Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, đoàn người đã lặng lẽ rời đi Tây Nhĩ Duy Tư thành, tiếp tục hướng tới điểm đến của chuyến đi này, xuất phát đến thủ đô Thiên Đấu đế quốc.

Vì để săn sóc bọn nhỏ, hơn nữa sau khi Phất Lan Đức kiếm được một số tiền lớn thì tâm tình rất tốt, mấy ngày lên đường kế tiếp đều duy trì tốc độ bình thường, Sử Lai Khắc Thất Quái cũng dần dần thoát khỏi nỗi sợ giết người.

Cuối cùng thì mọi người cũng đến được Thiên Đấu thành, Phất Lan Đức cầm bản đồ nhưng không tìm thấy vị trí Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, cũng may trước kia Ninh Vinh Vinh thường đi Thiên Đấu thành chơi, cũng đi qua Học viện Thiên Đấu, lúc này giải quyết nan đề cho mọi người.

Được Ninh Vinh Vinh dẫn đường, không bao lâu, mọi người đi đến trước một ngọn núi, "Vinh Vinh, cậu khẳng định là nơi này?"

Ninh Vinh Vinh gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, không sai. Chắc Học viện Thiên Đấu Gia sẽ không đời đi nơi khác đâu. Mình khẳng định chính là nơi này. Ngọn núi này đều là Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia mà. À, còn có mảnh rừng rậm phía sau cùng cái hồ bên trái chân núi cũng là thuộc phạm vi quản lý của học viện. Bây giờ chúng ta chuẩn bị tiến vào phạm vi học viện."

Nơi này cách Thiên Đấu thành không đến hai trăm dặm, phong cảnh lại tuyệt đẹp như vậy, tưởng tượng đến nơi đây sẽ trở thành nơi sinh hoạt sau này của mình, bao gồm Triệu Vô Cực đều cảm thấy vừa lòng.

Lên núi đi chưa được mấy bước, phiền toái đã tới rồi.

Kỷ Vu thầm than một tiếng, phảng phất như thấy bộ dáng của chính mình khi vừa tới Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, nhưng mà tính tình các thầy cô và học viên bọn họ cũng không tốt như cô.

Chỉ thấy mười tên Hồn Sư 18, 19 tuổi chắn đường đi của mọi người, từ trang phục màu vàng trên người cũng có thể nhìn ra bọn họ đều là đệ tử của Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia.

Thanh niên dẫn đầu bên kia đánh giá Phất Lan Đức vài lần, ánh mắt đảo qua Kỷ Vu trong đám người, trên mặt treo một tia trào phúng, "Yo, anh em, mau nhìn xem, kia không phải là chó nhà có tang bốn năm trước sao!"

Chỉ thấy thanh niên giương cằm kiệt ngạo nhìn Kỷ Vu, cười lạnh nói: "Như thế nào? Ba năm trước đây bị đánh không sợ, hôm nay lại tới nữa? Nơi này của bọn ta chính là Học viện Hoàng Gia, không phải là nơi cho loại khất cái các ngươi tới!"

Kỷ Vu xanh mặt, giận trợn mắt, con ngươi mang theo chút tức giận, nắm tay thật chặt nhịn lửa giận.

Ba năm trước đây cô vốn định tùy tiện tìm một trường để học tập tri thức về Võ Hồn, mới vừa thông qua khảo thí nhập học Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, không chờ cô dàn xếp xong đã bị mấy người này tìm tra, khi đó bên người bọn họ còn đi theo Hồn Thánh hơn cấp 70, Kỷ Vu mới cấp 53, kết cục có thể nghĩ, cô không chút sức lực chống cự, sau khi bị đánh một trận liền bị ném ra học viện.

Tuy rằng sau đó cô lặng lẽ ẩn vào, đánh bọn họ một trận, nhưng cô không bại lộ thân phận của mình, mấy thiếu niên này cũng không biết người bịt mặt đánh bọn họ năm đó chính là chó nhà có tang trong miệng bọn họ.

Kỷ Vu có thể nhịn được, nhưng Chu Trúc Thanh không chịu nổi việc bọn họ chế nhạo cô như vậy, ánh mắt sậu hàn, Võ Hồn nháy mắt bám vào người, xẹt qua từ bên người Kỷ Vu với tốc độ cực nhanh, Hồn Hoàn thứ hai trên người sáng lên, gầm lên một tiếng, "U Minh Bách Trảo!"

Vuốt mèo sắc bén nhắm vào đầu cậu trai, tức khắc cắt qua làn da hắn, máu đỏ tươi chảy ra từ trên mặt. Lúc này các học viên khác mới phản ứng lại, vội vàng khai Võ Hồn hộ ở bên người hắn.

Một kích đắc thủ, Chu Trúc Thanh không ham chiến, nhanh chóng lui trở lại với mọi người, không khí hai bên tức khắc giương cung bạt kiếm lên.

Bị người này cười nhạo một phen, Sử Lai Khắc tất nhiên không thể nhịn, Đới Mộc Bạch tức khắc khai Võ Hồn, hơi thở sâm hàn lập tức phát ra, đột nhiên thay đổi, đám đệ tử quý tộc của Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia nhất thời kinh hoảng, bọn họ hoàn toàn không ngờ đối phương dám đứng trước cửa học viện mình động thủ.

Đám học viên đang bị Sử Lai Khắc tẩn cho một trận còn cãi bướng ồn ào, đúng lúc này, thầy Tôn của Học viện Thiên Đấu xuất hiện xin lỗi với mọi người, chuyện này mới coi như kết thúc. Nhưng mà bất luận là Đới Mộc Bạch có tính tình táo bạo hay là Đường Tam luôn luôn nội liễm cảm xúc giờ phút này trên mặt đều không quá đẹp.

Càng không nói đến Kỷ Vu là tâm điểm của sự chế nhạo, khi đoàn người đi được mấy chục mét, Kỷ Vu đột nhiên quay đầu lại nhìn thiếu niên dẫn đầu kia, sắc mặt không rõ, chỉ sợ hôm nay tiến vào Học viện Thiên Đấu không tốt lắm.

Quý tộc có thể để một vị Hồn Đế bảo hộ, nhất định sau lưng là quyền thế ngập trời.

Quả nhiên, khi Phất Lan Đức đang thảo luận các vấn đề sau này với viện trưởng Mộng Thần Ky của Học viện Thiên Đấu về việc hợp lại Học viện Sử Lai Khắc với Học viện Thiên Đấu, lúc mọi người Học viện Sử Lai Khắc đang chuẩn bị cáo từ trở lại sân của mình. Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.

Thực mau, từ bên ngoài đi vào tới ba người. Trong đó có một người mọi người Học viện Sử Lai Khắc đã gặp qua, chính là tên thanh niên ngày hôm qua ở dưới chân núi, bị vuốt mèo của Chu Trúc Thanh cào nát mặt.

Lúc này, thanh niên đứng ở bên trái, vẻ mặt kiêu căng, trong mắt càng biểu lộ hận ý mãnh liệt. Ở giữa là một lão giả mặc Hoa phục, trên mặt tràn đầy cao ngạo, một người khác là vị lão giả tóc xanh lục, khí thế nội liễm không thể khinh thường.

Tư thế này hiển nhiên là tới gây phiền phức.

Ba người tới giằng co cùng Sử Lai Khắc một phen, lão giả tóc xanh lục nhàn nhạt nhìn về phía mọi người Học viện Sử Lai Khắc, "Các ngươi cùng lên đi." Vừa nói, một tầng lục quang mãnh liệt chợt phóng thích từ người hắn ra, ngay sau đó, từng vòng quang hoàn từ dưới chân hắn nối gót dâng lên. Mà thân thể hắn lại không có xuất hiện chút biến hóa nào.

Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen. Tổng cộng chín Hồn Hoàn xoay quanh mà lên, quang mang chói mắt làm cả đại sảnh giáo ủy đều trở nên huyễn lệ lên.

Đại Sư tiến lên một bước, ngăn trở vài vị lão sư Sử Lai Khắc đang trong cơn giận dữ, nói với lão giả tóc lục: "Các hạ chính là Độc Đấu La, tiền bối Độc Cô Bác?"

"Ha ha ha ha." Lão giả tóc lục cười quái dị một tiếng. "Không ngờ, vậy mà còn có người sẽ nhớ rõ ta. Đúng vậy, ta chính là Độc Cô Bác. Nếu biết tên của ta, các ngươi còn chưa cút sao?"

Sắc mặt Đại Sư vẫn bình tĩnh như cũ, hắn vậy mà nghiêm túc gật gật đầu, "Được. Bọn ta lăn. Phất Lan Đức, chúng ta đi." Nói xong, một tay hắn mạnh mẽ lôi kéo Phất Lan Đức ra ngoài.

Phất Lan Đức sớm đã không còn xúc động như khi tuổi trẻ, tất nhiên hiểu được đạo lý trứng chọi đá, vị Tuyết Tinh thân vương kia cũng chính là lão giả Hoa phục, nếu đã không che giấu thái độ thù địch, nếu ở lại chắc chắn sau này sẽ còn gây ra thêm nhiều phiền toái.

Thực lực tuyệt đối làm mọi người không thể không cúi đầu, đáy lòng âm thầm thề, một ngày nào đó phải rửa mối nhục xưa.

Từ Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia đến Thiên Đấu thành quả thật rất gần, đoàn người mang theo tâm trạng buồn bực đi một lúc đã tới thủ đô của Thiên Đấu đế quốc.

Đoàn người Sử Lai Khắc đi đến bên ngoài cửa thành, ngay khi mọi người chuẩn bị tiến vào trong thành thì thấy trên bảng thông báo lớn ở cổng thành có dán thông báo thật lớn.

"Kính mời. Học viện Lam Phách Hồn Sư cao cấp, do mở rộng trường, hiện tại cần tuyển nhân viên, mười Hồn tôn đã ngoài cấp 40, hồn lực càng cao càng được ưu tiên, một khi được tuyển, đãi ngộ không cần phải lo nghĩ."

Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.*

* 山穷水复疑无路, 柳暗花明又一村. - Lục Du

Tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối. Bóng liễu hoa tươi một thôn làng.

Nghĩa là sông núi trùng trùng cứ tưởng rằng đã hết lối đi, chẳng ngờ qua rặng liễu tối, đến khóm hoa tươi lại thấy một thôn làng.

Phất Lan Đức mang theo một nhóm các thầy và học viên tiến vào Học viện Lam Phách Hồn Sư cao cấp, sau khi kiểm tra hồn lực xong, lão sư thông báo tuyển dụng kinh ngạc nói: "Tại hạ là Âm Thư, chiến Hồn Sư hệ cường công cấp 54. Cấp bậc của các vị tiền bối ta không có gì để bình luận. Các vị thấy thế nào nếu ta đưa các vị đến gặp viện trưởng. Đãi ngộ của các vị do nàng định đoạt."

Kỷ Vu ngốc tại chỗ, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không mở miệng. Vốn dĩ lấy hồn lực cô đủ sức để nhận lời mời làm giáo viên, nhưng vốn hiểu biết của cô về Võ Hồn rất nông cạn, không nên dạy các học viên kiến thức sai.

Âm Thư dẫn đầu ba vị giáo viên thuộc Học viện Lam Phách đi ở phía trước, nhanh chóng tiến vào sâu bên trong rừng rậm. Đi được khoảng chừng mười phút, mọi người đang tận hưởng không khí thanh tân của rừng rậm thì đột nhiên, một tiếng ca như có như không từ phía trước bỗng truyền đến.

Tiếng ca uyển chuyển êm tai. U oán triền miên. Như nỉ non như oán thán, khiến cho người nghe đau lòng. Làn điệu xoay chuyển lặp lại. Kỷ Vu nắm chặt tay Chu Trúc Thanh, trong mắt tràn đầy kiên định, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu nhấp nhô, mặc kệ có bao nhiêu người ngăn cản, chị đều sẽ không buông tay em ra.

Mấy năm trước, tuy rằng Kỷ Vu giao tiếp với hồn thú tương đối nhiều nhưng cũng có nghe một chút về một số nhân vật phong vân ở đại lục, trong đó bao gồm ba người Hoàng Kim thiết tam giác, bát quái rải rác từ người qua đường, Kỷ Vu ước chừng có thể đoán ra quan hệ giữa bọn họ.

Không có hứng thú để ý tới Đại Sư, Phất Lan Đức và ca hát mỹ phụ nhân cũng chính là Liễu Nhị Long, gút mắt tình cảm giữa Hoàng Thiết tam giác bọn họ, trong mắt Kỷ Vu, lưỡng tình tương duyệt đã là không dễ, làm sao có thể bỏ lỡ tình yêu của mình vì cái nhìn của thế tục, người mình thích cũng thích chính mình, quý trọng còn không kịp, Kỷ Vu thật sự không thể hiểu nổi cũng không thể đồng ý bừa cách làm của Đại Sư, nhưng mà mỗi người có cái nhìn khác nhau.

Sau khi Liễu Nhị Long và Phất Lan Đức nói chuyện với nhau, Liễu Nhị Long biết được bọn họ bị Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia đuổi ra ngoài, giận tím mặt, lập tức quyết định giao Học viện Lam Phách cho Phất Lan Đức, cũng sửa tên thành Học viện Sử Lai Khắc, thuận tiện giới thiệu với mọi người kỹ càng tỉ mỉ tình huống của Học viện Lam Phách một chút.

Toàn bộ học viện tuy rằng chỉ có hơn hai trăm học viên, nhưng trong giới Hồn Sư ở Thiên Đấu đế quốc cũng là tiếng lành đồn xa, cho dù là nhóm Hồn Sư xuất thân quý tộc cũng không thể không thừa nhận cống hiến của Học viện Lam Phách đối với giới Hồn Sư, có thể nói nơi này là cái nôi của Hồn Sư bình dân. Tuy rằng chỉ mới mở mười năm, nhưng sớm đã đào tạo ra không ít Hồn Sư bình dân có thực lực không tầm thường. Cho dù là Võ Hồn điện cũng hy vọng có thể hợp tác với Học viện Lam Phách, nhưng đều bị Liễu Nhị Long từ chối.

"Được rồi, xem thời gian cũng gần đến giờ ăn trưa. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Liễu Nhị Long như là đã quên mất Đại Sư, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn biểu hiện ra bản tính hào sảng, chiêu đãi đoàn người Học viện Sử Lai Khắc ăn trưa, đối với sự nghi hoặc của mọi người thì nhất nhất giải thích. Sau đó, lại dẫn mọi người đi thăm thú một vòng Học viện Lam Phách, cuối cùng mới sắp xếp chỗ ở cho mọi người tại ký túc xá dành cho giáo viên của học viện. Về vấn đề đối đãi như thế nào, Liễu Nhị Long trực tiếp đẩy cho Phất Lan Đức.

Mọi người lăn lộn tới tới lui lui ở Thiên Đấu thành một ngày, sau khi Phất Lan Đức sắp xếp chỗ ở xong, sôi nổi trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau, không ngờ không chỉ không thấy được Đường Tam, ngay cả ba người Hoàng Kim thiết tam giác cũng không ở đây. Vài ngày sau, ba người Đại Sư trở về, nói cho mọi người Đường Tam bị Độc Cô Bác mang đi, ngày về chưa định.

Hốc mắt Tiểu Vũ tức khắc đỏ bừng, đáy lòng gấp đến độ không được, Ninh Vinh Vinh an ủi vỗ vỗ lưng cô nàng: "Được rồi, Tam ca cũng không phải không trở lại, tách ra một đoạn thời gian còn có thể kiểm nghiệm cảm tình, tục ngữ nói, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp mà."

Kỷ Vu nhíu nhíu mi, lại là độc, lại là ám khí, nhìn Đường Tam thật sự không giống một thiếu niên chỉ 12 tuổi, chẳng lẽ... Thế giới này còn có người ở thế giới khác xuyên đến đây? Cũng không phải không có khả năng, suy cho cùng thì theo tính tình kia của Hắc Vô Thường, không chỉ câu sai một mình cô cũng hợp tình hợp lý.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Vu đều không thích hợp, một người hiện đại như mình đến thế giới này cũng quá không nổi tiếng, Đường Tam như vậy, ít nhất năng lực tự bảo vệ mình cũng đủ, không giống cô khi còn nhỏ, thiếu chút nữa đã chết trong miệng hồn thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play