Trong lúc đang nói chuyện, từ trong ổ cỏ đi ra một người.

"Chính là hắn." Mập Mạp nheo mắt nghiến răng nghiến lợi khi thấy kẻ thù.

Giống như Mập Mạp đã mô tả, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, làn da đen đen, cao hơn một mét sáu, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn có vài phần dâm đãng, trên tay phải quấn băng gạc, phía dưới mặc một cái quần xà lỏn bị thủng vài lỗ, chân đi một đôi dép lào, hừ cười rung đùi đắc ý đi trên phố.

Mọi người lập tức thu lại ý cười nâng lên tinh thần, bày trận sẵn sàng đón quân địch.

"Lên hay không lên?" Hai tay Mập Mạp nắm chặt đã kêu răng rắc.

"Đợi chút." Tiểu Vũ bắt lấy bả vai đầy đặn của Mã Hồng Tuấn, một tay khác ném bím tóc bọ cạp ra sau đầu, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười phúc hậu và vô hại, "Lát nữa mọi người ra ngoài, nhìn em."

Vừa nói, Tiểu Vũ bước từng bước nhỏ đi về phía ông chú đáng khinh tên là Bất Nhạc.

"Chào thúc thúc. Xin hỏi gần đây có chỗ nào bán kẹo không?"

Bất Nhạc vừa thấy Tiểu Vũ, dáng người mê người, khuôn mặt non nớt trắng nõn làm đáy lòng dâm tiết, tâm tư tục tĩu của hắn lập tức dâng lên, ra vẻ đạo mạo lấy lý do mua kẹo "lừa" Tiểu Vũ đến một con hẻm tối, mọi người vội vàng theo sau.

"Thúc thúc, rốt cuộc nơi nào có bán kẹo a. Bên này tối quá. Cháu có chút sợ." Tiểu Vũ nhỏ giọng, như là có chút kinh hoảng.

Bất Nhạc cười hắc hắc, nói: "Tiểu Vũ à, buổi tối ăn kẹo không tốt cho sức khỏe. Để thúc thúc mang cháu đi xem cá vàng."

"Xem cá vàng? Cá vàng ở đâu?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.

Bất Nhạc dừng lại, duỗi tay bắt đầu c.ởi thắt lưng, "Lập tức có ngay."

Tiểu Vũ đột nhiên cười, "Thúc thúc, câu tiếp theo chú muốn nói có phải là ông đây có một cây xúc xích lớn hay không?"

"Ách..." Tay Bất Nhạc cứng đờ, động tác tức khắc dừng lại, hắn thấy được một đôi mắt màu đỏ tràn ngập mị hoặc, cả người tức khắc cứng còng, ngay sau đó, trước mặt hắn chỉ còn lại một tàn ảnh màu tím.

Trên cổ căng thẳng, không đợi Bất Nhạc phóng thích Võ Hồn, bọ cạp đen kia đã lặng yên quấn lên cổ hắn, ngay sau đó, Bất Nhạc chỉ cảm thấy có một lực mạnh truyền đến cổ mình, cả người bất giác rời khỏi mặt đất.

Lúc này Bất Nhạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó, trước mắt đã biến thành sao trời lộng lẫy.

Sao vàng, sao bạc, lớn nhỏ không ngừng chớp động trước mặt hắn, chấn động kịch liệt làm hắn không thể phóng xuất Võ Hồn. Thân thể thậm chí không cảm nhận được đau đớn, chỉ cảm thấy tê mỏi mãnh liệt.

Lúc này những người khác đã đi ra khỏi bóng tối. Ngoại trừ Đường Tam, bốn người khác đều mở to hai mắt nhìn, nhìn động tác cuồng bạo từ thân thể trước đó vẫn non nớt mềm mại. Bọn họ cũng là lần đầu tiên chứng kiến cú Bát Đoạn Suất của Tiểu Vũ.

Kỷ Vu nuốt nuốt nước miếng, xem ra đối chiến lần trước Tiểu Vũ vẫn là hạ thủ lưu tình.

Oanh ——, thân thể ông chú đáng khinh Bất Nhạc lấy một loại tư thế cực kỳ quái dị nện trên mặt đất, thân thể ngoại trừ run rẩy thì không thể làm ra động tác nào khác.

Mã Hồng Tuấn nhìn Tiểu Vũ hơi hơi có chút thở hổn hển dừng không xa bên người mình, ngập ngừng hỏi: "Tiểu Vũ, em chưa giết hắn đúng không?"

Tiểu Vũ khinh thường liếc nhìn Bất Nhạc một cái, "Giết hắn ô uế tay em. Em có chừng mực. Chỉ cho hắn một bài học mà thôi. Tuy nhiên, phỏng chừng hắn không thể rời giường mà chỉ có thể nằm trên đó trong ba tháng tới. Rất nhiều xương trên người hắn đều bị em làm cho trật khớp, sau một đoạn thời gian, chỉ sợ sinh hoạt hằng ngày cũng không thể tự làm."

Đới Mộc Bạch có chút buồn cười, nói: "Chúng ta là tới đánh nhau, em đã đánh hắn như thế này, bọn anh còn đánh cái rắm a. Nhưng mà, bộ dáng Bát Đoạn Suất của Tiểu Vũ em thật đúng là uy mãnh."

Áo Tư Tạp cũng khen ngợi bộ nhu kỹ này của Tiểu Vũ không dứt, Đường Tam lại đột nhiên nói: "Tiểu Vũ, sau này đừng dùng cách vừa rồi để dụ kẻ thù. Như vậy quá nguy hiểm."

Ghen tị, ghen tị! Trong lòng đầu gỗ khó chịu! Sắc mặt Kỷ Vu đạm nhiên nhưng mà ai lại có thể nghĩ người mini trong lòng cô đang đứng hóng hớt tuyến đầu?

Tiểu Vũ sửng sốt một chút, nhìn hai mắt nghiêm túc của Đường Tam, thè lưỡi, lại ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Chúng ta không giết hắn sao? Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không sẽ gặp phiền phức rất lớn." Kỷ Vu nói xong liền hối hận, làm sao lại quên mất bọn họ mới chỉ là một đám thiếu niên mười mấy tuổi, loại chuyện giết người này quá mức máu me.

Không ngờ Đường Tam lại gật gật đầu, nói: "Đúng là như vậy."

Mã Hồng Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, "Hai người các cậu thật tàn nhẫn! Nhưng mà tội của hắn không đáng chết, vẫn nên thôi đi!"

Kỷ Vu chỉ đưa ra một đề nghị, nhưng nếu Mã Hồng Tuấn cảm thấy không cần thiết, vậy thì quên đi, dù sao thì chỉ là một kẻ Hồn Tông, cũng không thể tạo ra bao nhiêu sóng gió.

Rốt cuộc không phải Mã Hồng Tuấn tự mình ra tay, lúc này còn có chút chưa hết giận. Chạy đến bên người Bất Nhạc, nhấc chân dùng sức đạp hắn vài cái, vừa đá vừa oán giận nói: "Cho ngươi đánh ta, cho ngươi đánh ta. Cho ngươi nói kê kê của ta nhỏ. A, đúng rồi."

Dường như chợt nghĩ đến cái gì đó, Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc, "Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đến ngay."

Trên mặt Mã Hồng Tuấn toát ra một tia tươi cười quái dị, nâng tay phải lên, một ngọn lửa màu tím từ lòng bàn tay xông ra, mà ánh mắt hắn lại nhắm vào hạ thể Bất Nhạc.

Năm người Kỷ Vu vẫn chưa đi quá xa, liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết không giống người truyền đến, năm người nhìn nhau, đều lắc lắc đầu có chút bất đắc dĩ.

Sáu người đi đến cửa học viện, Kỷ Vu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dừng chân, hơi sốt ruột nói với Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, mau giúp chị ngửi ngửi xem trên người chị có dính mùi son phấn hay không. Nếu như bị A Thanh ngửi được sẽ thảm lắm!"

Mũi mèo của nàng rất nhạy cảm.

Kỷ Vu luôn luôn bình tĩnh hoảng loạn thành cái dạng này, chọc cho năm người cười to, Tiểu Vũ thậm chí còn trêu chọc: "Không ngờ người lợi hại như lão Kỷ chị, vậy mà bị Trúc Thanh quản gắt gao."

Sau khi Tiểu Vũ xác nhận không có mùi gì, Kỷ Vu mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt manh theo tươi cười dịu dàng, nói: "Chị nguyện ý bị A Thanh quản, quản cả đời càng tốt!"

Dịu dàng không chút nào che giấu trên mặt làm trong lòng mọi người đều có chút xúc động, Đới Mộc Bạch vốn không xem trọng mối quan hệ giữa các nàng cũng bất giác tin tưởng có lẽ một ngày nào đó các nàng sẽ có năng lực đối đầu với một đế quốc.

Bảy ngày nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, ngoại trừ một ngày đi chơi với Chu Trúc Thanh kia, sáu ngày còn lại Kỷ Vu đều tu luyện, thực mau đã bắt đầu ngày tháng đi học. Ăn sáng xong, khi tiếng chuông đi học quen thuộc gõ vang, tám người đúng giờ đi đến sân thể dục.

Nhìn thấy gương mặt cứng đờ kia của Đại Sư, Kỷ Vu không khỏi cảm thấy đau đớn khắp người, giai đoạn đầu của huấn luyện đã đi qua, không biết giai đoạn thứ hai sẽ mang đến những thử thách gì đây.

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy các trò giai đoạn thứ hai. Nghe Phất Lan Đức nói các trò đều đã đi qua Tác Thác Đại Đấu Hồn Tràng. Nơi đó sẽ là nơi các trò được dạy dỗ trong khoảng thời gian tiếp theo. Lần dạy học này không có giới hạn thời gian. Khi nào đạt được huy hiệu Bạc đấu hồn, huấn luyện sẽ kết thúc. Trong thời gian này, ta sẽ sắp xếp cho các trò lữ quán gần Đại Đấu Hồn Tràng nhất, mọi chi phí ăn ở tự lo liệu. Chỉ cần có bản lĩnh, những gì các trò thu hoạch được từ Đại Đấu Hồn Tràng sẽ vô cùng khả quan."

Nghe Đại Sư nói xong, chúng học viên đồng thời nhẹ nhàng thở ra, đi Đại Đấu Hồn Tràng tham gia đấu hồn có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn huấn luyện ma quỷ của Đại Sư rất nhiều. Kỷ Vu nhíu nhíu mày, đi Đại Đấu Hồn Tràng tham gia đấu hồn, đối với cô mà nói thu hoạch rất ít, đáng lẽ Đại Sư đã biết mới đúng, tại sao...

Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Đại Sư, Kỷ Vu cũng không có ý kiến gì, cô tin tưởng hắn nhất định còn có sắp xếp khác.

"Tuy nhiên, các trò phải nhớ kỹ, đạt được huy hiệu Bạc đấu hồn không chỉ trong các trận một chọi một, đồng thời, trong các trận đoàn chiến cũng phải đạt được huy hiệu Bạc đấu hồn. Các trò sẽ xuất chiến dưới tên Sử Lai Khắc Thất Quái, không tính Kỷ Vu trong đó, dù sao thì nếu trò ấy lên sân thì các trò sẽ dễ dàng đạt được thắng lợi. Đương nhiên, nếu các trò muốn đạt được huy hiệu Bạc đấu hồn nhanh hơn, cũng có thể tự do tham gia tổ hợp hai chọi hai, ta không ngăn cản. Nhưng ta có vài hạn chế các trò phải nhớ kỹ. Thứ nhất, không được để lộ tướng mạo và tên họ của các trò cho các đối thủ trong lúc tham gia đấu hồn, hết thảy đều lấy danh hiệu xuất chiến. Thứ hai, không được sử dụng ám khí. Thứ ba, bất kể là thắng hay thua mỗi ngày mỗi người phải xuất chiến ít nhất hai lần."

Áo Tư Tạp có chút oán giận, nói: "Đại Sư, em và Vinh Vinh là Hồn Sư hệ phụ trợ, cũng cần phải đạt được huy hiệu Bạc đấu hồn sao?"

Đại Sư đạm nhiên nói: "Hoặc là, trò có thể lựa chọn huấn luyện giống như trước đó, cho đến khi những người khác đạt được huy hiệu Bạc đấu hồn mới thôi."

"Ách... Đại Sư, đột nhiên em phát hiện ra quyết định của thầy thật anh minh khi yêu cầu bọn em đi đấu hồn tràng tiến hành tỷ thí để cải thiện kinh nghiệm thực chiến, coi như vừa rồi em chưa nói gì."

Ninh Vinh Vinh vốn dĩ cũng muốn hỏi một câu tương tự, nhưng thấy Áo Tư Tạp bị làm cho cứng họng không khỏi âm thầm may mắn, ở một bên nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Đại Sư nhìn về Kỷ Vu nói: "Về phần Kỷ Vu, trò cũng không cần tham gia đấu hồn, trong lúc bọn họ huấn luyện, trò cần phải tăng hồn lực của mình lên đến cấp 60, phải theo dõi bọn họ đoàn chiến mỗi ngày, tuy rằng hồn lực của trò tham gia đoàn chiến của bọn họ không quá thích hợp nhưng trò cũng cần phải quen thuộc với Hồn Kỹ của đoàn đội và cùng phối hợp."

Kỷ Vu hiểu rõ gật gật đầu, đáy lòng âm thầm phát khổ, còn thiếu hai cấp nữa. Trong ba tháng luyện tập, Kỷ Vu đã đột phá cấp 58, tốc độ này đã là số một số hai, nhưng mà vẫn chưa đủ, trong lòng Ngọc Tiểu Cương có một loại dự cảm, sau khi Kỷ Vu đạt cấp 60, một Võ Hồn khác bên tay trái sẽ xuất hiện.

Tỷ thí đấu hồn ở Đại Đấu Hồn Tràng đều diễn ra vào buổi tối, đoàn người đi vào Tác Thác thành, trước tiên là chọn một tửu điế.m bình thường gần Đại Đấu Hồn Tràng nhất. Bởi vì khá gần với Đại Đấu Hồn Tràng, tuy rằng điều này là bình thường nhưng giá ở đây lại gấp đôi so với nơi khác. Đương nhiên, đối với tám học viên mỗi tháng ít nhất thu vào mười Kim tệ, vẫn không tính là một gánh nặng.

Sau khi sắp xếp cho các học viên ở lại, Đại Sư gọi tám người vào phòng Đường Tam.

"Hiện tại các trò có thể tiến hành tổ hợp tự do, tới quyết định tham gia loại tỷ thí đấu hồn nào. Ở Đại Đấu Hồn Tràng đều là một chọi một và hai chọi hai bắt đầu trước, mặc dù đoàn chiến tách biệt hai phần đầu nhưng thời gian bắt đầu đều tương đối trễ, cũng coi như là trận chiến hấp dẫn người xem nhất ở Đại Đấu Hồn Tràng. Thời gian bắt đầu so le cũng có thể kiếm nhiều phí vào cửa hơn. Mỗi ngày các trò phải tham gia một trận đoàn chiến, trận còn lại có thể tự do lựa chọn. Nguyện ý tham gia ba trận ta cũng không phản đối, miễn là phải nắm giữ tình huống hồn lực của mình thật tốt."

Đại Sư vừa dứt lời, Áo Tư Tạp tức khắc toát ra vẻ vô cùng đáng thương mà nhìn về phía Đới Mộc Bạch, "Đới lão đại, hay là chúng ta cùng tham gia hai chọi hai đi. Cậu thấy thế nào? Tuy rằng tôi vừa đến cấp 30 nhưng năng lực phụ trợ của tôi hẳn là có thể giúp được cho cậu. Nếu không, không biết khi nào tích phân của tôi mới có thể tích cóp được tới huy hiệu Bạc đấu hồn."

Đới Mộc Bạch nhìn ánh mắt cầu xin của Áo Tư Tạp, sảng khoái gật đầu, "Được thôi, đi theo anh sẽ có thịt ăn!"

Ninh Vinh Vinh vốn định cầu Đường Tam chung một đội, nhưng Tiểu Vũ và hắn đã thành lập một đội rồi, cô nàng cũng không muốn quấy rầy người ta tình chàng ý thiếp, cuối cùng cô nàng quyết định giữa Mã Hồng Tuấn và Chu Trúc Thanh, cô nàng chọn Chu Trúc Thanh, so với người nào đó không áp được tà hỏa, Chu Trúc Thanh hoa đã có chủ vẫn tương đối tốt hơn.

Trên gương mặt tròn bụ bẫm của Mã Hồng Tuấn tràn đầy u oán nhìn mọi người, bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực không ai muốn lập đội với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play