Bầu không khí trong khách sảnh triệt để cứng ngắc.
Chuyện trong triều tất cả mọi người đều không dám bàn luận sâu, nên hiển nhiên điệu bộ này của Khương Tuyết Ninh rất doạ người, đến gia nô cũng không dám ra ngoài. Trong lòng kinh ngạc: Một cô nương trước mười bốn tuổi đều ở điền trang nửa điểm kiến thức đều không có, ở kinh thành mới bốn năm sao lại có thể khiến người sợ hãi như vậy?
Cũng may lúc này hạ nhân bên ngoài bỗng nhiên vui mừng vội vã đến báo: “Bẩm tiểu thư, Lâm Truy vương điện hạ cùng Yến thế tử đã tới bên ngoài.”
Chuyện Vưu Nguyệt cùng Khương Tuyết Ninh tranh chấp lúc nãy lập tức liền bị đám người ném ra sau đầu. Thậm chí chính Vưu Nguyệt cũng không thèm để ý.
Các nữ tử trong phòng khách đều ghé tai đàm luận, đều có vẻ hoặc mơ ước hoặc ngượng ngùng, có một ít gan lớn hơn thì tiến tới bên cạnh cửa sổ xem. Chỉ có Khương Tuyết Ninh nghe vậy có chút ngơ ngác: Yến Lâm sao lại tới? Nhưng lập tức liền cảm thấy đau đầu. Khó trách hôm nay Thanh Viễn bá phủ nhiều người đến dự tiệc như vậy, nguyên lai không phải bá phủ đắc thế một lần nữa, mà bởi vì Yến Lâm cùng Thẩm Giới muốn tới!
Như thế rất tốt —— Hôm đó lúc nàng từ chối nhã nhặn Yến Lâm nói muốn ở nhà nghỉ hai ngày lấy lệ, kết quả đến tiết trùng cửu lại tới nhà khác dự tiệc, chỉ sợ lát nữa bình dấm chua sẽ đổ ra.
Thanh Viễn bá phủ bố trí thưởng cúc ở trong vườn, khách nam khách nữ mặc dù tách ra, một bên ở phòng khách, một bên ở thủy tạ, cách xa nhau cũng không xa, hai bên lúc đi vào đều phải qua một hành lang trong vườn. Ở trong phòng khách xa xa có thể trông thấy bên trong thủy tạ.
Hạ nhân kia đến báo xong, Yến Lâm cùng Thẩm Giới đã từ bên ngoài tiến vào, không bao lâu đã qua hành lang. Thẩm Giới là quý tộc, khí chất ôn tồn lễ độ không cần phải nói. Hôm nay hiếm khi Yến Lâm không mang bội kiếm, ăn mặc kiểu quý công tử. Một thân trường bào gấm vóc xanh màu trời, đơn giản mang lên một khối bạch ngọc, thiếu niên vóc dáng thẳng tắp, mặt như ngọc, mắt như sao sáng, xa xa từ đầu kia hành lang đi tới, phảng phất như có hào quang sáng rực khiến người hoa mắt.
Những khuê trung thiếu nữ trong phòng khách đã sớm không nhớ ngày tháng năm nào nữa, nhất thời trông thấy công tử xuất sắc như vậy, đáy lòng đều nảy lên chút xuân tình.
Vưu Nguyệt nhìn đến ngây người, gương mặt ửng đỏ. Nàng năm nay cũng đã mười tám tuổi, tự nghĩ dung mạo hơn tỷ tỷ, tuổi tác lại hợp với Yến Lâm, hôm qua lúc nghe nói Yến thế tử cùng Lâm Truy vương muốn tới, liền thầm đoán vì sao Yến Lâm đến, suýt nữa cả đêm ngủ không ngon giấc, bây giờ thấy Yến Lâm đến, tim liền đập bịch bịch.
“Ai nha!” Một vị tiểu thư tựa cạnh cửa nhìn, bỗng nhiên kêu một tiếng, kinh ngạc lấy tay che miệng. “Yến thế tử sao lại đi tới bên này?” Mọi người nhất thời kinh ngạc, vốn còn làm bộ trấn định ngồi yên cũng không khỏi đứng lên, nhìn ra phía ngoài. Quả nhiên, Yến Lâm đứng trên hành lang, nói hai câu với Thẩm Giới bên cạnh, liền dẫn tên tôi tớ áo xanh bên cạnh hắn, đi tới hướng phòng khách. Đám người trong phòng lập tức suy đoán. “Yến thế tử muốn làm gì đây?” “Tới tìm ai sao?” “Nha, chẳng lẽ tìm Vưu gia tiểu thư a?”
Bàn Vưu Nguyệt, Khương Tuyết Ninh vừa lúc ở bên cửa sổ, là vị trí có tầm mắt tốt nhất trong phòng khách, có thể nhìn rõ ràng bên ngoài. Tương ứng, bên ngoài cũng có thể nhìn rõ một hai.
Vưu Nguyệt nghe những người khác trêu ghẹo, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại vừa thẹn vừa giận, làm bộ muốn đánh mấy kẻ lắm mồm kia, nói: “Các ngươi đừng nói bậy, trong phủ chúng ta không có phát thiếp mời Yến thế tử, hôm qua nhận hồi thiếp của hắn nói hôm nay sẽ tới, trong phủ trên dưới còn buồn bực. Ai biết thế tử sao lại tới chứ?” Nàng không nói như vậy còn tốt, nói ra càng làm cho người khác suy đoán: “Đây là người ta vội vàng muốn tới nha, vẫn là mặt mũi Thanh Viễn bá phủ tốt.”
Khương Tuyết Ninh ngồi một góc bên cửa sổ, nhìn ra ngoài không nói lời nào, trên mặt không có nửa điểm âm thầm kích động cùng e lệ như mấy người bên ngoài. Sự chú ý của người khác cũng không ở chỗ nàng. Chỉ có Vưu Sương như có điều suy nghĩ, nhìn thoáng qua.
Không bao lâu, Yến Lâm đã đến gần, lại vừa lúc đi tới phía trước cửa sổ. Hôm nay là yến tiệc Thanh Viễn bá phủ, Yến thế tử nếu chỉ ở bên khách nam cũng thôi, lại tới phía khách nữ bên này, khó tránh khiến người khác nghĩ nhiều: Đã tới bá phủ, lại qua bên khách nữ, còn giữ thể diện mà đến dự tiệc, như bình thường ai cũng nghĩ là tìm tiểu thư Vưu phủ. Nhất thời ánh mắt đều nhìn vào Vưu Nguyệt. Cũng không biết là nghi hoặc nhiều, ao ước nhiều, hay ghen ghét chiếm đa số.
Vưu Nguyệt được mọi người nhìn chằm chằm thì vô cùng khẩn trương, kém chút trượt tay làm đổ chén trà, nhưng rất nhanh loại khẩn trương này liền biến thành đắc ý cùng hư vinh.
Dù sao tính là chủ nhà thì phải đãi khách. Nàng nhẹ hít một hơi đè nén trái tim nhảy loạn, như muốn lấy trấn định cả đời để khoác lên tư thái ưu nhã, chậm rãi đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Yến thế tử —— “
Yến Lâm lớn lên ở vọng tộc, từ nhỏ không biết có bao nhiêu thiếu nữ nịnh nọt trước mặt hắn, gặp dạng tư thái làm bộ làm tịch này, đến hỏi cũng không muốn hỏi thêm một câu, làm ngơ lướt qua, ánh mắt dừng lại ở thiếu nữ thông minh ngồi bên cửa sổ. Khương Tuyết Ninh vẫn ngồi ngay ngắn. Một đôi sáng mắt tự nhiên lại yên tĩnh từ bên trong nhìn ra, chỉ là thần sắc tựa như ẩn giấu mấy phần buồn rầu, giống như cảm thấy hắn phiền phức, khiến hắn tức giận trong lòng. Yến Lâm vốn cũng không tính toán chuyện nàng lấy lệ với mình mà chạy tới Thanh Viễn bá phủ suy tàn này chịu giày vò, có chút mím môi, cúi xuống, nói: “Không ngờ hôm nay ta cũng tới a?”
Ánh mắt quanh mình “Xoát” một cái rời đi. Vưu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, mỉm cười đẹp đẽ mới vừa treo trên mặt suýt nữa vặn vẹo, cơ hồ dùng ánh mắt không thể tin nhìn Khương Tuyết Ninh!
Khương Tuyết Ninh đáy lòng thở dài, không đáp lời. Yến Lâm nhân tiện nói: “Ngươi ra ngoài.” Chung quanh lại là một loạt thanh âm hít khí lạnh. Khương Tuyết Ninh biết tính nết hắn, đoán đáy lòng hắn để ý, cũng không dám chọc giận hắn ngay trước mặt mọi người, chỉ sợ hắn bùng phát khiến tất cả xuống đài không được, liền theo lời đứng dậy, ra khỏi phòng khách. Nàng vừa bước ra, phòng khách liền như muốn nổ tung. Nhóm tiểu thư khuê các vừa rồi còn ao ước Yến thế tử quả thực không dám tin vào hai mắt mình, tiếp theo đó ánh mắt nhìn Vưu Nguyệt liền có mấy phần cổ quái.
Vưu Nguyệt làm chủ nhân vội vàng đứng lên, vừa mới nói nửa câu chào hỏi khách khứa ai ngờ khách nhân tôn quý này nửa phần cũng không để ý tới nàng, lại cùng Khương nhị cô nương mà các nàng không coi ra gì kia nói chuyện, trong lời nói dường như còn hơn cả quen biết, thực khiến mọi người cả kinh cằm rơi đầy đất! Có gì khác bị vả mặt ngay trước đám đông?
Vốn các nàng thấy Yến thế tử cùng Lâm Truy vương điện hạ tới dự tiệc, nên nghĩ Thanh Viễn bá phủ có gì năng lực gì đó mà người chưa biết, nhưng nhìn hành động mới vừa rồi, hoàn toàn không như các nàng tưởng tượng. Vưu Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn hai thân ảnh xa dần, trên mặt đủ mọi biểu cảm, mười phần “Đặc sắc”.
*
Yến Lâm đi ở phía trước. Khương Tuyết Ninh theo sau cách nửa bước. Thanh Phong cùng Đường nhi càng tít đằng sau, xa xa đi theo. Chờ đi đến nơi hẻo lánh u tích, Yến Lâm mới dừng bước, cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi nói muốn ở nhà nghỉ hai ngày, hôm nay lại xuất hiện ở tiệc thưởng cúc phủ khác, ngươi cố tình muốn chọc giận ta đúng không?”
Khương Tuyết Ninh từ lúc nghe hắn tới, liền biết bình dấm chua phải đổ. Bây giờ quả nhiên đổ rồi. Nàng ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt phảng phất như một dòng suối trong veo, chỉ cười nói: “Ta cũng là về phòng mới nhìn thấy thiếp mời Vưu phủ, nhất thời quyết định đi. Huống chi không phải bây giờ ngươi cũng tới rồi sao?” Ý rằng dường như nàng cũng biết hắn sẽ tới đây vậy. Yến Lâm lập tức không tức giận được nữa, còn cảm thấy một tia ngọt ngào. Nụ cười lên tới khóe môi liền không ép xuống được nữa, hắn cười thật tươi, nói: “Chuyện đứng đắn không học được bao nhiêu, công phu nịnh nọt của ta lại luyện tới lô hỏa thuần thanh (cực kỳ trơn tru, thuần thục)!”
Khương Tuyết Ninh trong lòng thầm nói: Ngươi chẳng phải cũng dùng chiêu này mà lừa được ta sao? Ngoài miệng lại nói: “Thế tử cũng thật to gan, trong sảnh còn có tiểu thư phủ khác, vậy mà ngươi cũng dám tới. Chuyện hôm nay mà để người nhìn thấy, sợ không biết sẽ truyền ra thành bát quái gì nữa.” “Thì cứ để bọn hắn truyền đi.” Giữa lông mày Yến Lâm lại lộ ra mấy phần bá đạo, hoàn toàn không để những chuyện kia vào mắt. “Lúc trước còn hai năm nữa mới tới quán lễ, không muốn để người ngoài biết, sợ giữa chừng có biến cố, để ngươi bị lời đồn đại vây khốn; nhưng hôm nay chỉ còn hai tháng nữa, ta ước gì khắp thiên hạ đều biết.”
Khương Tuyết Ninh nhất thời không nói gì. Lúc này nàng nhớ tới quán lễ đẫm máu kiếp trước của Yến Lâm, khám nhà diệt tộc, lưu vong ngàn dặm, Yến thị nhất tộc lớn như vậy một khi hủy diệt, chỉ còn như mặt trời chói chang rơi xuống sơn cốc, tối tăm không còn tia sáng nào. Nàng nhìn thiếu niên trước mắt chân thành cùng nhiệt huyết lại cảm thán thế sự tàn khốc.
Yến Lâm nhìn thần sắc nàng không đúng, tưởng nàng tức giận, nhất thời có chút rối rắm, suy nghĩ một lát liền sửa lời: “Nhưng nếu ngươi không vui, về sau ta sẽ không làm vậy nữa.” Đáy lòng Khương Tuyết Ninh càng lạnh lẽo. Yến Lâm lại đi tới một bước, kéo tay nàng: “Điện hạ bên kia còn đang chờ ta, ngươi hôm nay đã ra ngoài thì đừng vội trở về. Đợi đến buổi chiều yến hội tan, ngươi ở trên lầu chờ ta ra dẫn ngươi đi xem hội đèn lồng.”
Tay thiếu niên cầm kiếm lòng bàn tay có nốt chai, lúc cẩn thận kéo bàn tay nàng, có chút thô nhám. Khương Tuyết Ninh nhìn hắn cười thấp thỏm lại cự tuyệt không được. Dù sao lần trước từ chối hắn lại tới Thanh Viễn bá phủ, nay nếu từ chối hắn lần nữa, chỉ sợ hắn sẽ trở mặt tại chỗ cho nàng xem, đành phải đồng ý, nói: “Được.”
Yến Lâm cũng không ở lại thêm nữa, lại hiểu lầm nàng không thích hắn phô trương, nên chỉ nói với nàng hai câu, nhắc nàng chớ mê uống rượu rồi lại say, mới mang Thanh Phong trở về thủy tạ. Khương Tuyết Ninh thì theo đường cũ, thong thả về phòng khách.
Mới đi qua mấy bụi hoa, bỗng nghe vài tiếng chửi mắng bên kia vang lên xuyên cành lá đan xen, “Tiểu tiện nhân kia, ngươi còn dám chạy!”Ngươi là con ai còn không biết, trong phủ nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn dám chống đối sao!” “Bịt miệng nàng lại, nhấn nàng xuống nước cho thanh tỉnh một chút!” Phảng phất xen lẫn tiếng nữ tử nghẹn ngào tuyệt vọng, rất mơ hồ yếu ớt.
Khương Tuyết Ninh dừng bước, chỗ này u tĩnh ít người qua lại, trong chớp mắt đã ý thức được bên kia đang xảy ra chuyện gì, lý trí thúc giục nàng mau rời đi. Nhưng chân lại không bước nổi. Nàng cũng không biết mình có điên rồi không, lại nhẹ nhàng nâng tay kéo một cành cây, xuyên qua khe hở nhìn vào trong.
Bên kia là một ao sen không lớn. Chỉ là đã cuối thu, lá sen hoa sen sớm đã tàn, chỉ còn cả hồ nước suy tàn, chưa kịp tu chỉnh. Lúc này đang có ba bà tử thô sử cạnh ao. Trong đó một kẻ rút khăn chuẩn bị ra tay, hai bà tử còn lại một giữ chặt tay Vưu Phương Ngâm, một ấn đầu Vưu Phương Ngâm xuống! Khương Tuyết Ninh chỉ nghe nói kiếp trước sau khi Vưu Phương Ngâm rơi xuống nước thì tính tình biến đổi, lại không biết là “Rơi xuống nước” như thế!
Đường nhi đứng ở sau lưng nàng đã thấy hãi hùng. Khương Tuyết Ninh lại toàn thân rét run. Thanh âm kêu gào ở đáy lòng nàng lần nữa vang lên càng lúc càng bén nhọn, chói tai hơn —— Đừng đi. Đừng đi. Ai cũng có số mệnh của họ, Vưu Phương Ngâm này nhát gan vụng về, đã định sẵn là bị người khi dễ. Ngươi cứu nàng chỉ cứu được nhất thời, đâu cứu được cả đời? Ngươi không phải muốn gặp Vưu Phương Ngâm khác sao? Đừng đi, đừng đi. Kẻ giết người không phải ngươi, ngươi chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi!
Mấy bà tử thô sử vì Vưu Phương Ngâm chạy trốn từ kho củi mà bị hai vị tiểu thư quở trách, hận một thứ nữ tiện thiếp sinh ra thân phận không rõ lại còn không biết điều, toàn tâm muốn tra tấn nàng, để nàng ghi nhớ thật lâu, ngày sau không tái phạm nữa nên ra tay cực nặng. Ấn đầu người xuống nước, mặc kệ nàng giãy dụa. Vưu Phương Ngâm bị giam trong kho củi mấy ngày, không ăn được bao nhiêu, lại bị đánh, làm sao còn sức chống cự? Nàng chỉ vùng vẫy mấy cái liền bất động. Nước trong ao lạnh buốt, ùa vào miệng mũi nàng, hít thở không được, vốn còn chút phản kháng dần dần bất động, đầu cổ yếu ớt dần chìm xuống. . .
Phải tuyệt vọng thế nào mới buông xuôi như vậy? Khương Tuyết Ninh đau đớn. Sợ hãi lúc đối diện với tử vong, nàng hiểu hơn bất cứ ai, bởi vì nàng đã thực sự trải qua. Ngay lúc thấy Vưu Phương Ngâm không giãy dụa nữa, trong đầu ầm vang một tiếng: Nếu thật sự thờ ơ nhìn một cô nương vô tội bị người mưu hại ngay trước mắt, đến khi “Vưu Phương Ngâm” đến, nàng làm sao có thể như kiếp trước không thẹn với lòng cùng nàng ấy trở thành chí giao?
Một khắc này, lý trí của Khương Tuyết Ninh thua cuộc, lúc hô lên “Dừng tay”, nàng đã biết, nàng khuyên bảo mình mấy ngày nay đều uổng phí! Nàng là người ích kỷ nhưng xấu xa không triệt để. Bà tử cạnh ao nghe thấy thì giật nảy mình, quay đầu chỉ thấy một tiểu thư không quen biết từ bụi hoa đi ra, lập tức buông tay. Chỉ là Vưu Phương Ngâm sớm đã không còn khí lực, mấy bà tử mới buông tay, cả người nàng liền ngã xuống ao. Chỉ nghe “Phù phù” người đã chìm xuống đáy ao. Hai bà tử mới động thủ thấy thế sắc mặt tái đi.
Khuôn mặt Khương Tuyết Ninh không lộ vẻ gì, đến giọng nói cũng băng lãnh bình tĩnh, chỉ nói: “Vớt người lên.” Hai bà tử thô sử vốn chỉ muốn trừng trị Vưu Phương Ngâm một chút, đâu ngờ lại làm tới mức này? Ti tiện đó dù sao cũng là thứ nữ trong phủ. Nếu chết người, các nàng chịu không nổi! Nghe Khương Tuyết Ninh phân phó liền lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân vớt người lên. Lúc vớt lên Vưu Phương Ngâm người ướt đẫm, mặt mũi xanh xao, hai mắt khép chặt. Bà tử kia cũng hoảng hồn, vội nói: “Nhanh, cứu nàng!”
Khương Tuyết Ninh đứng một bên, mắt lạnh nhìn các nàng thi cứu, cũng nhìn gương mặt vốn quen thuộc, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng hốt, nhất thời thậm chí không phân biệt nổi là đang chờ mong hay sợ hãi. Nàng thấy bản thân thật dối trá, rõ ràng có thể sớm hô lên, nhưng đợi đến khi người thoi thóp, mới ra ngăn cản. Nàng chỉ có thể tự an ủi mình: Không phải là thấy chết không cứu, cũng không phải cố ý muốn Vưu Phương Ngâm đi vào thế giới làm nàng chán ghét; nàng tận lực, chỉ là không thể ngăn cản chuyện này thôi.
“Khục!” Bà tử thô sử kia thi cứu cũng không thấy có phản ứng, hoảng hốt vỗ mạnh sau lưng Vưu Phương Ngâm một cái, bỗng nhiên nàng ho khan một tiếng. Đôi mắt mỏi mệt chậm rãi mở ra. Trong khoảnh khắc, Khương Tuyết Ninh đứng không vững, thân thể thoắt lui về sau hai bước.
Đôi mắt kia, không thông minh, không thấu suốt. Không có chút nào là thân ở ngoài cuộc nhạt nhìn nhân thế, thanh tỉnh cùng đạm mạc, nàng quen thuộc. Chỉ có hoảng hốt sợ hãi, vụng về chất phác.
Không phải nàng.
Trong lòng Khương Tuyết Ninh có gì đó rơi ầm xuống như vừa được cứu rỗi. Nhưng lập tức, nỗi cô độc, bi ai cuồn cuộn trào lên nhấn chìm nàng.