Đông Quân nghe theo ý Tử Yên sắp xếp cho Nhược Vy công việc tại Lục thị. Cô ta sẽ là chuyên viên tư vấn hợp đồng, chuyên làm việc với các khách hàng có nhu cầu về mảng dịch vụ của tập đoàn.

Cô ta không mấy hài lòng với vị trí này, vì chỉ là nhân viên bình thường, cô ta sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Đông Quân. Nhưng dù muốn dù không, được làm việc tại Lục thị đã là tốt lắm rồi, cô ta đã vào được đây, không tin sẽ không khiến cho Đông Quân hướng về phía cô ta.

Thậm chí cô ta còn hoang tưởng, cho rằng Đông Quân ngoài mặt lạnh lùng có vẻ không quan tâm cô ta, nhưng rốt cuộc vẫn để cô ta ở bên cạnh mà không sắp xếp cho cô ta công việc ở nơi khác. Cô ta không hề biết rằng, tất cả là nhờ ý tốt của Tử Yên.

Cô ta đã chính thức làm việc ở tập đoàn được một tuần rồi. Năng lực cô ta cũng không tồi, luôn học hỏi rất nhanh. Mặc dù không thích thú gì mấy với đồng nghiệp chung phòng, nhưng cô ta ngoài mặt luôn ra vẻ thân thiện, hòa đồng. Bên cạnh đó, cô ta thỉnh thoảng còn nói bóng gió về mối quan hệ của cô ta với Đông Quân, còn nói rằng chỉ vì cô ta muốn học hỏi nhiều hơn mới làm ở vị trí này. Mọi người dù nghi hoặc, nhưng lại nghe cô ta huyên thuyên về tổng giám đốc như vậy, cũng cho rằng ít nhiều cô ta và tổng giám đốc có quan hệ thật. Cho nên, cũng muốn đối tốt với cô ta chút.

Nhưng mà cái khiến cô ta không cam lòng chính là, từ khi vào làm chưa hề gặp mặt Đông Quân một lần nào. Dĩ nhiên một nhân viên như cô ta không thể nào trực tiếp gặp mặt tổng giám đốc. Cho nên, cô ta không biết làm thế nào để tiếp cận Đông Quân.

Cuối cùng cô ta cũng chờ được đến ngày đó. Chính là tiệc mừng kỉ niệm thành lập tập đoàn. Ngày đó, dĩ nhiên tất cả nhân viên đều sẽ tham gia, tổng giám đốc, thậm chí chủ tịch cũng đều có mặt.

Làm hết buổi sáng thứ sáu, nhân viên công ty đều được cho nghỉ sớm để chuẩn bị dự tiệc. Buổi tiệc diễn ra từ hai giờ chiều.

Nhược Vy cố tình ăn mặc trang điểm thật lộng lẫy để trở thành người tỏa sáng nhất. Cô ta luôn tự tin vào nhan sắc của mình. Cô ta còn đến Lục gia để đi nhờ xe với ba mẹ Lục, đương nhiên là vì muốn phô trương mối quan hệ của mình và nhà họ Lục. Ba mẹ Lục có chút không thoải mái vì sự thể hiện này của cô ta, nhưng cũng không thể từ chối.

Đến buổi tiệc, cô ta mang theo vẻ kiêu ngạo bước vào. Những đồng nghiệp ở tập đoàn thấy cô ta bước xuống từ xe của chủ tịch thì lập tức những nghi ngờ trước đó về sự phô trương của cô ta biến mất. Bây giờ bọn họ hoàn toàn tin rằng Nhược Vy có mối quan hệ không tầm thường với Lục gia. Vài kẻ xu nịnh còn lân la lại làm thân.

- Nhược Vy, cô là cùng chủ tịch đến đây sao?

- Ừm vừa rồi hai bác Lục bảo thuận tiện rước tôi đến đây luôn đó mà! Tôi nói không cần nhưng hai bác cứ nhất định bảo tôi đi cùng. – Nhược Vy được dịp khoe mẽ.

- Không ngờ Nhược Vy của chúng ta quả thật là đi làm cho vui thôi. Nói không chừng mai này trở thành tổng giám đốc phu nhân luôn kìa ha ha…

- Tiểu Nhược này, cô đừng cứ nói thẳng như vậy. Tôi ngại mang tiếng là đi cửa sau lắm đấy! – Nhược Vy trong lòng thích thú vô cùng nhưng vẫn ra vẻ khiêm tốn.

Cô ta và đám người xu nịnh đứng nói chuyện một hồi, bỗng nhiên không khí nhốn nháo hẳn lên. Mọi người bắt đầu hướng mắt nhìn về phía cửa.

Một thân ảnh cao ráo lịch lãm từ tốn bước xuống từ chiếc siêu xe thể thao phiên bản giới hạn màu đen khiến tất cả phụ nữ đều phải nhìn đến mê mẩn. Đông Quân vẫn mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày bước vào, mặc cho sự xuất hiện chói lóa của mình khiến người khác phải chăm chú nhìn theo.

Đi ngang qua nơi Nhược Vy đang đứng, anh thấp thoáng nghe cô ta gọi ba tiếng: “Anh Đông Quân” nhưng anh chằng thèm để vào tai, cứ thế một đường đi thẳng, không cho Nhược Vy chút mặt mũi nào.

Dưới ánh nhìn hoài nghi của mọi người, Nhược Vy chống chế.

- Vừa rồi chắc là anh ấy không nghe tôi gọi. Cũng có thể do anh ấy giả vờ không để ý tới tôi để tôi không phải mang điều tiếng trong công ty. Anh ấy luôn nói muốn tôi như người bình thường đi làm, được đối xử công bằng…

Mọi người cười giả lả với lý do của cô ta, coi như tin tưởng, không nói thêm gì nữa. Nhưng ít nhiều trong lòng mọi người đã dấy lên chút hoài nghi về mối quan hệ của Nhược Vy với tổng giám đốc. Cho dù mối quan hệ tốt với chủ tịch thì sao chứ? Tổng giám đốc không để ý đến thì cũng vậy thôi! Nhưng đó là những lời trong lòng, không ai dám nói ra.

Nhược Vy vừa rồi rất tươi tỉnh, nhưng vì gáo nước lạnh vừa rồi của Đông Quân làm cho mất đi nhuệ khí hẳn. Sắc mặt cô ta lúc này không hề tốt chút nào, nhưng vẫn phải giả vờ cười nói như không có chuyện gì.

Buổi tiệc bắt đầu, ba Lục lên phát biểu, sau đó đến Đông Quân. Anh nói ngắn gọn vài câu, rồi chuyển sang phần khen thưởng nhân viên xuất sắc nhất và phòng ban xuất sắc nhất. Cuối cùng, mọi người chính thức nâng ly dùng bữa.

Bữa tiệc hôm nay còn mời rất nhiều đối tác và khách hàng thân thiết của Lục thị. Cho nên ba Lục và Đông Quân bị mời rượu không ít. Nhưng Đông Quân lấy lý do còn có việc riêng nên dùng nước thay rượu mà kính bọn họ.

Đến năm giờ, Đông Quân báo bận việc rồi rời đi trước. Nhược Vy nhìn thấy anh rời khỏi bữa tiệc thì cũng lặng lẽ đi theo. Hôm nay cô ta uống không ít, cô ta muốn viện cớ này nhờ Đông Quân đưa về.

Đến chỗ Đông Quân đâu xe, Nhược Vy vội kêu lớn.

- Anh Đông Quân… chờ em với!

Cô ta vừa gọi vừa chạy theo níu lấy tay Đông Quân. Nhưng nhanh chóng bị anh hất tay ra.

- Có chuyện gì? – Ngữ khí của Đông Quân dường như rất mất kiên nhẫn.

- Em… em uống hơi nhiều… hơi đau đầu… anh có thể chở em về với được không?

Cô ta vừa nói vừa giả vờ loạng choạng không đứng vững, cố ý ngã nhào về phía Đông Quân. Nhưng anh không hề nể mặt, mà tránh sang một bên. Cô ta theo đà ngã xuống đất, nhìn anh bằng ánh mắt chua xót căm phẫn.

Anh không để tâm, thản nhiên đáp.

- Xin lỗi Đổng tiểu thư, tôi hiện giờ phải đi đón tiểu bảo bối nhà tôi tan học, không thể đưa cô về được. Cô đừng lo, ở đây rất dễ bắt taxi.

Nói rồi, Đông Quân nhanh chóng lên xe, nổ máy chạy mất bỏ mặc Nhược Vy đang chật vật đáng thương. Anh không một chút thương cảm, ngược lại còn thấy cô ta rất phiền.

Nhược Vy nhìn theo Đông Quân, hai mắt ánh lên tia căm phẫn, hai bàn tay cô ta cuộn tròn, vẻ dịu dàng thánh thiện giả tạo trên mặt đã hoàn toàn biến mất, giờ đây gương mặt cô ta vô cùng hung hăng.

- Hạ Tử Yên, tao ghét mày! Tại sao là mày mà không phải tao? Nếu không có mày thì anh ấy đã không lạnh lùng như vậy với tao! – Cô ta không ngừng nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Tử Yên.

Cô ta cho rằng, tất cả mọi thứ đều là do Tử Yên hết. Vì Tử Yên, Đông Quân mới đối xử với cô ta như vậy. Vì Tử Yên, chắc chắn do Tử Yên bảo Đông Quân phải tránh xa cô ta nên anh mới lạnh nhạt như vậy. Cô ta mù quáng cố chấp không tin rằng là do Đông Quân từ đầu tới cuối không hề có chút tình cảm nào với cô ta, mà chỉ đổ tất cả do Tử Yên. Cô ta vẫn ảo tưởng rằng Đông Quân chỉ là đang giả vờ đối xử tệ bạc với cô ta để qua mắt Tử Yên, chỉ cần một thời gian anh chán Tử Yên rồi, thì nhất định sẽ về bên cô ta.

Bên này, Tử Yên vừa mới tan học. Cô biết hôm nay Đông Quân đi dự tiệc ở tập đoàn nên không hề mong đợi anh đến đón, mà đã nghĩ sẵn trong đầu rằng cô sẽ tự bắt xe về nhà ba mẹ một mình. Bởi vì cô cũng biết Bội Sam sẽ đợi ba mẹ Lạc từ buổi tiệc chạy đến đón.

Cho nên sự xuất hiện của anh trước cổng trường khiến cô vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng ấm áp. Cô vui vẻ chạy nhanh đến chỗ anh.

- Sao anh lại đến đây? Bữa tiệc kết thúc sớm vậy sao? – Cô hỏi.

- Không, là do anh về trước. Anh làm sao bỏ mặc em một mình được. – Anh vuốt vuốt tóc cô đầy cưng chiều.

- Nhưng mà anh uống rượu làm sao mà chạy xe đây? – Cô lại hỏi.

Anh cười, bảo cô đến kiểm tra thử xem có mùi rượu không. Cô nửa tin nửa ngờ vực, vì đây là tiệc mừng thành lập tập đoàn, anh không thể nào không uống xã giao được. Cô chầm chậm tiến đến gần anh, cẩn thận kiểm tra. Cô thật sự bất ngờ khi không hề có mùi rượu nào trên người anh cả. Anh vậy mà không hề động đến một giọt bia rượu nào luôn sao?

Như biết rõ nghi hoặc của cô, anh không nhanh không chậm đáp.

- Bọn họ mời anh, anh chỉ dùng nước thay rượu. Anh bảo còn việc bận không thể uống.

- Việc bận đó là đi đón em?

Anh ừm một tiếng rồi bảo cô mau lên xe thôi. Mấy lời nói đơn giản của anh nhưng lại khiến tim cô đập lệch một nhịp, trong lòng ngọt ngào như nếm mật. Anh dù tham gia tiệc tùng xã giao vẫn không quên đi đón cô, còn vì cô mà không uống rượu, chỉ vì phải lái xe đưa cô về nhà.

Cô cảm động nhìn anh, tự hỏi bản thân cô đã làm nên chuyện vĩ đại gì rồi mà có thể có được một người bạn trai siêu cấp tuyệt vời như anh vậy chứ. Lúc nào anh cũng nghĩ đến cô, làm mọi thứ vì cô. Cô phải yêu thương anh thế nào mới đủ đây. Nghĩ vậy, cô không nhịn được, chồm người sang hôn chụt một cái lên má anh, còn thỏ thẻ.

- Quân, sao em lại yêu anh nhiều vậy chứ?!

Hành động ngọt ngào bất ngờ của cô làm anh cảm thấy như có làn nước ấm chảy qua tim. Khóe môi cong lên, anh nói:

- Em là muốn anh không lái xe được đúng không?

- Em nào có, chỉ là muốn biểu thị chút tình yêu với anh thôi hì hì! – Cô ngọt ngào đáp.

- Đừng nói nữa, nếu không e là anh sẽ ngừng xe để làm chuyện khác ngay. – Anh cố gắng hít thở sâu.

- Chuyện gì chứ? – Cô tò mò hỏi.

Anh trả lời, hết sức bình thản.

- Đè em xuống ăn sạch sẽ!

- Anh… đồ lưu manh! Tập trung lái xe cho em!

Tử Yên nghe mấy lời không đứng đắn của anh mà đỏ mặt cả lên, vội cảnh cáo anh tập trung vào việc lái xe. Cô cảm thấy người đàn ông này càng ngày da mặt càng dày.

Thái độ ngượng ngùng xấu hổ của cô làm anh thích thú. Anh cầm tay cô lên hôn một cái rồi từ tốn kể lại chuyện lúc nãy Nhược Vy muốn anh đưa về. Anh đã hứa với cô tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ta đều sẽ kể hết cho cô nghe.

Tử Yên nghe xong cảm thấy hả hê vô cùng, nhưng cũng có chút thương xót cô ta.

- Cô ta say rồi, để ở đó một mình liệu có sao không anh? – Cô có chút lo lắng hỏi.

- Giờ này còn sớm như vậy, ở đó lại là nhà hàng lớn ngay mặt tiền trung tâm có biết bao nhiêu người qua lại. Quan trọng là, cô ta chỉ giả say thôi chứ chưa đến nỗi mà đi đứng cũng không vững đâu.

- Thì ra là vậy. Cô ta đúng là lắm trò mà. Nhưng mà thái độ dứt khoát lạnh lùng của anh như vậy, thân làm bạn gái, em thấy vô cùng hài lòng. – Cô vừa nói vừa giơ ngón tay lên thể hiện hành động khen ngợi.

- Vậy có phải nên được thưởng không?

- Thưởng gì cơ chứ?

- Anh muốn một phần thưởng xứng đáng. Bảo bối à, mấy ngày này về nhà với ba mẹ ăn nhiều một chút. Nếu không mấy ngày tới e là em không chống đỡ nổi! – Đông Quân vừa nở nụ cười gian manh vừa nói.

- …

Tử Yên quả thật cạn lời rồi. Lời vô sỉ như vậy mà anh có thể nói ra một cách trơn tru không chút biến sắc thế kia à? Cái gì là ăn uống nhiều lên? Cái gì là không chống đỡ nổi đây chứ? Sao cái con người kia quay qua quay lại cũng chỉ nhớ mỗi chuyện đó thôi vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play