Nhược Vy trở về Mỹ, mọi thứ dường như trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Tử Yên và Đông Quân cũng không phải đề phòng ai nữa. Quan trọng là từ sau chuyện của Nhược Vy, không một cô gái nào tơ tưởng đến Đông Quân nữa, vì họ biết rằng người đàn ông tên Lục Đông Quân mãi mãi chỉ yêu một người phụ nữ tên Hạ Tử Yên.
Lập Thành cũng trở về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình và ân ân ái ái với Bội Sam mỗi ngày. Bọn Trần Hải, Hàn Triết vẫn đang chìm đắm trong yêu đương mật ngọt, chỉ tội Hàn Triết cứ dăm ba hôm lại chọc giận Hà Vũ, bị đánh cho vừa chạy vừa khóc. Nhưng mà cậu ta nghiện ngược, vậy mà lại thích bị Hà Vũ dùng vũ lực. Đúng là mấy ai bình thường khi yêu bao giờ!
Chung Tiểu Nhi và Trịnh Huy Dũng đã đăng ký kết hôn và quyết định tạm thời không làm đám cưới, vì thân thích cũng chẳng còn mấy người, với cả bọn họ vậy mà đã lên chức ba mẹ từ hồi cuối tháng hai rồi. Báo hại Tiểu Nhi phải ôm cái bụng bầu làm luận văn, vất vả muốn chết luôn. Cũng may, cuối cùng cũng đã đâu đó ổn thỏa.
Tử Yên cũng đã hoàn thành xuất sắc luận văn tốt nghiệp. Chỉ còn đợi làm lễ tốt nghiệp là chính thức bước vào trường đời.
Mùa hè tháng sáu, BK tổ chức lễ tốt nghiệp. Không khí vô cùng náo nhiệt và hân hoan, cũng có chút luyến lưu vì đời sinh viên mới đó mà đã trải qua mất rồi. Bây giờ ra đời, muốn có những tháng ngày vô tư vui vẻ như vậy cũng khó. Cơm áo gạo tiền sẽ làm mọi người chìm vào guồng quay cuộc sống.
Đông Quân đã bỏ hết tất cả công việc ở tập đoàn để đến chung vui cùng Tử Yên. Tất cả người thân của Hạ gia và Lục gia trên dưới đều có mặt đầy đủ. Lập Thành dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua ngày trọng đại này của Bội Sam. Hàn Triết cũng đang lăng xăng cạnh Hà Vũ. Vì ngày làm lễ tốt nghiệp các trường không giống nhau nên nhóm bạn Tử Yên đều có thể đến góp vui.
Đông Quân và Lập Thành mang theo một bó hoa to đùng để tặng người thương. Ai nhìn cũng trầm trồ, bó hoa quả thật quá phô trương rồi. Nhưng chưa đến lúc tặng, bó hoa lại được trợ lý giữ giúp.
Đến giờ làm lễ, tất cả sinh viên đều tập trung ở hội trường lớn. Hiệu trưởng Tống nói vài lời phát biểu và động viên sinh viên sau khi tốt nghiệp thì cố gắng phấn đấu.
Đông Quân hôm nay còn đảm nhiệm một nhiệm vụ quan trọng, chính là đại diện cho hội cựu sinh viên BK lên trao bằng và khen thưởng cho sinh viên tốt nghiệp. Sau khi lãnh đạo trường lần lượt phát biểu là đến phần của Đông Quân. Anh chậm rãi từ tốn bước lên phía trước.
Tất cả mọi người đều nhìn theo bước chân của anh. Một dáng đi vững chãi, một vẻ ngoài bảnh bao hút mắt. Anh đi đến đâu đều khiến mọi người chú ý đến đó. Tử Yên ngồi dưới khán đài cũng nhìn anh không rời mắt được. Trong lòng tự cảm thán, trời ơi chồng của cô đúng là quá xuất sắc!
Đông Quân đến bên bục phát biểu, động tác nhàn nhã chỉnh lại micro. Môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười, anh ôn tồn nói.
- Chào tất cả mọi người đang có mặt trong hội trường ngày hôm nay. Chúc mừng các bạn sinh viên cuối cùng cũng có thể thuận lợi tốt nghiệp. Dù kết quả thế nào, cũng hi vọng các bạn trân trọng những năm tháng thanh xuân này của mình, tự tin hướng về tương lai phía trước. Và… lời chúc mừng nồng nhiệt, tốt đẹp nhất tôi xin được dành tặng riêng cho vợ tôi, bạn học Hạ Tử Yên thuộc khoa báo chí!
Mọi người dưới khán đài đều ồ cả lên, quay đầu nhìn về phía Tử Yên. Những bạn học lâu năm đã biết rõ việc Tử Yên là Lục thiếu phu nhân, chỉ có những bạn sinh viên năm nhất còn chưa biết rõ, cũng tò mò nhìn về phía cô nàng xinh đẹp đang cười bẽn lẽn.
Tử Yên thì ngượng ngùng hơi cúi mặt. Cái người này đâu cần thiết gặp ai cũng phải rêu rao cô là vợ của anh cơ chứ.
Sau lời phát biểu của Đông Quân, lần lượt các sinh viên được đọc tên để lên nhận bằng. Đông Quân bắt tay với các bạn học nam một cái, còn các bạn học nữ, anh chỉ khẽ gật đầu, không hề có bất cứ đụng chạm nào.
Cuối cùng cũng đến nhóm của Tử Yên. Nhìn về phía anh, cô có hơi xấu hổ. Anh chỉ khẽ cười, vòng qua người cô, phát hết bằng cho các sinh viên khác, trừ lại mỗi cô.
Tử Yên có hơi bồn chồn trong lòng không biết rốt cuộc anh lại muốn làm gì đây nữa. Thật may, cuối cùng anh cũng cầm tấm bằng tốt nghiệp chìa trước mặt cô. Cô thở phào, xem ra là do cô nghĩ nhiều.
Ai ngờ tất cả đèn trong hội trường đột nhiên tắt hết, mọi người hoảng loạn nhìn đông nhìn tây xem rốt cuộc là sự cố gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, đèn lại được bật sáng lên. Mọi người la ó ầm trời khi đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông đang đứng trước mặt cô gái, trong tay ôm một bó hoa to rực rỡ. Còn cô gái thì đang ngơ ngác, vô cùng không tự chủ đưa tay ra cầm lấy bó hoa.
Tất cả mọi người không biết đã rời đi từ lúc nào, nhưng hiện tại chỉ còn Đông Quân và Tử Yên đứng trên bục cao, đằng sau màn hình lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh đẹp đẽ.
Thấy mọi người không ngừng la hét phấn khích, còn dán chặt mắt lên trên. Tử Yên cũng theo phản xạ quay đầu lại nhìn, là rất nhiều hình ảnh của cô và anh, còn có cả những tấm hình anh chụp lén cô từ lúc nào không biết, ở khuôn viên nhà, ở công viên, ở trong rừng, ở con suối quê ngoại, ở nơi hai người đi du lịch. Tất cả đều là hình ảnh cô đang cười tươi rạng rỡ.
Cô quay lại nhìn anh, còn chưa kịp hết bất ngờ thì đã thấy anh quỳ một chân, trong tay cầm một chiếc hộp đỏ bằng nhung. Cô lờ mờ hiểu ra được anh muốn làm gì, khóe miệng cứ giật giật.
Anh khẽ cười, từ trong chiếc hộp nhung lấy ra một chiếc nhẫn kim cương chạm trổ hình trái tim lấp lánh. Nhìn cô đầy thâm tình, anh cất giọng trầm ấm.
- Yên Yên, dù chúng ta đã là vợ chồng, nhưng anh vẫn chưa cầu hôn em, cũng chưa cho em một cái đám cưới hoành tráng. Ngày hôm nay, em chính thức hoàn thành giấc mơ của mình ở trường đại học, anh cũng muốn hoàn thành luôn giấc mơ đám cưới của chúng ta. Em có thấy không, rất nhiều hình ảnh của em được anh lưu giữ lại, đều là em với nụ cười má lúm đáng yêu. Trong mắt anh, em đều luôn rực rỡ như ánh dương. Em hãy đồng ý cho anh cơ hội để dùng cả đời này bảo vệ nụ cười và sự yên bình cho em, nhé!
Một tràng cảm động đi qua trong tâm trí của Tử Yên. Từng lời từng chữ của anh làm cô không kiềm nổi xúc động, nước mắt hạnh phúc từ lúc nào đã rơi ra. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười ngọt ngào đáp.
- Em đồng ý!
- Cảm ơn em!
Đông Quân vui mừng đeo nhẫn lên tay Tử Yên, trước khi đứng lên còn hôn vào tay cô một cái đầy dịu dàng.
Sau cùng, anh đứng thẳng lên, ôm lấy cả thế giới của mình vào lòng.
Mọi người vừa rồi nín thở theo dõi màn cầu hôn lãng mạn. Đến lúc này, thanh âm trong hội trường như bùng nổ, tiếng vỗ tay, cùng tiếng hét vang khắp nơi: “Hôn đi, hôn đi!”
Đông Quân và Tử Yên nhìn nhau khẽ cười, rồi lại vô cùng tình chàng ý thiếp trao nhau nụ hôn. Khung cảnh quả thật đẹp như một bức tranh ngôn tình. Cả hai bên Hạ gia và Lục gia đều vô cùng mãn nguyện nhìn nhau.
***
Sau màn cầu hôn chấn động tại ngày làm lễ tốt nghiệp, Tử Yên và Đông Quân càng lúc càng nổi tiếng. Mạng xã hội đã có lượt người theo dõi tăng đột biến, ai ai cũng ngưỡng mộ và chúc phúc cho chuyện tình của cả hai. Họ đều bảo Tử Yên không phải lọ lem, mà chính là một nàng công chúa, mà công chúa tất nhiên phải sánh đôi cùng hoàng tử!
Tử Yên cũng đã vào làm tại đài truyền hình mà trước đó cô đã thực tập với vai trò biên tập viên và phát thanh viên cho các chương trình phát sóng radio.
Ngày cưới cũng đã được định, là vào tháng tám âm lịch, thật đặc biệt là ngày dương lịch trùng với ngày kỉ niệm tình yêu của Đông Quân và Tử Yên. Vậy là ngày này, vừa là ngày kỉ niệm yêu đương, là ngày đăng ký kết hôn, cũng sẽ là kỉ niệm ngày cưới.
Nhưng mà người ta cưới sẽ bận rộn các thứ, còn Tử Yên lại thấy vô cùng nhàn hạ. Tất cả mọi chuyện đều có Đông Quân và ba mẹ hai bên tranh làm hết, Tử Yên chỉ có mỗi việc là đi chọn váy cưới thôi.
Hôn lễ sẽ được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ, do Đông Quân “tiện tay” mua lại. Tiện tay của anh chính là bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại, còn đặt tên hòn đảo là “Tình yêu của Quân Yên” chỉ vì Tử Yên buột miệng nói thích. Tử Yên vô cùng chấn động, tự thấy hối hận vì đã bảo sẽ để anh toàn quyền tiêu xài đối với chiếc thẻ đen. Sau sự việc này, cô nghĩ nên tính toán lại cẩn thận, có nên cho anh tự tung tự tác vậy nữa hay không.
Ngày diễn ra hôn lễ, Đông Quân đã dùng trực thăng riêng đưa tất cả khách mời ra đảo tham dự.
Ai cũng trầm trồ với độ chịu chi của anh. Chi phí trang trí hòn đảo cũng đã lên tới con số khổng lồ với toàn hoa tươi, hoa đắt tiền, mặc dù đã được mẹ Hạ tài trợ cho một phần.
Bên ngoài giao cho Đông Quân và ba mẹ hai bên. Còn Tử Yên thì ở trong phòng trang điểm cùng với Bội Sam, Hà Vũ, Tiểu Nhi, Cao Hà.
Bội Sam nhìn thấy Tử Yên trong bộ váy cưới lộng lẫy thì tiếc nuối không thôi, đáng lẽ ra cô và Tử Yên đã bàn tính sẽ làm đám cưới đôi. Ai ngờ đến phút chót, cái tên Lập Thành kia một sút vào cầu môn, lại sợ cô sẽ mệt nên đành phải tạm hoãn cưới, đăng ký kết hôn trước.
Bội Sam thở dài nói.
- Thật tiếc quá đi, nếu không có chuyện bất ngờ thì hôm nay em cũng là cô dâu rồi!
Tử Yên bật cười, xoa xoa cái bụng vẫn chưa lộ rõ của Bội Sam, nói.
- Ráng đi nào, chờ nhóc con ra đời cầm váy cho mẹ vào lễ đường không phải tốt lắm sao!
Tiểu Nhi cũng vuốt ve cái bụng đã nhô cao của mình tán đồng.
- Đúng vậy, bé con chính là muốn được tham dự hôn lễ cùng ba mẹ đấy!
Hà Vũ và Cao Hà có chút ngưỡng mộ với ba cô gái đã có chồng, còn có cục cưng trong bụng nữa, liền tranh nhau làm mẹ nuôi cho mấy bảo bối.
Cả năm cô gái cười đùa vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến giờ làm lễ.
Tử Yên hít sâu một cái để lấy lại bình tĩnh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy cưới dài vô cùng lộng lẫy, từ chỗ eo xuống đến tà váy còn đính những viên kim cương nhỏ. Dưới ánh nắng mặt trời, chiếc váy càng thêm tỏa sáng lấp lánh theo từng bước chân của Tử Yên. Tóc cô búi cao, còn có đính một cái kẹp giống như vương miện. Trên tay cô còn cầm một bó hoa cẩm tú cầu nhiều màu sắc, loại hoa mà cô rất thích.
Cô chậm rãi bước đi từng bước theo sự dẫn dắt của ba Hạ, dần dần rút ngắn khoảng cách với Đông Quân.
Đông Quân đứng ở đầu kia, nhìn vợ mình đang từng bước đi đến bên mình mà trong lòng dấy lên nhiều tia xúc cảm. Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng anh và cô cũng đi đến khoảnh khắc hạnh phúc này.
Đã đến nơi, ba Hạ rưng rưng cầm tay Tử Yên giao cho Đông Quân, xúc động nói.
- Ba giao con gái mình cho con! Mong là con luôn đối xử tốt với con bé!
- Ba yên tâm, cả đời này con sẽ không để cô ấy chịu ấm ức! – Đông Quân mạnh mẽ khẳng định.
Tất cả những nghi lễ và lời tuyên thệ đã xong, trước khi trao nhẫn cưới, Đông Quân nhìn Tử Yên đầy yêu thương, khẽ mỉm cười nói với cô.
- Yên Yên, đây là chiếc nhẫn DR (Darry Ring), mà cả đời này anh chỉ có thể mua một lần. Nhưng nếu người đó là em, anh chỉ cần một lần này là đủ! Anh yêu em!
Tử Yên bật khóc, cô xúc động đáp lời anh.
- Cảm ơn anh đã yêu em. Cảm ơn vì đã làm cho thanh xuân của em thêm rực rỡ tươi đẹp! Em yêu anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT