Lập Thành khó khăn nói từng chữ, ôm lấy cánh tay đang đau đến tê liệt của mình. Mồ hôi anh túa ra ngày càng nhiều. Bội Sam biết anh thật sự không ổn, lo lắng không thôi. Cô nhìn dáo dác xung quanh không biết phải làm sao. Điện thoại cô vừa rồi đã bị hỏng trong lúc ngã xuống, không thể gọi cho Tử Yên và Đông Quân. Cô chỉ còn cách hét lớn:
- Có ai không… cứu… làm ơn cứu chúng tôi!
Cô vừa hốt hoảng la lớn, vừa lo lắng nhìn anh. Miệng cứ luôn bảo anh ráng lên, bảo anh đừng sơ, cô sẽ gọi người đến cứu, nhưng chính cô mới là người lúng túng và sợ hãi. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, anh có chút vui, anh biết cô quan tâm anh, lo lắng cho anh.
- Đừng lo, anh không sao đâu! Em không cần hét lớn vậy! Đỡ anh ngồi dậy đi, chúng ta cùng tìm cách lên đó!
Anh trấn an cô, còn đổi cách xưng hô anh anh em em. Nếu là bình thường, Bội Sam sẽ mắng cho Lập Thành một trận, tội ăn nói nhăng cuội. Nhưng hiện tại, sự lo lắng đã lấn át tâm trí cô, cô không quản được nhiều vậy nữa, chỉ biết nghe theo anh, đỡ anh ngồi dậy.
Cả hai đang loay hoay thì nghe tiếng Tử Yên và Đông Quân gọi lớn. Bội Sam mừng rỡ hét lên:
- Anh Đông Quân, Tử Yên! Bọn em ở đây!
- Anh Quân, hai người họ ở dưới kia kìa!
Tử Yên và Đông Quân vừa rồi phát hiện cả nhóm đã lạc mất nhau, nên đi tìm. Giữa chừng lại nghe tiếng hét của Bội Sam. Cả hai lần theo hướng đó, cuối cùng cũng tìm được hai người họ. Nhìn thấy Bội Sam đang đỡ Lập Thành, Tử Yên vội báo cho Đông Quân.
Đông Quân theo hướng tay của Tử Yên nhìn thấy hai người, vội vàng tìm cách kéo họ lên. Anh nhanh chóng dùng thân thủ linh hoạt của mình nhảy xuống, đỡ lấy hai người họ. Chỗ sườn dốc này không cao nên không làm khó được anh. Tử Yên thì ở bên trên cũng ra sức kéo.
Bội Sam và Lập Thành cuối cùng cũng lên được. Lúc này Lập Thành càng lúc càng không ổn. Đông Quân vội cõng Lập Thành, còn Tử Yên thì dìu Bội Sam. Đi ra tới gần bìa rừng, Đông Quân còn bảo cô nhanh chóng gọi cho ba cô lái xe đến đó. Cũng may, nơi này có sóng, Tử Yên vội làm theo lời anh, liên lạc cho ba cô.
Cả nhóm ra được bên ngoài, thì ba Tử Yên cũng lái xe vừa đến. Mọi người khẩn trương đưa Lập Thành đến bệnh viện gần đó. Ở trên xe, Tử Yên lo lắng hỏi han Bội Sam nhưng cô chỉ lắc đầu bảo không sao. Cô lúc này chỉ dồn hết tâm trí cho Lập Thành, hốc mắt đỏ hoe, trong lòng lo lắng không thôi.
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, Đông Quân vẫn đảm nhiệm chức trách cõng Lập Thành, vừa chạy vừa gọi bác sĩ. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra ướt đẫm của Lập Thành, bác sĩ vội vàng vào việc. Chẩn đoán qua tình hình của Lập Thành, vị bác sĩ già mắng:
- Thanh niên các cậu thật tùy hứng. Cậu có phải không muốn dùng đến bàn tay này nữa không?
Lập Thành chẳng biết nói gì, chỉ nhìn bác sĩ cười một cái cho qua chuyện. Anh cũng biết bản thân đang bị thương, nhưng nhìn thấy Bội Sam gặp nguy hiểm, làm sao anh có thể bỏ mặc được.
Bác sĩ sau khi xử lý xong vết thương của Lập Thành, liền đi ra ngoài. Bội Sam đang đứng ngồi không yên, thấy bác sĩ đi ra liền hỏi:
- Cậu ấy sao rồi bác sĩ? – Giọng cô đầy lo lắng.
- Không sao, may mắn là bàn tay còn dùng được. Tổn thương thêm chút nữa thì hết cứu.
- Nghiêm trọng vậy sao bác sĩ? – Ba Hạ cũng lo lắng hỏi.
- Còn không à, cậu ấy vốn dĩ đang bị trật khớp cổ tay, lại còn gặp thêm chấn thương lúc nãy, cũng may là chưa gãy xương. Nếu không thì sẽ rất mệt mỏi đấy!
- Vậy bây giờ cậu ấy có gặp vấn đề gì lớn không bác sĩ? – Bội Sam tiếp tục hỏi.
- Không, hiện tại đã xử lý xong rồi, cậu ta chỉ cần nghỉ ngơi, tịnh dưỡng một thời gian thì không còn vấn đề gì. Nhớ kỹ, thời gian này không được để cậu ta vận động mạnh, tránh tổn thương thêm lần nữa. – Bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng.
- Vậy hiện tại thằng bé có được về nhà chưa bác sĩ? – Ba Hạ lại hỏi.
- Được, tôi đã dùng nẹp định hình tay lại rồi, nhưng để cậu ta nghỉ ngơi một chút đi, tầm vài tiếng nữa hẳn về. Còn nữa, về nhà nhớ kỹ lưỡng đấy!
- Vâng, cảm ơn bác sĩ!
Sau khi bác sĩ đi khỏi, ba Hạ vội đi làm thủ tục và đóng tiền viện phí cho Lập Thành. Còn lại ba người, Tử Yên muốn vào trong xem tình hình Lập Thành, nhưng bị Đông Quân ngăn lại. Anh bảo cô để cho Bội Sam và Lập Thành có không gian riêng tư. Cô gật đầu, liền viện cớ nói đi gọi thông báo cho người ở nhà yên tâm.
Còn lại một mình, Bội Sam chần chừ hồi lâu, rồi quyết định đi vào trong. Dù gì người ta cũng vì cô mới bị thương nặng vậy, cô phải có trách nhiệm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong phòng, Bội Sam nhìn thấy Lập Thành đang nhắm mắt ngủ, đoán chừng anh mệt lắm. Lại nhìn sang cánh tay đang đeo thanh nẹp, Bội Sam bất giác đau lòng. Cô tiến đến ngồi vào chiếc ghế cạnh giường bệnh, âm thầm khóc.
- Đồ ngốc này, rõ ràng biết mình đang bị thương, còn cố gắng chống đỡ cho tôi làm gì! Hic! Cậu làm tôi lo lắng muốn chết, biết không hả? Cậu… cậu mà có việc gì, thì tôi biết làm sao? Nhìn cậu như vậy, tôi đau lòng chết mất hic hic… Tôi… tôi thích cậu… cậu phải mau khỏe…
Bội Sam cứ ngỡ Lập Thành còn ngủ nên cứ độc thoại như vậy, mạnh dạn bộc bạch hết tâm tư vì cho rằng anh chẳng nghe thấy. Ai dè, Lập Thành đã mơ hồ tỉnh lại hồi lâu, chỉ là anh để yên cho Bội Sam nói rõ lòng mình. Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi anh, anh dùng cánh tay còn lại nắm lấy bàn tay của Bội Sam thật chặt.
Cô phát hiện anh đã tỉnh, lại còn nắm tay mình, cô vùng vẫy muốn rút tay về nhưng không được. Cô không dám nhìn thẳng mặt anh, không muốn để anh thấy cô khóc lóc mất mặt thế này.
- Vừa rồi, anh nghe loáng thoáng ai thích anh ấy nhỉ? – Anh nói với giọng trêu chọc.
- Ai… ai nói chứ… cậu nghe lầm rồi! – Bội Sam đỏ mặt khi biết anh đã nghe hết những gì cô nói. Ai đời con gái lại đi tỏ tình thế chứ!
- Nhìn thẳng mắt anh! – Lập Thành nghiêm túc nói.
- Làm… làm gì?
- Anh thật lòng thích em… em… có thích anh không? – Anh nhìn vào mắt cô với vẻ chờ đợi.
- Tôi… tôi… chúng ta bằng tuổi mà anh em cái gì chứ? – Bội Sam lảng sang chuyện khác.
- Ai nói chứ? Anh sinh trước em sáu tháng đấy! Còn nữa, trả lời câu hỏi của anh!
- Tôi… tôi…
- Nếu em không muốn nói thì thôi, em ra ngoài đi, anh cần nghỉ ngơi! – Lập Thành giả vờ lạnh nhạt với cô, quay mặt sang một bên không nhìn cô nữa.
- Em… em… thích anh! – Bội Sam nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của Lập Thành, lấy hết can đảm nói.
- Thật sự bị thương thế này cũng đáng, trong nguy có cơ! Nguy hiểm nhưng lại có thể có cơ hội ở bên em, như thế này quả thật xứng đáng!
Lập Thành nhìn Bội Sam thâm tình nói. Quả thật, nhờ lần bị thương này mà cô thừa nhận tình cảm của mình với anh. Nghĩ đến đây, bao nhiêu đau đớn vừa rồi tan biến hết cả.
- Anh bị ngốc à? Bác sĩ nói chút nữa là anh vứt bàn tay trái đi rồi đấy! Anh muốn thành người tàn phế à? Lần sau còn làm như thế, chẳng những em không cảm kích mà còn bỏ mặc anh luôn đấy! – Bội Sam nghe anh nói vậy liền mắng.
- Được, được, nghe em cả, em đừng bỏ mặc anh!
- Nhưng em có điều kiện. Em sẽ không công nhận anh cho đến khi thành tích của anh trong kỳ thi giữa kỳ sắp tới được cải thiện. – Bội Sam cứng rắn nói, cô làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh.
- Được, anh hứa với em, từ vị trí cuối lớp, anh sẽ vươn lên top mười.
- Anh nói được thì tốt nhất làm được.
Từ hạng chót mà lên đến top mười quả thật là chuyện không dễ dàng. Nhưng Lập Thành tự tin có thể làm được. Anh thật ra không học dốt đến vậy, chỉ là do mấy năm nay anh không thấy hứng thú với việc học nên mới bỏ bê như vậy. Chỉ cần anh cố gắng, cộng thêm có gia sư giỏi như Lục Đông Quân thì nhất định biến không thể thành có thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT