Ngọc Uyển Quân về Thiên Long, ngồi trong phòng làm việc chăm chú xử lí tài liệu, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn nặc danh:

_ Tôi đang giữ một số tài liệu của cô, nếu như muốn lấy lại thì chuẩn bị cho tôi hai triệu nhân dân tệ thì số tài liệu này tôi sẽ trả lại, nếu không thì chuẩn bị dẹp tiệm đi.

Ngọc Uyển Quân cười khẩy, Tịnh Châu này cũng biết cách moi tiền đấy! Cô soạn tin gửi lại cho người nặc danh kia:

_ Lấy gì để tôi tin cô?

Người bên kia rất nhanh đã trả lời, còn gửi kèm hình ảnh của số tài liệu kia:

_ Tôi cho cô xem một vài nội dung, tin hay không thì tùy.

Ngọc Uyển Quân quan sát cận cảnh những bức ảnh được gửi đến, vẻ mặt nghiêm túc đã chuyển sang vẻ mặt đầy thú vị, nhưng cách cô xưng hô như vậy mà người kia cũng không có phản ứng gì thì chắc chắn điều cô nghĩ là đúng. Giọng nói phát ra cũng quỷ dị hơn:

_ Đây cũng đâu được gọi là tống tiền, là trò cười thì đúng hơn.

Ngọc Uyển Quân định trả lời nhưng lại thôi, chờ xem hành động tiếp theo của cô ta là gì rồi tính tiếp. Tịnh Châu ngồi trong quán nước mà tức giận, chờ gần mười phút mà vẫn không thấy cô phản hồi tin nhắn.

Lộ Dao đúng lúc đi ngang qua muốn hỏi chút chuyện thì lại thấy được tin nhắn của Tịnh Châu và Ngọc Uyển Quân, trong đầu cô ta nghĩ ngợi gì đó rồi đến ngồi đối diện với cô ta, vẻ mặt hứng thú nhìn Tịnh Châu nói:

_ Cô cũng quen Ngọc Uyển Quân à?

_ Cô là ai? Tôi mắc gì phải trả lời câu hỏi của cô?

_ Tôi là Lộ Dao, tiểu thư Lộ gia! Tôi cũng biết Ngọc Uyển Quân, là vợ sắp cưới của Khương Phong Dũng, chẳng may mắn gì tôi lại thích anh ta.

Tịnh Châu nhìn Lộ Dao liền hiểu rõ câu nói này, điện thoại vừa rồi còn mở, có lẽ Lộ Dao đã nhìn thấy. Tịnh Châu nhìn Lộ Dao từ chối thẳng:

_ Tôi không giúp cô đâu!

_ Vì sao? Cô cần bao nhiêu cứ ra giá, tôi sẽ cho cô.

_ Bao nhiêu cũng được?

Lộ Dao gật đầu chắc nịch, ra vẻ để cho Tịnh Châu tin, Lộ Dao cũng không keo kiệt gì mà rút thẳng một tờ chi phiếu đưa đến trước mặt cho Tịnh Châu.

Tịnh Châu không nghĩ là Lộ Dao lại hào phóng như vậy, nhìn tờ chi phiếu in tên Lộ Dao thì cô ta mới thật sự tin. Tịnh Châu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để trả lời lại:

_ Cho tôi suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau sẽ cho cô đáp án ưng ý.

_ Được, tôi đợi câu trả lời của cô.

Tịnh Châu đứng dậy rời đi, Lộ Dao nhìn theo bóng lưng của Tịnh Châu mà nhếch mép cười, tự nói với bản thân:

_ Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng tôi biết mình có thể đánh bại cô. Dù sao thì cũng chỉ là một người đàn ông, tôi muốn thì tôi lấy, không muốn thì đá đi. Nếu như cô đã muốn giành thì tôi chơi cùng cô.

Ngọc Uyển Quân vẫn chăm chú làm việc, đến gần sáu giờ mà vẫn không hay biết! Tiểu Mộng gõ cửa phòng rồi đi vào, giọng nói dịu dàng của Tiểu Mộng như muốn lấy mạng của bao người đàn ông:

_ Giám đốc, Khương tổng đã chờ chị gần một tiếng rồi, chị mau thu xếp rồi tan làm đi ạ!

_ Đã tan làm rồi sao?

_ Đã sáu giờ rồi, qua giờ tan làm một tiếng lận.

_ Vậy em cũng về sớm đi, nhắc nhở mọi người năm giờ đều phải về sớm, đừng ở lại làm thêm!

_ Vâng ạ!

Ngọc Uyển Quân cười nhẹ rồi ra ngoài cùng Tiểu Mộng, vừa xuống đến sảnh đã thấy Khương Phong Dũng ngồi nhâm nhi tách trà. Cô đi đến đứng cạnh anh hỏi:

_ Sao không lên phòng tìm em, chờ em lâu như vậy!

_ Em làm không để ý giờ giấc sao?

_ Không để ý, cứ tưởng anh sẽ đến gọi em, ai ngờ anh lại ngồi đây uống trà nhàn nhã như vậy!

_ Là trách anh?

Ngọc Uyển Quân lắc đầu, nếu nói trách anh cũng không phải, là do cô làm việc quên giờ. Những nhân viên chưa về đã nhìn thấy cảnh này, nữ đứng nam ngồi như chồng dạy vợ, nhưng lại được các nhân viên hình tượng ra một bức tranh nam nữ đang giận nhau vì chuyện gì đó!

Khương Phong Dũng đứng lên tự nhiên choàng tay ôm eo Ngọc Uyển Quân, hành động bất ngờ này làm cô không kịp trở tay. Anh biết cô đang nghĩ gì, chỉ đành lên tiếng kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ kia:

_ Ở đây còn nhiều người, diễn thêm một chút cũng không mất mát gì!

Ngọc Uyển Quân tin như thật, nhưng sự thật là anh đang muốn gần gũi với cô hơn. Dù sao cũng là vợ chồng, một cái ôm cũng chẳng là gì!

Ngồi trên xe rất lâu, Ngọc Uyển Quân mới nhớ đến chuyện tin nhắn nặc danh, cô quay sang nhìn Khương Phong Dũng đang chăm chú lái xe, nói:

_ Lúc trưa tôi nhận được tin nhắn nặc danh, nói là chuẩn bị hai triệu để lấy lại tài liệu mà họ giữ, còn gửi kèm hình ảnh tài liệu nữa!

_ Là cô ta sao?

_ Tôi nghĩ là vậy, cũng chỉ có cô ta mới có khả năng làm chuyện này!

_ Vậy tính thế nào?

_ Đợi tin của Hoàng Minh, xem thử cô ta muốn gì tiếp theo.

Khương Phong Dũng không trả lời chỉ tập trung lái xe, Ngọc Uyển Quân nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh phố về đêm. Nhìn ra những quán ăn đang được trưng bày kia, cô lại thèm món kẹo hồ lô bán ven đường.

Nhìn ra xa xa thấy có người đang bán kẹo hồ lô, cô liền đưa tay nắm lấy áo anh gọi nhanh:

_ Phong, anh mau dừng xe, tôi muốn ăn kẹo hồ lô.

Khương Phong Dũng liền tấp xe vào lề, Ngọc Uyển Quân vội xuống xe đi đến chỗ bán. Anh vội theo sau cô, giọng nói buồn cười nói:

_ Tính cách thay đổi đã đành, đến món ăn cũng thay đổi theo.

Ngọc Uyển Quân chẳng thèm quan tâm đến anh đang nói gì! Cầm lấy kẹo hồ lô rồi trả tiền, quay lại nhìn anh nói vui vẻ:

_ Phong, anh ăn không?

_ Không ăn, em cứ ăn đi!

_ Haizzzz, thật đáng tiếc khi một món ăn ngon như vậy lại bị anh chê.

Khương Phong Dũng không quan tâm, anh chỉ biết món này anh chưa từng ăn. Ngọc Uyển Quân vội đi về xe, ngồi ngay ngắn trên ghế lái phụ, Khương Phong Dũng cũng quay lại, nhìn người con gái nào đó đang ăn vui vẻ lại khiến anh cũng muốn nếm thử.

Ngọc Uyển Quân không đành lòng để anh ngồi đấy nhìn mình, liền đưa cho anh một cây, anh vẫn lắc đầu không ăn. Cô chỉ đành đưa đến miệng anh, quá trớn kẹo chạm vào môi anh, vị ngọt rất nhanh đã lan tỏa.

Anh thấy thú vị nên đã ăn thử, vị không thể nói là ngon xuất sắc nhưng cũng không thể chê được. Ngọc Uyển Quân nhìn anh ăn ngon miệng như vậy, giọng nói cũng vui hơn hẳn:

_ Có phải rất ngon hay không? Trước đây tôi thường rất hay ăn, chỉ là sau khi lấy....

Ngọc Uyển Quân chợt nhớ ra mình đang ở thế giới truyện tranh, không thể kể chuyện kiếp trước cho Khương Phong Dũng nghe. Anh vẫn đang muốn biết được đoạn sau như thế nào nhưng cũng không thấy cô nói gì!

Khương Phong Dũng vẫn kiên nhẫn chờ cô nói tiếp nhưng vẫn chỉ thấy cô chăm chú ăn kẹo hồ lô. Anh định lên tiếng hỏi nhưng đã bị cô cướp lời nói trước:

_ Anh muốn ăn nữa không, vẫn còn rất nhiều!

_ Không ăn. Lúc nãy em nói vậy là có ý gì, sao không nói tiếp?

_ Lúc nãy chỉ là tiện miệng kể một câu chuyện trong phim, không hề có ý gì cả!

_ Là vậy sao?

Ngọc Uyển Quân ra sức gật đầu, Khương Phong Dũng không hỏi tiếp, khởi động xe về Khương gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play