Đến chiều, Ngọc Uyển Quân muốn về Ngọc gia thăm ba mẹ, anh cũng chẳng từ chối vì ba mẹ anh cũng đã ra ngoài đến tối mới về.

Ông bà Ngọc vui vẻ khi cô về chơi, ngồi trò chuyện rất lâu, cả nhà cùng vào phòng ăn ăn tối. Đinh Tiên hôm nay rất khác, nhiệt tình hỏi thăm cô, nhưng ánh mắt cứ dán lên người anh.

Khương Phong Dũng không mù đến nỗi không nhìn thấy, chỉ là người như cô ta không có cơ hội động vào anh. Đinh Tiên đem ra đĩa đồ ăn, vui vẻ nói như hai người là chị em thân thiết:

_ Quân Nhi, chị vừa làm món ăn em thích, ăn nhiều một chút nha!

_ Tôi không còn ăn món này nữa!

_ Em không thích món chị làm sao? Trước kia chị hay làm món này cho em ăn lắm, em lại rất thích!

Đinh Tiên giả vờ như cô đang làm khó mình, ánh mắt tổn thương nhìn về phía ông bà Ngọc. Hai người họ cũng chẳng hẹp hòi gì mà không lên tiếng:

_ Quân Nhi, trước kia con rất thích món đó mà, sao giờ lại không ăn nữa!

_ Mẹ, vợ con thay đổi khẩu vị cũng không phải chuyện lớn gì, cô ấy muốn ăn gì thì ăn đó, không muốn ăn thì cũng không thể ép!

_ Phải, ba thấy con nói đúng! Trước kia mẹ con cũng từng như vậy, Đinh Tiên không cần phải ép Quân Nhi, để đó ai ăn thì ăn!

_ Vâng ạ!

Đinh Tiên thấy cả ông Ngọc và Khương Phong Dũng cùng bênh vực cô thì tức giận nhưng không biểu hiện ra mặt. Ngọc Uyển Quân thì lén lút liếc nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn mình thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Ăn tối xong, Ngọc Uyển Quân chẳng muốn về ngay mà nán lại trò chuyện với ông bà Ngọc rất lâu. Khương Phong Dũng cũng không có lí do gì mà không ở lại.

Ngọc Uyển Quân trò chuyện một lúc rồi cảm thấy muốn ăn gì đó tráng miệng chua chua một chút, cô nhìn bà Ngọc hỏi nhỏ:

_ Mẹ, nhà mình có gì chua chua không ạ? Con thèm.

Bà Ngọc nghe vậy liền vui vẻ ra mặt, Khương Phong Dũng ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, nụ cười không tự chủ nhếch lên khi thấy vẻ mặt vui vẻ của bà Ngọc. Cô chẳng biết tại sao mẹ mình lại vui vẻ như vậy, lại nghe bà trả lời:

_ Nhà mình không có, nhưng con thèm thì mẹ đặt hàng người ta sẽ giao tới.

_ Vậy không cần đâu, con vào trong kiếm gì ăn.

_ Anh đi cùng em.

Anh theo sau cô, anh đi chưa xa đã nghe bà Ngọc nói với chồng mình, vẻ mặt rất mong chờ:

_ Ông à, Quân Nhi thèm chua, có khi nào là..

_ Thật vậy sao? Không ngờ tụi nó lại nhanh như vậy!

Cả hai cùng nhìn nhau cười, anh cũng chẳng muốn niềm vui này bị phá vỡ. Ngọc Uyển Quân lục lọi tủ lạnh kiếm đồ ăn, nhưng chỉ toàn những món cô không thích ăn.

Khương Phong Dũng ngồi ở ghế chờ cô, định lên tiếng nói gì đó lại nghe thấy lời nói vui vẻ của Đinh Tiên, cô ta tự nhiên đi đến ngồi cạnh anh, nói:

_ Dũng, anh sao lại ngồi đây, không ở ngoài nói chuyện cùng mọi người sao?

Anh không nể nang gì mà ngồi sang ghế bên cạnh, cách xa cô ta, cũng chẳng muốn lên tiếng với những người không biết xấu hổ này!

Đinh Tiên thấy mình bị anh lơ như vậy, cảm giác ngượng ngùng được bộc lộ. Ngọc Uyển Quân thì nghe thấy Đinh Tiên đến bắt chuyện với anh, lại muốn ngồi đấy xem kịch.

Cô ta nào để ý đến sự hiện diện của cô, lại lên tiếng quyến rũ anh, liêm sỉ chẳng còn miếng nào mà nhích lại gần anh:

_ Dũng, anh không thấy mình cô đơn sao? Hay là để em thay Quân Nhi chăm sóc anh?

_ Cô cũng xứng để thay thế cô ấy sao?

_ Bây giờ chỉ có hai người ở đây, anh không làm theo lời của em, thì đừng trách em "ngậm máu phun người"!

Ngọc Uyển Quân cười ra tiếng, vội từ dưới sàn đứng lên nhìn về phía hai người một nam một nữ kia! Gương mặt xinh đẹp của cô đập mạnh vào mắt của Đinh Tiên, ngạc nhiên đến lúng túng.

Cô ta liền đứng lên cách xa anh một khoảng, giả vờ như mình vô tội, lời nói thì đổ lỗi hết cho anh, khiến cả hai cảm thấy kinh tởm cô ta:

_ Quân Nhi, em nghe chị giải thích, là... là chồng em muốn quyến rũ chị, chị thật sự không hề có ý gì với chồng em.

_ Ồ, không có ý gì? Chồng, người anh bẩn rồi, mau lên phòng tắm rửa đi, chuyện này để em giải quyết.

_ Được, nhờ em rồi!

Anh ngoan ngoãn đi lên lầu, Ngọc Uyển Quân ngồi xuống ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn Đinh Tiên, lời nói cảnh cáo rõ ràng:

_ Chị Tiên, Chúng ta ở với nhau cũng mười năm nhở? Tính cách của chị thế nào tôi cũng hiểu rõ. Từ nhỏ thì tìm cách chia rẽ ba mẹ và tôi, tính cách xa lánh họ cũng là do cô dạy.

_ Bây giờ cũng khác rồi, tôi là người đã có chồng, cũng hiểu được tình cảm của ba mẹ dành cho tôi! Chị, đừng dùng những thủ đoạn hèn hạ này để quyến rũ chồng tôi.

_ Thủ đoạn này cũ rồi, tìm cái nào đó mới mẻ một chút, thủ đoạn nào đó khiến tôi không đánh lại được! Còn nữa, nếu như chuyện này lặp lại, tôi cũng sẽ có cách khiến chị phải rời xa căn nhà này!

Đinh Tiên ngạc nhiên với những lời nói của cô, mọi chuyện của mấy năm qua, chia rẽ tình cảm của cô và ông bà Ngọc, xúi giục cô đeo bám Khương Phong Dũng. Tất cả mọi chuyện lại bị cô phơi bày như vậy, cảm giác bí mật của mình bị bại lộ, cô ta đứng cũng không vững nữa, ngã ra sàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play