Kỳ nghỉ lễ kết thúc, mọi thứ trở lại như thường nhật. Có khác một chút, là Lạc Bội Sam đã mở ra một con đường tươi sáng cho Lâm Lập Thành. Từ ngày ở rừng ấy, Lập Thành như trở thành một người khác, chăm chỉ học tập kinh khủng.
Cậu ta hết nhờ vả Đông Quân lại nhờ Tử Yên chỉ chỉ dạy dạy. Nhưng lại từ chối học với Bội Sam, vì lý do: không thể tập trung học vì người trước mặt.
Chớp nhoáng lại đến hội thao trường. Lập Thành vốn dĩ trước là tuyển thủ bóng rổ, cũng nằm trong cả đội tuyển bóng đá. Nhưng hiện tại với cánh tay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của mình, anh dĩ nhiên không thể tham gia.
Đội bóng rổ và bóng đá lớp mất đi tuyển thủ quý giá Lập Thành như rắn mất đầu, e là sẽ không bì nổi với những lớp khác.
Lập Thành cũng rất đau đầu với chuyện này. Cuối cùng phải dày mặt đến nhờ vả Đông Quân. Nhìn thôi cũng biết Đông Quân là tia hi vọng sáng lạng.
Đông Quân vốn không có ý định tham gia nhưng vì nể mặt lớp, đồng ý tham gia vào đội bóng rổ. Nhưng tuyệt không tham gia đội bóng đá. Chẳng ai hiểu lý do ngoại trừ Tử Yên.
Giờ ra chơi, Tử Yên nhìn thấy gương mặt Đông Quân có chút lơ đãng, lại có chút u buồn nơi khóe mắt. Cô biết anh là đang nhớ đến những chuyện xưa…
Thấy anh không vui, cô cũng không có mấy tâm trạng. Nhưng thân là bạn gái, cô nghĩ phải là chỗ dựa tinh thần cho anh những lúc thế này.
- Anh không sao chứ? – Cô lo lắng hỏi.
- Hả? Anh thì có làm sao chứ? – Đông Quân nghe cô hỏi liền nói như không có chuyện gì xảy ra.
- Em thấy anh có vẻ không vui… anh là nhớ lại chuyện ngày trước, đúng không?
- Ừ có chút… - Anh không che giấu nữa.
- Em… em muốn thấy anh trên sân bóng đá… - Tử Yên vừa nói vừa quan sát sắc mặt anh.
Thấy anh trầm ngâm không trả lời, cô nói tiếp:
- Em biết là chuyện đã qua để lại trong anh hố sâu tâm lý lớn… nhưng em cũng biết anh thích bóng đá nhường nào… hôm ấy, anh nói chuyện với em, em nhìn thấy sự hào hứng trong mắt anh khi nói về những ngày anh và bạn anh tung hoành trên sân… Có thể, vì em… trở lại sân bóng không anh? – Cô vừa nói vừa nắm lấy bàn tay anh như động viên.
Đông Quân nhìn thấy sự chân thành trong mắt Tử Yên, lại nhớ về những ngày xưa cùng thằng bạn thân… Anh tự hỏi có phải rằng bạn thân của anh cũng muốn một lần nữa nhìn thấy anh viết tiếp giấc mơ của cả hai đứa?
- Được, anh nghe em! – Suy nghĩ một hồi thật lâu, Đông Quân hít thở sâu rồi trả lời Tử Yên.
- Thế mới đúng là bạn trai em chứ! Cố lên, em tin anh! – Tử Yên vui vẻ khi nghe được từ anh câu đồng ý.
Người còn vui hơn cả Tử Yên chính là Lập Thành. Anh liền thông báo cho đội bóng của lớp. Tất cả đều vui mừng phấn khởi vì khỏi nói cũng biết người như Đông Quân chơi thể thao hẳn là rất cừ.
Đương nhiên, người có công lớn nhất vẫn là Tử Yên. Cô dường như trở thành người hùng của cả lớp. Người ta nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả không sai!
Ai nấy đều vui vẻ, chỉ có Lý Nguyệt Cầm là càng thêm ghen tức với Tử Yên. Vì cớ gì mà ai cũng bu lấy Tử Yên, vì cớ gì mà lớp trưởng Minh Huy vẫn chưa chịu buông bỏ tình cảm? Nhiều lần, cô ta vẫn thấy Minh Huy nhìn về phía Tử Yên với gương mặt đượm buồn.
Tiết học buổi sáng cũng kết thúc, hôm nay không phải đi học buổi chiều. Nhưng các thành viên tham gia thi đấu thể thao thì từ hôm nay phải bắt đầu tập luyện.
Tử Yên lo lắng Đông Quân vừa học vừa tham gia hội thao thế này sẽ có chút mệt. Cô lại nghĩ, không biết thuyết phục anh tham gia có phải việc đúng đắn không nữa. Đông Quân lại khẽ xoa đầu cô trấn an.
- Ngốc à, anh đâu phải đứa yếu ớt. Chơi thể thao cũng có lợi cho sức khỏe nữa, em đừng lo! – Anh nói.
- Em biết rồi, anh cũng phải để ý sức khỏe đấy!
Đông Quân gật đầu xác nhận để cô yên tâm, rồi lại lấy xe chở cô về nhà. Sau khi về nhà anh sẽ nghỉ ngơi một chút, đến ba giờ chiều sẽ vào trường tập hợp. Lập Thành tuy không tham gia nhưng dĩ nhiên với tư cách cựu đội trưởng làm sao mà không quan tâm được. Cậu ta đã hẹn chiều sẽ sang đón Đông Quân vào trường.
Đông Quân cũng không quên nhắn tin báo với Tử Yên lịch trình của mình. Anh và cô đã hình thành thói quen đi đâu, làm gì cũng sẽ thông báo cho người kia biết một tiếng. Đó không phải là kiểm soát, mà là tôn trọng nhau và là cách giúp đối phương yên tâm về mình.
***
Đông Quân đã có mặt ở trường để tập dợt cùng bạn bè. Hôm nay sẽ tập với đội bóng đá trước. Anh mải mê trên sân, không để ý Tử Yên cùng Bội Sam đã len lén tìm một nơi kín đáo ngồi xem. Tử Yên đến vì Đông Quân, còn Bội Sam đương nhiên đến vì chàng ngốc Lâm Lập Thành rồi.
Tử Yên nhìn dáng vẻ của anh trên sân bóng mà mê mẩn, tỏa sáng vô cùng, xem ra cô đã quyết định đúng đắn khi thuyết phục anh quay lại sân bóng! Dù đã lâu chưa đá bóng, nhưng anh rất nhanh đã lấy lại được cảm giác. Sau khi thích nghi rồi, lại làm cho đám bạn học lác mắt vì những kỹ thuật mà anh phô diễn. Mọi người càng thêm chắc chắn rằng, hạng nhất lần này khó thoát khỏi tay 12A rồi.
Tập được một lúc, cả lớp dừng lại nghỉ ngơi. Ai cũng vây quanh Đông Quân mà khen lấy khen để.
- Anh họ à, anh tuyệt thật đấy! – Lập Thành lên tiếng trước tiên, không phải nịnh bợ đâu, hoàn toàn là thật lòng.
- Đúng vậy, Đông Quân à, có anh thì lớp mình không lo ngại gì nữa rồi!
- Đúng vậy, tự nhiên tràn đầy tự tin luôn ấy ha ha!
- Được rồi, bóng đá là môn tập thể, không phải chỉ dựa vào một người, chỉ mình tôi cũng không nên cơm cháo gì đâu. Quan trọng là chúng ta phải phối hợp ăn ý với nhau! – Đông Quân lên tiếng, anh không kiêu căng mà còn phân tích rõ tình hình cho các thành viên khác.
Mọi người còn tiếp tục thảo luận tiếp về vấn đề chiến thuật, không ai để ý có hai cô gái đang từ từ tiến lại gần.
Tử Yên chầm chậm đi đến phía sau Đông Quân, ra hiệu với các cậu bạn khác giữ im lặng. Mọi người cười tủm tỉm, nhưng vẫn hết sức phối hợp.
Đông Quân đang tập trung nói chuyện thì cảm nhận được có một bàn tay nhỏ nhắn đang tinh nghịch che mắt mình. Anh đương nhiên biết đằng sau mình là ai, vì mùi hương nước hoa mà Tử Yên dùng rất đặc biệt, có cảm giác rất ngọt ngào và tươi tắn. Nhưng anh cũng bất ngờ với sự có mặt của cô ở đây, anh vốn nghĩ cô sẽ không đến đây.
Anh khẽ cười một cái rồi giả vờ chọc cô:
- Ai thế nhỉ? Xin hãy tự trọng, tôi là người đã có bạn gái!
- Xì… anh thế mà không nhận ra em!
Tử Yên bị anh làm cho mất hứng, vội rút tay về, nhưng anh nhanh chóng đã nắm lấy tay cô kéo lại gần mình.
- Chọc em thôi, anh làm sao không nhận ra em. Nếu không phải em, anh sẽ để yên cho người khác chạm vào anh à? – Đông Quân dỗ dành cô.
- Hừ tạm tin anh!
- Trời ơi, bớt bớt cơm chó lại đi ạ!
- Hu hu tôi vẫn đang độc thân!
- Tôi không muốn nhìn thêm nữa…
Các bạn học trong lớp nhìn thấy một màn tình tứ trước mặt thì bỗng nhiên chưa ăn gì hết mà đã no ngang. Ai nấy đều than trách sao mình lại độc thân lâu vậy.
Lập Thành vừa rồi có việc ra ngoài nghe điện thoại nên không biết Bội Sam ở đây. Vừa nhìn thấy cô, Lập Thành đã vội chạy đến, định nắm lấy tay cô nhưng nhớ lại giao hẹn giữa hai người, liền rút tay lại.
- Sao em… à… cậu lại đến đây?
- Tử Yên rủ tôi đến xem mọi người tập dượt! – Bội Sam trừng mắt cảnh cáo anh trước rằng không được quên những gì đã nói.
Những người khác dù không biết hai người đã nói lời yêu nhưng cũng biết Lập Thành vô cùng thích Bội Sam, nên lại một lần nữa bị ngược chết…
- Được rồi, biết mọi người mệt rồi, tôi có làm món trà đào đem đến để giải nhiệt đây! – Tử Yên vội khệ nệ bưng một bọc đồ to đùng.
- Để anh! – Đông Quân sợ cô cầm nặng liền đỡ lấy, sau đó phân chia cho mọi người trong nhóm.
- Wow tốt quá, cảm ơn bạn học Tử Yên!
- Tuyệt quá, đang khát khô cả cổ!
- Nhờ có anh Đông Quân mà chúng ta được hưởng ké lộc lá theo!
Mọi người cầm trên tay ly nước trà đào của Tử Yên thì vô cùng hồ hởi. Một số người còn trêu là nhờ có Đông Quân mới được ké theo. Tử Yên nghe câu đó có chút nhột trong lòng thật, đúng là cô vì Đông Quân mới làm, nhưng mà chỉ làm cho anh thì kỳ quá, đành phải làm hết cho tất cả.
- Hừ cho các cậu đồ uống rồi mà còn không bịt được mồm lại à! – Đông Quân hừ lạnh một tiếng, mấy bạn học cũng biết điều mà ngậm miệng.
Ăn uống nghỉ ngơi rồi, cả nhóm lại tiếp tục tập thêm chút nữa mới nghỉ. Bội Sam và Tử Yên lẫn Lập Thành đều tiếp tục ở lại ngồi xem.
Đến gần sáu giờ chiều, cả nhóm quyết định nghỉ. Lập Thành gọi tài xế của mình, đưa cả nhóm Đông Quân, Tử Yên và Bội Sam ra về.
Tử Yên cũng không từ chối, vì lúc nãy cô đi cùng Bội Sam do còn có đồ đạc nặng nề, đi xe đạp điện thì không tiện. Biết ba mẹ Bội Sam và Lập Thành đều không có nhà, cô còn rủ cả đám sang nhà mình ăn tối.
Đông Quân vì người ngợm đầy mồ hôi nên phải về tắm rửa thay quần áo khác. Vậy là đưa anh về nhà xong, cả nhóm ngồi chờ ở nhà Bội Sam. Xong xuôi, thì xuất phát sang nhà Hạ Tử Yên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT