Tối đó, về khách sạn, Lập Thành và Đông Quân đã đón nhận một bất ngờ từ hai người thương. Chính là một buổi tiệc sinh nhật. Mặc dù với Đông Quân là chưa tới ngày, nhưng mà đây xem như là ăn mừng sinh nhật sớm chút, vì qua tết Lập Thành sẽ về lại Mỹ rồi.

Tử Yên và Bội Sam đã cố ý báo với khách sạn nhờ họ sắp xếp tất cả.

Ăn uống vui vẻ xong, Bội Sam kiếm cớ bảo Đông Quân và Lập Thành ra ngoài mua đồ, còn mình thì kéo Tử Yên vào phòng làm công tác tư tưởng.

Từng lời Bội Sam nói làm cho Tử Yên đỏ hết cả mặt. Theo như Bội Sam, đây là cơ hội thích hợp nhất để cô và Đông Quân tiến thêm một bước nữa. Bội Sam dùng rất nhiều lời lẽ để thuyết phục Tử Yên, lời nào cũng đánh trúng tâm lý của cô.

Tử Yên sau khi nghe lời giáo huấn từ con mọt ngôn tình Bội Sam thì nội tâm bắt đầu tranh đấu.

Một mặt cô cảm thấy Bội Sam nói đúng, thanh niên trai tráng dồi dào sức lực như Đông Quân sẽ có nhiều ham muốn trong tình cảm, chứ không thể giữ mãi tình yêu trong sáng, thuần khiết. Hơn nữa, Đông Quân là người cô yêu, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ thuộc về anh. Được cùng người mình yêu trải qua khoảnh khắc thần tiên đó không phải sẽ rất tuyệt vời sao.

Một mặt, cô lại do dự vì sợ rằng vẫn còn quá sớm để tiến tới chuyện đó. Cô và anh dù trước nay cũng có những hành động thân mật nhưng tuyệt nhiên không đi quá giới hạn. Bây giờ nghĩ đến chuyện này cô cũng có chút áp lực. Dù cô đã không còn gặp nhiều trở ngại tâm lý nữa, nhưng nói là sẵn sàng thì có lẽ vẫn chưa thật sự…

Bội Sam thấy Tử Yên cứ trầm ngâm thì chốt hạ một câu mang tính quyết định.

- Vấn đề là, mày biết đó, anh họ tao vô cùng hút người. Ai gặp anh ấy mà không đổ chứ, mày mà cứ chần chừ như vậy, không khéo ong bướm ngoài kia giăng bẫy cướp mất anh ấy thì đừng hối hận. – Bội Sam nói tỉnh như không nhưng thật sự đã làm Tử Yên xao động.

Tử Yên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đưa ra quyết định.

- Vậy… vậy tao phải làm thế nào? – Cô ấp úng hỏi, hai tay bấu chặt vào gấu áo để che đi sự bối rối.

- Làm sao à? Được rồi, để tao…

***

Đông Quân nãy giờ ra ngoài cùng Lập Thành, vừa mới trở về thì đã bắt gặp Bội Sam đứng trước cửa phòng.

- Anh họ, Tử Yên đang bận chút việc, bảo em nói với anh là chờ nó một chút! À trong phòng có một hộp quà tặng cho anh, anh nhớ mở ra xem liền nhé, sẽ có bất ngờ. – Bội Sam vừa nói vừa nháy mắt một cái, sau đó kéo tay Lập Thành còn đang ngơ ngác đi mất.

Đông Quân nhìn theo bộ dáng mờ ám của Bội Sam thì dấy lên chút nghi ngờ. Rốt cuộc con bé này lại muốn bày trò gì đây chứ. Còn nữa Tử Yên đi đâu được chứ?

Đông Quân đi vào phòng, liền nhìn thấy một hộp quà thật to đặt ngay giữa phòng. Bên trên còn có dán một tờ giấy note: “Mau chóng mở ra, bất ngờ sẽ đến”.

Anh không gấp gáp, liền vào nhà tắm trước. Xong xuôi anh mới trở ra, trên người chỉ khoác bộ áo choàng tắm.

Nhìn chiếc hộp, anh đưa tay sờ sờ lên môi ra vẻ suy nghĩ, rồi lại nhếch mép một cái, tiến đến mở nắp hộp.

Nắp hộp được mở ra, anh nhanh chóng hiểu bất ngờ đó là gì. Chính là Tử Yên, cô ấy vậy mà lại tự mình chui vào thùng quà.

Đáng lẽ theo kịch bản thì Tử Yên sẽ lập tức đứng lên nói: “Surprise” nhưng mà cô lại thấy ngượng nên vẫn cứ ngồi im trong thùng co người lại, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Đông Quân.

- Em đang làm gì vậy? – Anh chống tay vào thùng quà nhìn cô.

- Em… em… em muốn cho anh bất ngờ…

- Bội Sam lại bày cho em đúng không? – Anh hiểu ra vấn đề, mấy trò này chỉ có thể do con nhóc Bội Sam nghĩ ra.

Tử Yên gật đầu thừa nhận, lại bảo anh quay lưng lại để cô đứng lên. Anh tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô.

- Anh… anh quay… quay lại đi! – Tử Yên lấy hết can đảm nói.

- Em… em… - Đông Quân chỉ chỉ tay vào người Tử Yên, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được, cứ nhìn cô đầy kinh ngạc.

Lúc nãy cô ở trong thùng, dùng khăn quấn chặt cả người nên anh không thấy được rõ bộ dạng của cô. Bây giờ cô đã đứng lên, còn bỏ khăn ra. Anh mới thấy… mới thấy đứng hình…

Cô đang mặc một chiếc đầm ngủ màu đen vô cùng khiêu gợi. Phía trên là một lớp ren mỏng manh không thể che được vòng ngực. Cảnh xuân cứ thế phấp phới sau lớp ren mờ ảo. Chiếc đầm chỉ dài vừa qua khỏi khu vực nguy hiểm. Nhưng mà ác nổi ở đó cũng lại che bởi lớp ren. Anh mơ hồ nhìn thấy chiếc quần lót bé xinh màu đỏ…

Đông Quân nuốt nước miếng ực một cái, hô hấp hoảng loạn. Anh sắp… sắp ngất đi vì sự quyến rũ của người con gái trước mặt.

Tử Yên bị anh nhìn đến đỏ mặt tía tai. Cô vờ né tránh ánh mắt của anh, cứ nhìn chăm chăm xuống đất. Cô cũng biết bộ này là quả hở hang rồi, nhưng Bội Sam cứ bảo cô nhất định phải mặc thế này. Thật sự là ngượng chết cô rồi.

- Em… em… sao lại ăn mặc thế này? – Đông Quân ho một tiếng rồi xoay người lại, qua một hồi mới có thể thốt ra được một câu.

Anh không dám nhìn vào cô nữa. Cứ thế này người anh em của anh sẽ bị hành hạ đến chết mất.

Tử Yên hít thở sâu, lấy hết can đảm tiến đến ôm lấy Đông Quân từ phía sau.

Cảm nhận nơi mềm mại đang áp vào lưng, cả người Đông Quân như có luồng điện chạy dọc cơ thể.

- Em… em tặng bản thân mình cho anh… anh không thích sao? – Cô e thẹn nói.

Anh không trả lời, xoay người bế thốc cô lên, đặt cô xuống giường, thân thể anh nằm đè lên người cô. Chiếc áo choàng tắm buộc hờ, làm lộ ra vòng ngực rắn chắc của anh, càng làm cho cô tâm can náo loạn.

Không chần chừ thêm, anh phủ đôi môi mình lên môi cô. Anh điên cuồng cắn mút đôi môi đỏ mọng, rồi lại hung hăng tách môi cô ra, thuận thế khuấy đảo bên trong, tìm kiếm lưỡi cô.

Bàn tay anh cũng bắt đầu không yên phận, bắt đầu lần mò khắp nơi.

Tử Yên cảm nhận được trong mắt anh ẩn chứa đầy dục vọng, nhất thời có chút sợ hãi.

Đột nhiên, anh như bừng tỉnh, ngừng mọi động tác lại, gục mặt vão hõm vai cô mà thở hổn hển.

- Em là muốn giết chết anh đúng không? – Anh khổ sở nói.

- Sao… sao chứ? Sao em lại giết chết anh được?

- Em ăn mặc thế này, còn cố tình quyến rũ anh, nhưng anh không thể làm gì. Em muốn anh nhịn đến hỏng luôn à? – Anh thở dài.

- … Em… em có nói sẽ bắt anh nhịn à? – Cô nhỏ giọng nói.

- Ý em là? – Nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, anh liền ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi.

Cô không đáp, chỉ bẽn lẽn gật đầu như xác nhận những gì anh đang nghĩ là đúng.

- Em chắc chứ? Em… em không còn sợ nữa à? – Anh vẫn còn hoài nghi.

Cô lắc đầu, lại nói.

- Hôm nay… hôm nay em đã quyết định rồi, em sẽ bình tĩnh đối mặt… - Nói ra những lời này thật sự cô đã phải cố gắng không ít. Gương mặt phiếm hồng cứ ửng ửng đỏ.

- Yên Yên, em nhìn chỗ này đi, nó đã phản ứng thế này rồi. Bây giờ, em có hối hận cũng không kịp nữa đâu… - Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía hạ thân mình.

Cô phát hiện anh bây giờ nhìn cô vô cùng kích tình. Dời tầm mắt, cô cũng phát hiện nơi nào đó của anh đã… đã vươn người muốn thoát khỏi nơi giam cầm rồi. Bây giờ có muốn thoái lui cũng không được. Mà Tử Yên cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, cô cũng không muốn dừng lại ngay lúc này.

- Quân, nếu là anh em sẵn sàng giao phó thân mình. – Cô nhìn thẳng vào mắt anh quả quyết.

Lời nói của cô phá tan hết những ngập ngừng trong anh. Đến nước này rồi, anh cũng không buông tha cho cô đâu.

Anh đã như con hổ đói, hung hăng xé roẹt một cái, chiếc váy mỏng manh bị ném sang một bên. Trên người cô chỉ còn mỗi chiếc quần lót ren đỏ.

Cảnh đẹp phô bày trước mắt, đường cong cơ thể cô khiến anh điêu đứng.

Cô vô cùng hồi hộp, lồng ngực cứ phập phồng lên xuống. Cả thân người như có lửa, cứ nóng bừng lên.

Anh khẽ hôn lên môi cô, quyến luyến dây dưa trong miệng cô, phá đảo chiếc lưỡi non mềm. Nụ hôn đầy mãnh liệt, làm cho đầu óc cô mụ mị đi. Cô vô thức đưa tay vòng qua cổ anh.

Anh lại hôn lên cổ cô, rồi đến xương quai xanh. Mỗi tấc da thịt trên người cô nơi anh đi qua như có luồng điện xẹt ngang, cô cứ thế khẽ run lên. Hai mắt nhắm chặt, không dám nhìn anh.

Anh dời ánh nhìn xuống hai bầu ngực căng tròn, không nhịn được mà cúi người xuống mút máp. Tay anh cũng không để yên, ra sức nhào nặn. Bị anh kích thích nơi nhạy cảm, cô cảm giác mình sắp không làm chủ được cơ thể nữa, hai đỉnh tuyết sơn cũng vươn lên thẳng đứng.

Anh lại thẳng một đường hôn dọc xuống bụng cô, rồi lại xuống thấp hơn. Chiếc quần lót cũng nhanh chóng bị vứt xuống sàn. Đưa tay vào thăm dò hang động đã có chút ướt át, anh kêu lên… Chết tiệt sao cô lại khít chặt thế này chứ… Lát nữa anh làm sao vào đây…

Biết là lần đầu tiên sẽ rất khó khăn với cô. Anh cố gắng nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn để cơ thể cô thích nghi.

Bất ngờ, anh cúi người, đưa lưỡi liếm láp mật ngọt nơi thần bí của cô. Cô xấu hổ kêu lên.

- Quân… đừng… đừng mà…

Nhưng anh nào để những lời cô nói vào tai. Giờ khắc này, anh không nghe được gì nữa, chỉ biết thỏa mãn dục vọng của mình.

Bị anh kích thích, cô không kiềm được mà kêu lên mấy tiếng. Bộ dạng cô bây giờ vô cùng phóng đãng và hoang dại.

Cảm thấy đã đến lúc, anh nhanh chóng cởi bỏ hết những chướng ngại trên người mình, rồi đưa vật nam tính của mình vào bên trong cô.

Khoảnh khắc đó, cô cảm giác cả người mình như bị xé toạt ra, đau… thật sự rất đau. Cô bắt đầu khóc, hai tay bấu chặt ga giường đến nhăn nhúm.

- Em… em sợ lắm… Quân… em đau… - Cô nỉ non.

Chỗ đó quá nhỏ, cô lại căng thẳng làm anh tiến không được lui cũng không xong. Kết quả cả hai cùng khó chịu.

- Ngoan, thả lỏng nào. Lát nữa sẽ không đau. Em cứ như vậy cả hai chúng ta cùng đau đấy! – Anh dụ dỗ.

Cô nghe theo lời anh, từ từ thả lỏng cơ thể, đón nhận ** *** của anh. Anh và cô thời khắc này như khảm vào nhau, khít chặt không có khe hở.

Cơ thể cô dần quen, anh bắt đầu tăng tốc. Vật nam tính cứ thế ra vào mạnh mẽ trong người cô. Cơn đau đã qua đi, có một xúc cảm rất lạ chạy qua người cô, rất kích thích, rất hưng phấn. Trước mắt cô bây giờ như có sương mù, đầu óc mụ mị, tâm trí như đi du ngoạn. Cô cong người đón nhận những va chạm của anh…

Lởi của tác giả: Chương sau cũng có chút ám muội nhe các ông các bà 😆

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play