Mang theo 100 Kim Hồn tệ nóng hầm hập vừa nhận được, Kỷ Vu nắm tay Chu Trúc Thanh, cao hứng phấn chấn đi thẳng đến cửa hàng quần áo.

Vì khi Chu Trúc Thanh gặp được Kỷ Vu, trên người không có một vật gì, váy nhỏ trên người không thể thay hay giặt, cho nên Kỷ Vu đem quần áo của mình khâu khâu vá vá sửa lại kích thước cho nàng mặc. Mỗi ngày trong rừng cãi nhau ầm ĩ, quần áo được vá sau khi bị câu phá là hết sức bình thường, nhưng hiếm khi đến thị trấn, phải mua quần áo mới được, quần áo cô khá lớn, lại sửa như thế nào đều có chút không thích hợp.

Vả lại, tiểu cô nương xinh xinh đẹp đẹp làm sao có thể suốt ngày mặc quần áo vá lỗ chỗ!

Mặt khác, Chu Trúc Thanh vẫn chìm đắm trong cảm giác tội lỗi, nửa tiếng trước Kỷ Vu hỏi nàng có muốn đăng ký Hồn Sư hay không, có thể được trợ cấp Kim Hồn tệ, nhưng mà nàng đã từ chối.


Mặc dù Kỷ Vu vẫn chưa nói gì mà đưa nàng rời đi, trong lòng nàng băn khoăn nhưng không làm được gì.

Đăng ký Hồn Sư nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó Chu gia sẽ phái người đem nàng về, có lẽ nửa tháng trước chính mình sẽ vui vẻ không thôi.

Nhưng bây giờ nàng chỉ muốn ở lại với Kỷ Vu thay vì quay trở lại cái nhà bày mưu tính kế không có tình người kia, còn không bằng khiến cho bọn họ cho rằng nàng đã chết.

Có lẽ tỷ tỷ nói đúng.

"Trúc Thanh, ngươi thấy quần áo này thế nào? Thích không?"

Kỷ Vu biết những cái loanh quanh lòng vòng trong lòng tiểu hài tử, nhưng nói cũng vô dụng, lâu ngày thấy lòng người, rốt cuộc ngoại trừ gia gia thì nàng là người ngoài đầu tiên mà cô có thể ở chung.

Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của cô, thì cô chiếu cố nàng cũng không thành vấn đề!


Hơn nữa, tiểu cô nương kiều kiều mềm mại ngoan ngoãn làm người càng xem càng thích.

"Ân......không cần, nhìn không đẹp......" Thật ra là đẹp, nhưng quá đắt, tuy rằng chỉ có 5 Bạc Hồn tệ, nhưng vẫn đắt hơn những bộ quần áo khác một chút.

Mặc dù khi còn ở Chu gia, quần áo của nàng được tính bằng Kim Hồn tệ, nhưng trong tình huống trong người không một xu dính túi, Chu Trúc Thanh không muốn lại gây thêm phiền phức cho Kỷ Vu nữa, quần áo có thể mặc là được, so với mua một bộ quần áo tốt, không bằng mua thêm vài bộ quần áo bình thường. Hơn nữa, trong Rừng Thú Hồn, cho dù quần áo có tốt đến đâu cũng không tránh khỏi bị móc rách.

Kỷ Vu cẩn thận quan sát, nhìn ra đáy mắt nàng cất giấu yêu thích, trực tiếp kêu lão bản để trả tiền.

"Này, Kỷ Vu! Không cần mua đắt như vậy!" Chu Trúc Thanh khó thở dậm chân một cái, hận không thể đem tiền cướp về.


"Trúc Thanh ~ không cần tiết kiệm tiền với ta, mỗi tháng ta đều còn dư, ta dành dụm rải rác, quá đủ để nuôi ngươi." Kỷ Vu nhéo nhéo mũi tiểu nữ hài, cười nói.

Chu Trúc Thanh á khẩu không trả lời được, yên lặng đi theo phía sau cô, thầm nghĩ: Chờ ta trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định phải rời khỏi Tinh La đế quốc, sau đó kiếm thật nhiều tiền cho Kỷ Vu tiêu.

Về sau, nàng đã thật sự làm được.

Một giờ sau, Kỷ Vu liên tiếp mua cho Chu Trúc Thanh bốn năm bộ quần áo, rốt cuộc theo yêu cầu mãnh liệt của Chu Trúc Thanh, sấm rền gió cuốn mà chọn xong quần áo của mình.

"Thuốc chữa thương, thuốc đuổi trùng, phấn đuổi thú, gia vị, chén đĩa, đũa, mồi lửa, và quan trọng nhất – tinh chất dinh dưỡng đậm đặc dành cho tiểu tiểu Bạch...Rồi, Trúc Thanh, chúng ta trở về đi!"

Kỷ Vu sửa sang lại ba lô, kiểm kê lại vật phẩm đã mua, giả vờ như không biết mà nắm tay Chu Trúc Thanh quẹo vào ngõ nhỏ.
"Ngô......Không phải muốn đi về sao? Làm sao lại đi hướng khác?" Chu Trúc Thanh bị cô lôi kéo, ngoài miệng tuy nghi hoặc hỏi nhưng chân cẳng lại thành thật đi theo cô.

Kỷ Vu nhíu nhíu mi, ánh mắt có chút ngưng trọng, khóe mắt liếc nhìn phía sau, không ngừng quẹo vào trong ngõ nhỏ.

"Từ khi chúng ta rời khỏi Võ Hồn điện, liền có người vẫn luôn đi theo chúng ta, cũng không biết mục đích của họ là gì, trước không trở về Tinh La đế quốc đại sâm lâm, giải quyết rớt bọn họ lại nói."

Trong lòng Chu Trúc Thanh chùng xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhiễm vài phần ngưng trọng, cố gắng theo kịp tốc độ của Kỷ Vu, ở ngõ nhỏ rẽ trái rẽ phải.

Người phía sau hiển nhiên không phải đối thủ của Kỷ Vu, sau mười lăm phút cũng đã theo không kịp, thấy Chu nhị tiểu thư biến mất ở trước mắt, căm giận mà phun nước miếng trên mặt đất.
Một người khác thở phì phò nói với hắn: "Nếu không thì đừng theo, chạy quá nhanh, căn bản đuổi không kịp!"

"Cái rắm! Gia chủ nói, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chỉ cần biết tung tích nàng, còn sợ hai anh em ta không thăng chức tăng lương sao?" Một nam nhân thân thể hơi béo, trên mặt tô son trát phấn trừng mắt liếc hắn một cái, đỡ tường hét lên.

Đột nhiên sau lưng có một cỗ lực lượng truyền đến, thân thể hắn chống đỡ không được cúi người về phía trước, cả người liền bị đạp ngã xuống đất, nam tử lớn tiếng chửi bới.

"A! Ai a! Dám đánh lão tử, ngươi biết ta là ai không?"

Nam tử nhanh chóng bò dậy, nhìn quanh bốn phía, một nam tử gầy yếu khác đi cùng hắn cảnh giác mà đánh giá.

Kỷ Vu chưa cho hai người bọn hắn thời gian phản ứng, nháy mắt khai Võ Hồn, Hồn Hoàn trên người sáng lên.
"Ngôn linh · trói buộc!" Võ Hồn thư trên tay phải cấp tốc bắn ra hai sợi tơ kim sắc, trong nháy mắt đem hai người trói lên, đá mỗi người một chân cho an phận lại mới hỏi: "Tại sao các ngươi lại theo dõi chúng ta?"

Hảo hán là phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nam tử không chờ Kỷ Vu dùng hành động cùng lời nói bức cung, liền một năm một mười nói ra.

Hóa ra hai người là hạ nhân Chu gia, hôm nay vừa lúc hai người được nghỉ đi tắm gội, thuận tiện đi Võ Hồn điện lãnh trợ cấp mỗi tháng, không nghĩ tới trong lúc vô tình đụng phải Chu nhị tiểu thư Chu gia vẫn luôn tìm kiếm, vì thế nổi lên lòng xấu qua, muốn đem tung tích Chu Trúc Thanh thăm dò rõ ràng đi báo lên, kiếm chút chỗ tốt.

Sau khi nghe hai người nói xong, vẻ mặt Kỷ Vu không rõ ràng, dứt khoát lưu loát đem hai người đánh ngất, không nói một lời nhìn Chu Trúc Thanh, chờ nàng giải thích.
"Ta là nhị tiểu thư Chu gia, là một thế gia ở Tinh La đế quốc. Trong số con cháu của gia tộc chúng ta, chỉ có một người có thể kế thừa Chu gia, còn những người khác đều phải chết.

Ngày đó, đích tỷ ta – Chu Trúc Vân đem ta ném vào trong rừng, nếu không gặp được ngươi, dựa theo giả thuyết của nàng, lẽ ra ta đã chết dưới miệng của hồn thú. Không nghĩ tới, Chu gia sẽ bám riết không tha truy tìm tung tích ta. Ta......Không muốn trở về......"

Tay phải Chu Trúc Thanh dùng sức nắm lấy tay trái, môi mím chặt, đáy mắt tràn đầy yếu ớt. Trên mu bàn tay trắng nõn trong suốt hiện rõ mạch máu xanh.

Không ai nguyện ý mang đến rắc rối cho mình, Kỷ Vu tuy rằng lợi hại nhưng cũng chỉ là Hồn Tôn mà thôi, đối với Chu gia mà nói vẫn là quá nhỏ bé.

Kỷ Vu đau lòng mà ôm lấy nàng, than nhẹ một tiếng, "Tiểu nha đầu của ta a ~ tỷ tỷ không thương ngươi thì còn có ta đây!"
Đáy mắt Chu Trúc Thanh tràn đầy ngạc nhiên, người này không biết quyền thế của Chu gia sao? Nàng chính là kẻ phiền toái, vì cái gì......

Không tự giác nhẹ lẩm bẩm ra tiếng, Kỷ Vu cười cười không sao cả, "Ngươi là ta nhặt, tất nhiên là muốn nuôi ngươi, chờ ngươi trưởng thành sẽ làm con dâu nuôi từ bé của ta!"

"Không đứng đắn!" Chu Trúc Thanh thầm mắng một tiếng, nhưng tay trên eo Kỷ Vu lại không buông ra, đáy lòng yên lặng có vài phần ý động.

Tình khởi.

Chu Trúc Thanh nhìn sườn mặt ôn nhu của Kỷ Vu, khóe mắt mỉm cười, kiều thanh nói: "Được a! Ta đây sẽ dính trên người của ngươi, ngươi đi đâu ta sẽ theo đó!"

Kỷ Vu thấp giọng cười khẽ, "Được a, ta cầu mà không được."

Lúc này, hai người bị trói dần dần tỉnh, không chờ thấy rõ người trước mặt, Kỷ Vu lại đá mỗi người một chân.
"Hai người này phải làm sao bây giờ?" Kỷ Vu không vui mà nhìn bọn hắn chằm chằm, hỏi.

Hai tên theo đuôi này thật là chướng mắt.

Mặt Chu Trúc Thanh lộ vẻ khó xử, nàng không muốn Chu gia biết tung tích của mình, nhất định phải làm hai người kia câm miệng, chính là vừa đe dọa vừa dụ dỗ rõ ràng không thích hợp.

Chỉ có người chết mới không đem tin tức lộ ra ngoài!

Khuôn mặt Kỷ Vu lộ vẻ tàn nhẫn, ý thức được vẫn cò có tiểu hài tử ở chỗ này, thu thần sắc, "Trúc Thanh, ngươi đi ra đường đợi ta!"

Ngữ khí gần như ra lệnh, cử chỉ không cho cự tuyệt, Chu Trúc Thanh bắt đầu ý thức được cô muốn làm cái gì. Nhưng nàng cũng không nói thêm cái gì, chỉ nhìn cô thật sâu một cái, liền ngoan ngoãn ra ngõ nhỏ.

Chỉ trong vài hơi thở, trên tay Kỷ Vu đã bị vấy bẩn bởi hai mạng người, khi rời đi trên người vẫn sạch sẽ như cũ, nửa giọt máu cũng chưa bị dính vào.
Kỷ Vu nhìn lên trời thở dài, Đấu La đại lục, thực lực vi tôn, không nghĩ tới chính mình thích ứng cũng không tệ lắm.

Trước đó, làm sao Kỷ Vu có thể nghĩ một người hiện đại được giáo dục bởi nền văn minh thịnh vượng, hòa hợp hơn 20 năm lại có thể gϊếŧ người mà không có bất kỳ gánh nặng nào.

Nhưng trong lòng không khỏi nổi lên một tia áy náy, áy náy này ngay lập tức bị ném qua sau đầu khi thấy một nam tử đang lôi kéo Chu Trúc Thanh trên đường.

Kỷ Vu xông lên nghiêng người một chân đá văng nam tử ra, xoay người đem Chu Trúc Thanh kéo ra phía sau chính mình.

Nam tử khó thở, xanh mặt che ngực đứng lên, nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện này, rống giận: "Bạch Hổ bám vào người!"

Mắt Kỷ Vu nheo lại, Hồn Hoàn sáng lên, chuẩn bị nghênh đón tấn công của hắn bất cứ lúc nào.
Không ngờ hai người còn chưa bắt đầu, Chu Trúc Thanh từ phía sau Kỷ Vu chạy ra ngăn lại hai người, "Kỷ Vu, Mộc bạch ca ca dừng tay! Đều là hiểu lầm!"

Lúc này Kỷ Vu mới nhận ra trường hợp không đúng, trên đường cái người đến người đi, đã có không ít người xem náo nhiệt nhìn về phía bên này, nếu ở lại lâu hơn chỉ sợ Chu gia sẽ đưa người tới, tới đó sẽ rất khó đối phó.

Hai người giương cung bạt kiếm mà hung tợn nhìn thoáng qua nhau, thu Võ Hồn, ba người tìm một tiểu điếm, lúc này mới nói chuyện.

Hóa ra Đới Mộc Bạch đã rất khổ sở từ khi Chu Trúc Thanh biến mất, là một bên có hôn ước, một bên khác biến mất không khác gì tuyên tử. Mà người còn sống bên kia tự nhiên sẽ bị làm khó dễ bằng mọi cách, đây cũng là vì sao sau khi hắn thấy Chu Trúc Thanh, khuyên bảo nàng đi theo mình về nhà.
Nhưng Chu Trúc Thanh đã sớm quyết định con đường phía trước đương nhiên sẽ không đồng ý, cả hai liền bắt đầu tranh cãi ở trên phố.

"Trúc Thanh sẽ không đi theo ngươi, ngươi hãy chết tâm đi!" Kỷ Vu nghe xong nguyên nhân, trong lòng không khỏi ngạnh một chút, cô không muốn Chu Trúc Thanh đi cùng hắn, bao biện thay rầu rĩ mở miệng nói.

Đới Mộc Bạch cho rằng cô là người mê hoặc Chu Trúc Thanh, tự nhiên sẽ không có sắc mặt gì tốt, xanh mặt, nói: "Đây là chuyện giữa ta và Trúc Thanh, không tới phiên ngươi nhúng tay."

"Hừ......"

Người này trên danh nghĩa là vị hôn phu của Chu Trúc Thanh, mà chính mình cùng nàng quen biết cách đây không lâu, cô không có tư cách can thiệp vào quyết định của nàng.

Kỷ Vu nhất thời ngậm miệng, căm giận là trừng mắt nhìn hắn một cái, Đới Mộc Bạch được một bước lại tiến một thước cười nhạo một tiếng, Kỷ Vu giận cực, nắm chặt nắm tay, bầu không khí giữa hai người nháy mắt khói thuốc súng mười phần.
"Ta sẽ không trở về nữa," tay Chu Trúc Thanh đặt dưới bàn nhẹ nắm lấy nắm tay căng thẳng của Kỷ Vu, dường như an ủi mà sờ sờ, "Mộc Bạch ca ca, gia đình đó, nếu không cẩn thận liền sẽ mất mạng, ta quá yếu, vẫn chưa thể chống cự gia tộc.

Ta biết như vậy là thực không công bằng với ngươi, nhưng ở lại Chu gia không có lợi cho việc tu luyện của ta chút nào ngoại trừ việc học được lạnh nhạt, ngoan độc và mưu mô. Cho nên, ta không muốn trở về.

Mộc Bạch ca ca, nếu có thể, ta hy vọng ngươi có thể tìm ra con đường tu luyện cho riêng mình, thay vì bị mắc kẹt trong hoàng cung."

Một phen lời nói khẩn thiết của Chu Trúc Thanh, làm Đới Mộc Bạch không thể không từ bỏ ý niệm mang nàng trở về, quả thật, có huynh tỷ ưu tú ở, có thể tồn tại đã thực gian nan.

"Vậy ngươi vẫn luôn ở cùng nữ nhân này suốt sao?" Ấn tượng của Đới Mộc Bạch đối với nữ nhân dã man này kém cực kỳ, không khỏi hỏi thêm một câu.
Chu Trúc Thanh liếc nhìn Kỷ Vu, người đang có biểu hiện không thể giải thích, trộm cười một chút, nhẹ gật đầu, "Kỷ Vu rất lợi hại, nàng cũng rất tốt với ta."

Đới Mộc Bạch hồ nghi mà đánh giá Kỷ Vu, bộ dáng khoe khoang trắng trợn kia không giống như người dễ ở chung, nhưng nếu Chu Trúc Thanh đã nói như vậy, hắn cũng không nói nhiều nữa.

"Vậy thì Trúc Thanh, chúng ta tạm biệt nhau ở đây, đi đường cẩn thận!" Đới Mộc Bạch đứng dậy, ôm ôm nàng, xoay người bước về phía cửa.

Chu Trúc Thanh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liếc nhìn Kỷ Vu, cắn cắn môi.

"Từ từ! Mộc Bạch ca ca, ta muốn...giải trừ hôn ước giữa chúng ta!"

Đới Mộc Bạch có chút kinh ngạc, nhưng hắn hiểu rõ tuy rằng hai người là thanh mai trúc mã, nhưng không có tình yêu nam nữ, chẳng qua là liên hôn chính trị thôi, nhưng không phải dễ dàng giải trừ hôn ước.
"Về sau lại nói, cho dù ta và ngươi đồng ý, những lão tử kia cũng sẽ không đồng ý!" Đới Mộc Bạch bất lực nhún nhún vai, mặt mang bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Chu Trúc Thanh cúi đầu thất vọng, nói cũng đúng, không có thực lực, liền chú định an phận bị người khác an bài, không có quyền lựa chọn, không được sống cuộc sống của chính mình.

Sau khi ba người tách ra, Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh dọc theo con đường nhỏ mà rời chợ, dọc theo đường đi hai người có những suy nghĩ riêng, lạnh mặt về tới Tinh La đế quốc đại sâm lâm.

Ngựa quen đường cũ tránh đi hồn thú, cho đến khi nhìn thấy đại Bạch, thần kinh căng thẳng của Kỷ Vu mới thả lỏng, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng cũng hòa hoãn chút, nhưng mặt vẫn cứ vô biểu tình, mất đi vẻ ôn hòa thường ngày.

Mãi cho đến trước khi đi ngủ, Chu Trúc Thanh mới hậu tri hậu giác phát hiện ra cảm xúc Kỷ Vu không đúng, sao hôm nay không muốn sờ cái đuôi, lại còn ngủ đưa lưng về phía nàng.
Chu Trúc Thanh có chút ủy khuất, lần đầu tiên bị cô vắng vẻ, trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Kỷ Vu, ngươi ngủ rồi sao?"

"Mmm."

"Sao rầu rĩ không vui thế?" Chu Trúc Thanh hỏi thẳng thừng không chút lòng vòng.

Kỷ Vu thở dài cam chịu, xoay người, ánh mắt sáng quắc mà nhìn nàng, trong lòng chỉ cảm thấy ủy khuất, "Ngươi kêu nam nhân kia là 'Mộc Bạch ca ca', kêu ta 'Kỷ Vu'......Mặc dù biết các ngươi quen biết nhau từ nhỏ, quan hệ tốt đẹp, nhưng mà ta......"

Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đạm nhiên tự tin này lộ ra biểu tình ủy khuất như vậy, giống như là đại cẩu cẩu, ánh mắt trông mong mà nhìn ngươi, oán trách ngươi không cho cô thịt xương ăn.

Chu Trúc Thanh bị ý tưởng trong lòng chọc cười, buồn cười nhéo nhẹ má cô, bàn tay cảm thấy vô cùng mềm mại thoải mái, nàng bị nó mê hoặc đến mức quên trả lời.
"Khụ!" Kỷ Vu nhìn nàng như đang vuốt ve mèo, nhịn không được khụ một tiếng đánh gãy nàng.

Cô không phải mèo, sờ thoải mái đến như vậy sao? Kỷ Vu bán tín bán nghi mà sờ sờ mặt chính mình, ummm ~ quả thực nó khá thoải mái.

Chu Trúc Thanh lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình giống như tiểu lưu manh vuốt mặt nhân gia không bỏ, cả kinh vội vàng thu hồi tay, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ lên.

Hai người xấu hổ nhìn đối phương, không biết nên nói gì cho phải, thật lâu sau, Kỷ Vu mới mở miệng nói: "Ngươi muốn hủy bỏ hôn ước cùng Đới Mộc Bạch......"

Kỷ Vu đột nhiên tới gần, ái muội mà thấp giọng nói: "Là muốn làm con dâu nuôi từ bé của ta sao?"

"Mới không phải!" Chu Trúc Thanh xấu hổ buồn bực mà cả tay cùng chân sử dụng đẩy Kỷ Vu ra, nhưng một cái chăn bông lớn như vậy, có thể đẩy đi đến chỗ nào đâu?

Chu Trúc Thanh đơn giản trở mình, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười.

Kỷ Vu hỗn đản, vô lại, tự luyến cuồng!

"Ha ha ha ha, Trúc Thanh ~ đừng không để ý đến ta a!" Kỷ Vu từ sau lưng đem nàng ôm vào trong ngực, hài tử 8 tuổi nhỏ xinh giống như một tiểu nãi miêu, ôm mềm mại, thân thể mang theo mùi thơm tự nhiên, làm người một đêm yên giấc.

Ngoài miệng Chu Trúc Thanh nói không cần, nhưng rốt cuộc lại không tránh ra cô, trong lòng vô cùng hưởng thụ đối với cái ôm lấy lòng cùng ấm áp của cô, điển hình của miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.

Đêm đã khuya, trong rừng có tiếng rung động sàn sạt, Chu Trúc Thanh đùa bỡn ngọn tóc đắp trước ngực, thì thầm nói: "A Vu."

"A Thanh."

Từ đêm nay, mối quan hệ giữa các nàng dần dần phát sinh chuyển biến, một nữ hài 13 tuổi mang theo một hài tử 8 tuổi tiếp tục con đường tu luyện của các nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play