mười năm, fans hắn còn có thể nhận ra cậu, còn đổ vây ở sân bay, tớ thật không nghĩ tới" Những lời này hỗn loạn, không có dối gạt cùng châm chọc, nhưng lại khiến Khương Ninh cảm thấy mâu thuẫn.

Lâm Thư Thư nhịn xuống một chút, thay đổi đề tài "Cậu tính ở đâu? Nhà tớ hôm qua mới vừa mới dọn sẵn một chỗ cho cậu"

Khương Ninh lắc đầu "Không cần, tớ đã nhờ người quen thuê, ba phòng một sảnh, một bếp, một nhà vệ sinh, giá cũng vừa vặn" Dứt lời, cô cong cong khóe môi, hiện lên nụ cười nhợt nhạt "Thư thư, tớ rất nhớ cậu".

"Rất xin lỗi." Khương Ninh mím môi, ngữ khí xin lỗi.

"Con mẹ nó, đừng xin lỗi nữa" Lâm Thư Thư cuối cùng cũng mềm ngữ khí, hung hăng lẩm bẩm một câu. Chọc cho Khương Ninh bật cười ra tiếng.

"Cậu muốn đi đâu không?"

Lâm Thư Thư bình tĩnh hỏi.

"Tớ không"

Khương Ninh mỉm cười "Về nhà trước đã"

Lâm Thư Thư nhẹ nhàng ra, thông qua cửa kính xe nhìn ra ngoài.

Khương Ninh ngồi ở ghế lái phụ không nói một lời, chờ Lâm Thư Thư nói chuyện điện thoại báo vị trí xong, cô mới từ từ nâng vài phần lông mi lên. Xe tốp năm, tốp ba người đi ở trên đường, có một đôi chị em đang vui đùa với nhau, phía sau còn đeo theo cặp sách.

Khương Ninh nhìn một lát rồi thu hồi ánh mắt lại.

Lâm Thư Thư nói "Chuyện có chút lớn, việc lên hot search không thể không có" dừng một chút, bạn cô lại nói tiếp "Tuy rằng hắn không phải thần tượng, nhưng tớ đoán không đến đêm nay sẽ có rất nhiều người tới làm phiền cậu".

Khương Ninh trầm mặc, nhẹ nhàng gật gật đầu "Ừ"

Qua một lát, Khương Ninh mở miệng "Thư Thư, chân tớ hơi đau"

Lâm Thư Thư hỏi "Ở đâu?"

Khương Ninh khó xử, cắn cắn môi"Chân trái".

Lâm Thư Thư kéo váy Khương Ninh lên, liếc mắt một cái liền thấy có máu tươi chảy từ chân cô xuống dưới, liền chửi thề một câu, sắc mặt xanh mét "Vừa rồi sao cậu lại không nói?! Chuyện như thế nào?"

Hô hấp của Khương Ninh run lên "Vừa rồi xuống phi cơ, có rất nhiều người nhiều, giống như ai đó đẩy tớ ngã xuống, nhưng tớ không cảm thấy đau, cho nên vẫn không phát hiện ra".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Say Tình
2. Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
3. Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
4. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================

Lâm Thư Thư hít sâu vài cái, tay không dám chạm vào chân cô, chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống.

Có người nói biểu hiện của yêu chính là đau lòng, cô ấy với Khương Ninh là bạn tốt từ nhỏ, từ trước tới nay đi đều rất yêu thương cô.

Ngôn ngữ của Lâm Thư Thư có chút loạn "Năm đó cậu bị bắt phải ra nước ngoài, tớ lo rằng cậu sẽ bị thương tổn, mười năm đều không trở về một lần, cậu ở đâu cũng không nói cho tớ biết. Thế nào, sợ ta đi Anh quốc biết được việc cậu yêu đương với ai sao? Hiện tại thì vất vả lắm mới về nước được lại xảy ra chuyện như vậy!"

Lâm Thư Thư khụt khịt vài hơi, lời nói không hoàn chỉnh, lại tức đến đau lòng, cũng không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình ra sao, nhưng mắng cũng chỉ là mắmg, động tác trên tay nhẹ muốn chết, sợ chạm vào một chút cô sẽ đau.

Lâm Thư Thư khóc, Khương Ninh cũng rơ nước mắt, nhưng cô chỉ im lặng.

Cảnh sát tới muộn, xử lý xong việc, đưa Khương Ninh đi bệnh viện đã là nửa đêm.

Bác sĩ nói miệng vết thương không để lại thâm, nhưng vết thương để lâu, cần phải khâu lại, Khương Ninh đành nhịn đau để làm giải phẫu.

Xử lý xong hết tất cả mọi việc đã là rạng sáng, Lâm Thư Thư đi mua ăn, Khương Ninh nằm ở trên giường bệnh, bỗng nhận được tin nhắn từ người đại diện của siêu sao giới giải trí.

Đối phương một chút vô nghĩa cũng chưa nói, lời nói đầu nói xong liền vào thẳng vấn đề "Chuyện này đối với Khương tiểu thư mà nói chính là *tai bay vai gió, chúng tôi rất xin lỗi, Dặc tiên sinh có ý muốn bồi thường tiền cho cô, xin cô gửi số thẻ để chúng tôi chuyển tiền qua".

*Tai bay vạ gió: Tai họa đến một cách bất ngờ.

Tầm mắt Khương Ninh dừng lại ở bên bình hoa bách hợp cạnh giường, cánh hoa nở rộ, trong phòng bệnh như ẩn như hiện có thể gửi thấy mùi hương của hoa.

Giọng nói của cô lãnh đạm "Không cần" Cô dứt lời liền tắt điện thoại, không cho đối phương cơ hội nói.

Cô không phải là cần tiền.

Mở hot search Weibo ra, quả nhiên tên cô đứng ở vị trí số mười, hơn nữa thứ tự lại không ngừng đi lên, chẳng qua đổi mới một chút, lập tức biến thành thứ năm.

Mở hot search ra, hiện lên chính là một video.

Video là hình ảnh sân bay cô bị vây quanh kín.

Cô tắt điện thoại, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

_____

Video vừa mới bắt đầu là vẻ mặt cô vô cùng mờ mịt, lúc sau nghe được những tiếng chửi rủa của đám fans đó thì sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng cùng thất thố, đối mặt camera, trong mắt cô tràn đầy hoang mang, sợ hãi.

Cái biểu tình nữ nhân ôn nhu lộ ra, cô trước sau như một, đều đẹp động lòng người, phảng phất năm tháng ở trên người cô chưa từng lưu lại bất luận dấu vết gì, cô đôi mắt giống ánh trăng, chóp mũi tựa cánh hoa, môi như mật đường, từng làm hắn độ mê luyến, nguyện trầm luân.

Người đại diện đẩy cửa đi vào, ở phòng tìm được hắn.

Video lặp đi lại nhiều lần, người đại diện kêu một tiếng "Dặc Trầm"

Nam nhân ngồi ở trên mặt đất đưa lưng về phía hắn, ở đây là phòng tập nhảy, cho nên thông qua đối diện gương, người đại diện thấy được vẻ mặt của Dặc Trần, hắn hơi hơi cúi mặt xuống, một tay lười biếng chống cằm, hai tròng mắt hơi híp lại, đối diện với laptop, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhúc nhích.

Nếu không phải Dặc Trầm đặt ở ngón tay ở trên bàn phím laptop có hơi hơi động, người đại diện còn nghĩ hắn ngủ rồi.

"Xong việc?" Đầu Dặc Trầm cũng không quay lại, giọng nói có chút khàn khàn.

Người đại diện cười mỉa một chút "Khương tiểu thư nói không gần, sau đó liền ngắt điện thoại"

Nhìn qua giống như không phải rũ bỏ, bất quá cũng không bài trừ khả năng là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.

Đương nhiên những lời nói này người đại diện không nói ra.

Phòng tập nhảy rơi vào yên lặng, Dặc Trầm rất lâu mới trả lời "Đã biết".

Người đại diện lại nói "Nhưng không bồi thường cũng không được, chung quy là fans của cậu gây ra, cậu không thể giả vờ không biết, bằng không sẽ là một vết đen khó tránh khỏi bị anti-fan đem ra mắng"

"Anh nói vậy?" Tròng mắt hắn là màu xám đậm, hai đoạn mi tựa lạnh băng.

Mặc dù là người đại diện của hắn cũng không ngoại lệ, Dặc Trầm có gia thế tốt, không phải người có thể đụng vào, tính tình lại không tốt, thật không ai dám trêu chọc.

"Cô ta ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi"

Người đại diện một phen giật mình, đột nhiên nhìn về phía Dặc Trầm, thông qua gương, Dặc Trầm nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Người đại diện trả lời "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ Khương tiểu thư đang ở bệnh viện"

"Bệnh viện?" Dặc Trầm giật mình, buông tay chống cằm xuống.

"Nghe tôi nói, Dặc Trầm, cậu không thể đi gặp Khương tiểu thư, hai người hiện tại...."

"Ai nói tôi muốn gặp cô ta" Hơi thở của hắn trở nên lạnh, cảm thấy rất buồn cười "Nhìn cô ta trong video kìa, anh cảm thấy đẹp sao?"

Người đại diện theo bản năng nhìn thoáng qua video, thiếu chút nữa nói ra hai chữ "xinh đẹp", liền nghe thấy Dặc Trầm châm chọc "Tôi mà thích cô ta lần nữa trừ phi tôi ăn no đến căng mù mắt!"

Người đại diện cười gượng hai tiến "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Bất quá anh ta để ý một chút, Dặc Trầm lần đầu tiên trong lời nói nhằm vào một nữ nhân, thậm chí là cảm xúc tức giận có chút bồng bột.

Là hận sao?

Có lẽ cũng nên hận, năm đó Dặc Trầm đối với mối tình đầu là nhất kiến chung tình, chủ động ba lần đều bị từ chối, nhưng tình cảm của hắn ta quá mức chân thành tha thiết, hắn lại không cam lòng từ bỏ, mà quyết liệt truy đuổi tình yêu của mình.

Cuối cùng cũng được như ý nguyện, cùng Khương Ninh yêu nhau.

Tất cả mọi người cho rằng Khương Ninh bị sự cố chấp của Dặc Trầm làm cho rung động, cũng yêu hắn.

Yêu đương hai năm sau, Khương Ninh muốn ra nước ngoài, vì thế đưa ra đề nghị chia tay với hắn, Dặc Trầm níu giữ cũng không có kết quả, tận mắt nhìn thấy nữ thần ôn nhu của hắn lộ ra bộ dáng thật.

Giọng nói của cô rất là lãnh đạm, ánh mắt châm chọc "Tôi chỉ coi anh là món đồ chơi, cùng lắm chơi đùa cùng anh"

"Anh còn chưa đủ tư cách để can thiệp vào chuyện của tôi"

"Chia tay đi, đừng dây dưa nữa, phiền"

Hắn ở dưới dưới lầu nhà cô, ôm một bó hoa hồng, đứng suốt một ngày một đêm, nước mưa làm ướt nhẹp hết người hắn, cũng đóng băng tâm của hắn, cùng tôn nghiêm và tình yêu.

Mà cô, từ đầu tới cuối kéo bức rèn lên cũng không liếc hắn một cái.

Ngày hôm sau, hắn bị bệnh nặng phải nằm viện, cô rời đi không chút do dự, đầu cũng không quay lại nhìn.

Dặc Trầm hận thấu xương Khương Ninh.

________

Tác giả có lời muốn nói

Viết truyện này một chút tâm tình, ma ma kỉ ma ma xú ma ma heo

Gỡ mìn: nữ chủ không hiền lành, là tra, giàu có, tâm cơ, tất cả mọi trùng hợp đều là cố tình vì muốn lần nữa được qua lại với nam chủ.

Không nên bị chương 1 lừa.

Điều thứ hai, ngược nam chủ không ngược nữ chủ, tác giả là nữ chủ khống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play