Quá Yêu Tổng Giám Đốc Khó Tự Kiềm Chế

Chương 1: Tai nạn đính hôn


1 năm


Chương 1: Tai nạn đính hôn

Thành phố H, khách sạn Gia Di

“Oanh”, một tiếng sấm sét từ phía chân trời xa xa truyền đến. Ngay sau đó, mưa to như đứt từng sợi, từ trên trời điên cuồng rơi xuống, cửa sổ đóng sầm lại, bầu trời đen kịt như muốn sụp đổ.

Đột nhiên, một cơn gió hú lên, giống như một con ngựa hoang chạy hoang dã trên đồng cỏ. Cơn mưa xối xả dường như bị gió mạnh lây nhiễm, lập tức hóa thành hàng ngàn con rồng lao ra biển, gầm thét dữ dội.

Tiểu Hạ, người đã đứng trước cửa sổ một lúc, vô thức siết chặt chiếc áo nịt màu be đang khoác trên người mình. Sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào trong giây tiếp theo...

Thời tiết ban đầu rất tốt, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng trời mưa như trút nước. Cuối cùng cũng liếc nhìn cảnh tượng đáng sợ bên ngoài, hơi nghiêng đầu, Cố Tiểu Hạ vẫn xoay người rời đi.

Hôm nay là ngày cô và Hoắc Phàm đính hôn, thời tiết xấu không phải là vấn đề, quan trọng là mưa to không thể ảnh hưởng đến tâm trạng, nhất định phải đẹp.

Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân của Cố Tiểu Hạ như vui lên, nghĩ đến Hoắc Phàm, khóe miệng bất giác nhếch lên, 360 độ, mọi góc độ đều là hạnh phúc.

Ngô, cô ấy sắp đính hôn cùng Hoắc Phàm rồi.

Cô và anh, sau bốn năm yêu xa, cuối cùng cũng đã đính hôn vào ngày hôm nay. Theo phong tục của thành phố H, trong vòng một năm sau khi đính hôn, việc kết hôn là bắt buộc. Ngô, cô ấy sẽ sớm trở thành vợ của Hoắc Phàm.

Cuối cùng không kìm được, Tiểu Hạ nhếch mép cười, khuôn mặt thanh tú toát lên một tia sáng đáng ghen tị.
Đúng là như vậy, với nụ cười đẹp và đôi mắt đẹp.

Chỉ là……

Khoảnh khắc tiếp theo, Tiểu Hạ khẽ mím môi mỏng và âm thầm thở dài.

Hôm nay cô đính hôn, nhưng người em gái duy nhất của cô, Cố Hâm , đã đặt vé ngay trong ngày để đến trụ sở công ty Canada để đào tạo thêm.

Cô vẫn nhớ rằng cho dù mình có ngoan cố và lưu manh đến đâu, Cố Hâm cũng không buông tha, hôm nay nhất định muốn rời đi, nói gì thì nói, cô đã liên hệ với trụ sở chính, nhất định phải đến đó đúng giờ. Ngay cả với sự giúp đỡ của cha tôi, không có gì thay đổi.

Khi nói đến lễ đính hôn của mình, cô luôn mong rằng những người thân thiết nhất với cô đều ở bên cạnh.
Và đây, mẹ của Hoắc Phàm.

Mấy năm nay ở cùng với Hoắc Phàm, cô chưa từng gặp mẹ anh, nghe nói ở nước ngoài dưỡng thương đều không có. Hơn nữa, Tiểu Hạ mơ hồ cảm thấy rằng Hoắc Phàm và mẹ của anh ấy dường như có mối quan hệ không hòa hợp cho lắm.

Nhưng hôm nay, dù sao thì đó cũng là một buổi đính hôn, nên dù thế nào đi nữa thì bà cũng nên xuất hiện.
Tuy rằng tự an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng Cố Tiểu Hạ không có chút nào tin tưởng, có một tia mất mát không thể bỏ qua.

Ai mà không muốn nhận được lời chúc phúc của tất cả người thân trong một ngày quan trọng như lễ đính hôn?
"Tiểu Hạ, làm sao vậy? Con cau mày như vậy không tốt. Hôm nay là lễ đính hôn của con."

Vẫn còn đang bàng hoàng, một giọng nam dày và đều đặn vang lên phía trước.

Ngay sau đó, Tiểu Hạ nở một nụ cười ngọt ngào, cô con gái nhỏ chạy lon ton về phía trước, dùng cả hai tay níu lấy cánh tay của người đàn ông, một cách quyến rũ, "ba, đã quá muộn để con vui rồi."

Người đến là ba của Tiểu Hạ, Cố Giang Thiên, giáo sư lịch sử tại Đại học H.

“ Nha đầu ngốc…”, Cố Giang Thiên thân mật sờ sóng mũi cao của cocon gái nhỏ bên cạnh trìu mến, sau đó vỗ vai cô ấy nhẹ nhàng an ủi, “Tuy rằng em gái con không có ở đây, nhưng trong lòng nó cũng vì con mà cao hứng. Con phải hiểu, nó rất yêu công việc. "

“Ừm, con biết rồi.” Nặng nề gật đầu, đè nén chua xót nơi chóp mũi, nghẹn ngào nói:“Nhưng mà, ba con chưa từng thấy mẹ của Hoắc Phàm, ba nói xem, ba có nghĩ hôm nay bà ấy sẽ đến không hả? Nếu bà ấy thấy không thích con, thì sao? "

Lúc này, Tiểu Hạ, tràn ngập hạnh phúc, vui mừng, lo lắng và những cảm xúc khác, ngẩng đầu lên, mong muốn nhận được câu trả lời tích cực để tự an ủi bản thân.

" Nói con là nha đầu ngốc, đúng thật là ngốc. Không phải thằng nhóc Hoắc Phàm đó nói rằng mẹ nó đã xem ảnh của con và rất thích, nhưng chỉ là muốn điều dưỡng thân thể và không thể trở về nước thôi. Con nha, thật sự lo lắng vớ vẩn . "

Đối với Hoắc Phàm, những năm qua Cố Giang Thiên luôn yên tâm, bằng không, cũng sẽ không đồng ý đính hôn với Tiểu Hạ trước khi tốt nghiệp đại học, anh tin rằng với nhãn quan của mình, anh sẽ không bao giờ sai.

“Ừm, nghe lời ba,he he,..... vậy con đi trước đổi lễ phục, trang điểm và tạo ấn tượng tốt” Lời nói của Cố Giang Thiên giúp cô ấy ổn định lại, cố gắng không nghĩ về những thứ khác, Tiểu Hạ quyết định. đi đến phòng thay đồ trước.

“Đi, nhớ nhờ chuyên gia trang điểm cho con ăn mặc thật đẹp, không khỏi khiến người khác kinh ngạc.” Cố Giang Thiên nở nụ cười, thúc giục Cố Tiểu Hạ đi nhanh lên.

"Con gái của ba, ngay cả không trang điểm cũng là một tiểu mỹ nhân."

"Được rồi, ba ba nói sai, đi thôi."

"Được, gặp lại sau."

Lắc đầu cười, Cố Giang Thiên đang chuẩn bị xuống lầu tiễn khách thì điện thoại của ông đột nhiên vang lên.

"Xin chào. Là ai vậy?"

"Cố Giang Thiên, xem ra anh đã có khoảng thời gian vui vẻ trong hai mươi năm qua."

Nghe vậy, Cố Giang Thiên đột nhiên cảm thấy tức giận, "Cô, cô là ai?” thậm chí đều không phát giác ra được âm thanh của mình bên trong mang theo một chút run rẩy.

“ Thế nào, cô còn không nghe thấy giọng của tôi? Được, tôi đang ở đầu cầu thang, nhìn xuống.”

Phòng thay đồ trên tầng ba.

“ Ok rồi, cô Quý, hoàn hảo”. Hỗn hợp tiếng Trung và tiếng Anh, chuyên gia trang điểm cúi xuống nhìn người phụ nữ trong gương, nhưng lại thấy cô lông mày cong vút, đôi mắt vô cùng sáng ngời, đôi mắt đen như sơn mài, và lông mi rất dài, nhìn gần thì thấy khuôn mặt xinh xắn trắng đỏ, má hơi mọng, nước da trắng bóng nhờn, nét mặt phúc hậu.

Đột nhiên, chuyên viên trang điểm cảm thấy lần trang điểm này hài lòng nhất trong sự nghiệp của mình, tất nhiên là phải phù hợp với Cố Tiểu Hạ.

“Cảm ơn cô, Aimee.” Hài lòng nhìn mình trong gương cười tươi như hoa, Cố Hiểu Hạ đột nhiên trở nên lo lắng, ừm, không biết khi nhìn thấy, biểu cảm của Hoắc Phàm sẽ như thế nào nhỉ?

Nghĩ như vậy, với tâm trạng ngại ngùng, Quý Hiểu Hạ nhanh chóng đứng lên và chạy ra khỏi cửa.

Hừ, đáng lẽ Hoắc Phàm đi ra ngoài rồi trở về, cô muốn để anh nhìn thấy đầu tiên.

Nhiều khi chúng ta thường đưa ra một quyết định, vô tình điều này sẽ làm thay đổi cuộc sống sau này, dù là buồn hay vui.

Sau này, Cố Tiểu Hạ thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu ngày hôm đó không vội vã ra ngoài thì sao? Nhưng không, chúng ta không thể đoán trước được.

Tại ngã rẽ của cầu thang lầu hai, một nam một nữ đang đối mặt nhau, là Cố Giang Thiên và Hoắc Nhiên.

“ Cô, cô trở về khi nào? Cô làm gì ở đây?” Cố Giang Thiên nhíu mày, bất giác nắm chặt tay.

Động tác nhỏ của ông không thoát khỏi ánh mắt của người đối diện, Hoắc Nhiên nở nụ cười quyến rũ, sau đó giơ tay phải lên, thản nhiên vén mái tóc bị gãy trên trán, hỏi: “Con trai tôi đã đính hôn rồi làm mẹ không nên có mặt sau? “

“Cái gì cô , Hoắc Phàm là con trai của cô?” Cố Giang Thiên nhất thời không thể tiếp nhận, đồng tử co rụt lại, tựa hồ đã nhìn thấy thứ gì đáng sợ. Rõ ràng lúc này, điều khiến ông sợ hãi, mặc dù không muốn thừa nhận chính là người trước mặt.

“Có vẻ như chúng ta cần tìm một nơi để nói chuyện và để cho anh tiêu hóa nhiều sự tình.”

“ Cô đang cố gắng làm cái quái gì vậy, Hoắc Nhiên!”

“Hãy nói cho tôi biết những gì cô muốn nói với tôi.”

Không ai chú ý rằng đằng sau cây cột cách đó vài bước, Cố Tiểu Hạ, vô tình lướt qua thấy.

Cô ấy có phải là mẹ của Hoắc Phàm không? Tại sao trong mắt ba lại tràn đầy ý hận? bà ấy muốn nói gì với ba? Tại sao ba lại sốc như vậy?

Trong lòng cô dấy lên một loạt câu hỏi, Cố Tiểu Hạ chỉ cảm thấy cảm giác bất an khó giải thích xuất hiện lúc đầu lại quay trở lại, cô lặng lẽ đi theo cho đến khi dừng lại trước cửa một phòng khách nhỏ.

Dùng hai tay siết chặt chiếc lễ phục đỏ, cẩn thận đưa tai lại gần, Cố Tiểu Hạ nín thở lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên trong.

Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy tim mình đập như sấm.
Ngay sau đó, đã có một cuộc trò chuyện sôi nổi bên trong.

“ Cố Giang Thiên, tôi không ngờ rằng anh, người bội tình bạc nghĩa bây giờ vẫn có thể sống hạnh phúc như vậy.”

“Hoắc Nhiên, cô đang muốn nói cái gì?!”

“ Thế nào, nhanh như thế liền không giữ được bình tĩnh ? Khi anh bỏ rơi tôi, anh có từng nghĩ rằng tôi sẽ quay lại tìm anh?! Hai mươi năm qua, chưa từng có ngày nào tôi không hận.” Anh, Cố Giang Thiên! “

Cái gì? ! ba và mẹ của Hoắc Phàm...

Cố Tiểu Hạ ở ngoài cửa đã bị sốc và suýt phát ra tiếng động, may mắn thay, mặc dù cô ấy che miệng, trực giác cho cô biết rằng hẵn là còn có sự tình khác.

“ Cố Giang Thiên, tôi vốn dĩ muốn từ từ hành hạ anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, tôi không thể chờ được nữa. Cũng tốt, làm cho anh khổ sở là hạnh phúc mà tôi không thể chờ đợi để có được lúc này. Cố Giang Thiên, Hoắc Phàm là con trai của tôi và anh, anh không ngờ rằng khi tôi bị anh bỏ rơi, tôi đã mang thai được hai tháng rồi ... “

“Oanh” một tiếng, ngoài cửa sổ lại có sấm chớp và sấm sét, nhưng lần này, thế giới của Cố Tiểu Hạ dường như sụp đổ với những lời cô vừa nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play