Trì Ninh ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, lúc tỉnh lại có chút ngơ ngác. Cậu xoay người gấp chăn, ngây người nhìn ra cửa sổ.

Phòng nghỉ là một phòng nhỏ cỡ mười mét vuông, bức màn che ánh sáng được kéo vào một nửa. Bên ngoài trời cũng đã tối, mặt trời đã lặn, vài hạt mưa tí tách rơi xuống rơi trên cửa sổ có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ.

Trời mưa không có cách nào ra ngoài, Trì Ninh lấy di động ra nhắn tin cho Trần Hướng Đông, nói buổi tối có việc không thể đi quảng trường nhỏ được.

Cậu đứng dậy đi tìm Lương Hành Dã. Cố Húc vừa hay cũng ở đây, nói với cậu Lương Hành Dã đã đến nhà máy rượu để bàn công việc, không biết khi nào mới về. Trì Ninh lo mưa sẽ ngày càng lớn cho nên trực tiếp trở về biệt thự.

Ăn cơm chiều xong Trì Ninh cầm lấy một miếng cơm nắm đi đến phòng luyện để điều chỉnh các thang âm rồi học tập thêm các loại kỹ năng khác nhau của hai bàn tay.

Ấn dây lâu, ngón tay có chút đau, trên tay Trì Ninh chỉ có một cái kén. Cậu ngại xấu cho nên mài từng cái một, tiếp tục chơi đàn vẫn đau như cũ nhưng độ nhạy cảm không bằng lúc trước, chỉ có thể chịu được ở trong một phạm vi nhất định.

Khoảng mười giờ rưỡi, Trì Ninh luyện tập xong rồi phát sóng trực tiếp. Chính là giai điệu của tộc mỹ nhân ngư, cậu mỗi ngày kiên trì đàn hát ba bài, thỉnh thoảng sẽ kết hợp với phần tương tác với các fan.

Người dùng có biệt danh ‘Tôm Không Chớp Mắt’ đã gửi một tin nhắn: Tôi vừa mới tới, tối hôm qua thức đêm để xem hết phần phát sóng trực tiếp của chương trình mà bé cưng của tôi tham gia.

Tôm Không Chớp Mắt: Nhưng sao ngày nào bé cưng cũng hát cùng một bài thế? Bài này tên là gì nhỉ? Tìm khắp nơi trên mạng cũng không thấy.

Tôm Không Chớp Mắt: Tự mình sáng tác sao? Có ý nghĩa đặc biệt nào không?

……

Trì Ninh đã trả lời những câu hỏi tương tự rồi nhưng bởi số người xem quá ít, đã lâu rồi cũng không có tương tác với ai cho nên cậu dừng tay đang đánh đàn lại, trả lời rõ ràng: “Không có tên, không phải tự mình sáng tác, ý nghĩa đặc biệt, đó là muốn hát cho anh trai tôi nghe.”

Tôm không chớp mắt: Anh trai? Anh trai?! Là kiểu anh trai mà tôi đang nghĩ sao?!!

Màn hình đột nhiên náo nhiệt hẳn, từ lúc Tôm Không Chớp Mắt dẫn dắt, không ít người đang lặn ở dưới nước cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Bọn họ đang nói cái gì vậy? Mặt mũi Trì Ninh tràn đầy nghi hoặc. Đúng lúc cậu định mở miệng hỏi thì đột nhiên ở trên màn hình đang toàn là “Tôm Không Chớp Mắt’ có một đoạn bình luận——Ông Chủ Ngư Dân Nhiệt Tình: Tại sao hôm nay bé cưng không đeo hoa tai vậy?

Trong lòng Trì Ninh đánh thịch một cái, nhanh chóng sờ vào lỗ tai. Vành tai trống trơn, hoa tai ngọc trai không thấy đâu nữa.

Trong phút chốc cậu thay đổi sắc mặt, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ chưa từng có, sau đó nó từ từ phá hủy toàn bộ cơ thể.

Đàn ghi-ta rơi xuống mặt đất, Trì Ninh cuống quýt tắt phát sóng trực tiếp ngây ngốc đứng đó. Cậu chưa từ bỏ ý định sờ đi sờ lại cái lỗ tai, không có, không có, vẫn là không có… Hoa tai ngọc trai cậu đeo từ nhỏ giống như bộ phận của cơ thể, thậm chí còn quan trọng hơn bất cứ những bộ phận khác. Ngoài tác dụng của nó ra thì xét về mặt tình cảm, hoa tai cũng là một sự tồn tại không thể tách rời.

Tất cả những nơi mà hoa tai ngọc trai có thể xuất hiện đều bị Trì Ninh lật tung lên nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả, có lẽ đánh rơi ở công ty của Lương Hành Dã. Trì Ninh nhìn đồng hồ, công ty đã sắp đóng cửa rồi.

Cậu đứng ở cửa chờ Lương Hành Dã trở về, tâm tình sợ hãi lo lắng đứng ngồi không yên, nhịn không được cứ đi đi lại lại, chưa từ bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm.

Vừa qua nửa đêm, Lương Hành Dã mệt mỏi bước vào phòng khách nhìn thấy Trì Ninh đang quỳ rạp trên mặt đất, cầm đèn pin soi vào dưới gầm ghế sô pha giống như đang tìm đồ vật gì đó.

“Sao vẫn còn chưa ngủ?”

Nghe được tiếng của Lương Hành Dã, Trì Ninh lập tức đứng lên, biểu tình sốt ruột, “Hoa tai ngọc trai của em không thấy đâu nữa rồi.”

Lương Hành Dã đảo mắt nhìn qua tai phải của cậu, lông mày hơi nhíu, hỏi: “Tôi cài không chắc sao?”

“Cài chắc lắm nhưng em tự mình làm mất, ” Trì Ninh tự trách mình, vội vàng nói, “Ở đây em tìm đều không có, có thể là rơi ở công ty anh rồi, em muốn đến công ty tìm.”

Viên ngọc trai nhỏ chỉ bằng một phần ba viên bi, muốn tìm được nói thì dễ đấy, Lương Hành Dã nói: “Hiện tại muộn quá rồi, em đi ngủ trước đi, ngày mai nói sau.”

“Nhưng em muốn...”

“Ngày mai bảo mọi người cùng nhau tìm, hiệu suất rất cao.” Lương Hành Dã cởi áo khoác, chuẩn bị lên lầu đi tắm, ” Được rồi, đi ngủ nhanh đi.”

Trong lòng Trì Ninh lo lắng, bàn tay run run trong vô thức nhưng sau khi bị từ chối, cậu không dám cưỡng ép yêu cầu. Dưới sự thúc giục của Lương Hành Dã, cậu chậm chạp đi vào phòng ngủ.

Trì Ninh dựa lưng vào cửa, chạm vào tai phải trống không, trong lòng tràn ngập cảm giác khó chịu và tự trách, lại không thể không cảm thấy tủi thân.

Buổi tối cậu còn chưa đặt chân vào phòng ngủ nhưng vẫn lục tung lên, ôm hy vọng cho những việc vô ích. Lục lọi một lúc, Trì Ninh nhớ tới lần thứ hai kiểm tra đã bỏ sót một khu vực nhỏ ở hành lang cho nên mở cửa đi ra ngoài.

Lương Hành Dã ngâm mình trong nước, muốn vừa ngâm mình vừa uống một ly rượu cho nên đi lên tầng nhưng lại phát hiện kệ để rượu trống không. Hầm rượu ở tận dưới tầng hầm, anh do dự vài giây, bước nhanh ra ngoài.

Đi tới hành lang, bước chân Lương Hành Dã dừng lại, thấy Trì Ninh đang nửa quỳ ở góc quẹo vào, cúi người xuống, tay kéo thảm.

Lương Hành Dã gọi cậu: “Trì Ninh.”

Trì Ninh quay đầu lại. Nhìn thấy Lương Hành Dã, cậu lập tức đứng dậy quay về phòng ngủ. Lương Hành Dã đi đến chỗ Trì Ninh, thấy Trì Ninh muốn đóng cửa lập tức đưa tay ra ngăn cản.

Trì Ninh không đoán được Lương Hành Dã sẽ đột nhiên chặn cửa cho nên không kịp thu lực. Cánh cửa rất nặng kẹp vào các đốt ngón tay của Lương Hành Dã khiến các ngón tay sưng đỏ lên ngay lập tức. Lương Hành Dã nhíu chặt mày lại, mạnh mẽ đẩy cửa ra.

Trì Ninh bối rối nắm lấy tay Lương Hành Dã, vội vàng xin lỗi rồi lại cúi xuống định liếm. Lương Hành Dã rút tay về, cứng đờ người giấu tay ở phía sau, biểu tình khôi phục lại bình thường, “Không sao, đừng liếm tôi.”

Trì Ninh thử lại một lần nữa nhưng vẫn bị cự tuyệt, trong lòng thấy vô cùng khổ sở, “Thật xin lỗi, em không nên nổi giận với anh.”

“Em nổi giận với tôi bao giờ cơ?”

“Lúc anh gọi em, em lại không để ý tới anh, còn đóng cửa kẹp vào tay anh nữa.” Mặt Trì Ninh dính bụi có hơi nhem nhuốc đen đen. Ánh mắt Trì Ninh mở lớn, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng khiến cậu lúc nói chuyện mang theo giọng mũi, nhìn vô cùng đáng thương.

“Không sao cả, ” Ngón tay bị Trì Ninh giữ lấy, Lương Hành Dã chăm chú nhìn mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Lúc nãy kẹp có hơi đau, giờ thì hết rồi.”

Anh hỏi Trì Ninh, “Hoa tai ngọc trai đó rất quan trọng sao?”

“Đúng vậy, ” Giọng Trì Ninh run rẩy, “Vô cùng vô cùng quan trọng.”

Thảo nào khi anh chạm vào nó thì Trì Ninh sẽ tránh đi theo bản năng, Lương Hành Dã nói: “Tôi đi thay quần áo, lập tức đưa em đi đến đó.”

Trì Ninh chỉ đi thang máy chuyên dụng của Lương Hành Dã để ra vào công ty nên không thể bị người khác nhặt được. Không gian của thang máy rất nhỏ, liếc mắt sẽ thấy ngay cho nên bọn họ thu nhỏ phạm vi tìm kiếm tập trung ở văn phòng với phòng nghỉ.

Hai người chia ra tìm hết một lượt. Sau khi không tìm thấy, Lương Hành Dã thoáng nhìn camera ở trong góc tường đột nhiên nhớ ra. Anh mở video giám sát, phân tích khả năng cao có thể là ở chỗ của Tạ Tân lập tức gọi cho hắn rồi vội vã đến nhà họ Tạ.

Chờ Lương Hành Dã vội vã đến, Tạ Tân dẫn anh đến thư phòng. Trì Ninh muốn đi theo nhưng vì phép lịch sự nên đành phải chờ một chỗ.

Trong thư phòng trống trải, túi văn kiện được đặt trên chiếc bàn bằng gỗ cẩm lai màu đỏ thẫm, có thể thấy được chiếc hoa tai ngọc trai màu xanh hoa ngô thấp thoáng ở dưới.

“Cậu gấp đến nỗi ngủ cũng không ngủ, chỉ vì cái hoa tai này sao?” Chiếc hoa tai này là đồ trang sức biểu trưng của Trì Ninh. Lúc Tạ Tân nhận ra thì vô cùng kinh ngạc, hắn không muốn xử lý đồ vật cá nhân của người khác cho nên đặt túi văn kiện ở lại chỗ cũ, chờ Lương Hành Dã đến đây xử lý.

“Trì Ninh tìm cả đêm, cái này đối với em ấy rất quan trọng.” Lương Hành Dã lấy ra chiếc hoa tai từ trong túi văn kiện, tiện giải thích luôn.

Quần áo của Lương Hành Dã có xộc xệch, nhìn qua thì có vẻ đã cùng tìm kiếm giúp rồi, Tạ Tân bật cười, cảm xúc xen lẫn nghi ngờ: “Việc Kỷ Tuyên lựa chọn học y còn lý trí hơn việc cậu đang làm bây giờ đấy.”

Lai lịch của Trì Ninh thì Lương Hành Dã chưa từng nhắc đến, Tạ Tân đoán có lẽ là quen được từ quán bar. Tạ Tân với Lương Hành Dã đã quen biết mấy năm, đối với tính nết này của Lương Hành Dã thì hắn cũng hiểu đôi chút. Lương Hành Dã rất ít khi thể hiện cảm xúc, ăn mềm không ăn cứng.

Sau vài lần ít ỏi tiếp xúc với Trì Ninh, hắn phát hiện ngoại hình và cả tính cách của Trì Ninh đều lộ ra, rất phù hợp với mắt thẩm mỹ của Lương Hành Dã.

Tuy Lương Hành Dã phủ nhận nhưng ở Tạ Tân vẫn nhìn ra được, Trì Ninh được cưng chiều giống như con chim hoàng yến vậy. Náo loạn như này có lẽ là để thử tầm quan trọng của mình trong tim Lương Hành Dã.

Loại thủ đoạn kiểm tra vụng về này, Tạ Tân nhìn không quen thế mà tên Lương Hành Dã từ trước đến nay luôn lạnh lùng bình tĩnh lại mắc câu, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

Tạ Tân vốn đã có ấn tượng không tốt với Trì Ninh, bây giờ lại xảy ra thế chuyện này, độ hảo cảm với cậu càng giảm mạnh hơn.

Trì Ninh cùng với Tạ Nặc đợi ở phòng khách, có thể là do trên người Trì Ninh vẫn còn hơi thở của động vật nên Tạ Nặc cứ ngồi sát bên cậu, ôm lấy tay cậu, tò mò hỏi đông hỏi tây. Trì Ninh nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc, lơ đãng trả lời.

Cửa thư phòng mở ra, Trì Ninh lập tức đứng lên. Lương Hành Dã đưa tay về phía cậu, hoa tai ngọc trai nằm ở trong lòng bàn tay dưới ánh đèn chùm tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trong lòng Trì Ninh vui sướng tột độ, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Lương Hành Dã, kích động cầm tay anh lắc lắc.

Lương Hành Dã đeo vào giúp cậu rồi lại xoay người đi vệ sinh.

Chân như nhũn ra, Trì Ninh dựa vào tường, một tay sờ vào chiếc hoa tai trên tai, trái tim đang treo trên cổ họng cũng trở lại bình thường. Cậu hít sâu vài cái rồi nói cảm ơn với Tạ Tân.

Ánh mắt của Tạ Tân đảo qua mặt cậu, hơi gật đầu, đi đến sô pha ngồi xuống, cầm lấy quyển sách lật xem.

Phòng khách rộng lớn, cửa lớn đóng mở liên tục. Nội thất trong nhà toàn là gỗ cẩm lai, giá sách về động thực vật nằm khuất trong bóng tối, đồ cổ đắt tiền được đặt lộn xộn nhưng có thể thấy được gia tài bên trong của nhà họ Tạ vô cùng giàu có.

Tầng thứ năm trên giá sách về động thực vật có một chiếc đĩa sứ đầy màu sắc, Tạ Nặc đang nhón chân liều mạng kéo nó ra.

Mái tóc cột lâu của cô bé bây giờ có hơi xõa ra như một cuộn lớn. Bên cạnh dây thun là một chiếc kẹp tóc hình thỏ con nhìn như sắp rơi xuống. Cô bé nhảy lên một cái, chiếc kẹp tóc lập tức rơi lạch cạch xuống đất.

Trì Ninh xoay người nhặt lên, lấy ngón tay giúp cô bé vuốt lại mấy sợi tóc rối tung, còn túi tài liệu thì kẹp ở nách. Tạ Tân ngước mắt lên, thấy Trì Ninh đang sờ tóc Tạ Nặc, lạnh giọng nói: “Không ai dạy cậu lễ nghi xã giao sao?”

Cả phòng đang im lặng đột nhiên có tiếng, Trì Ninh khó hiểu nhìn Tạ Tân.

Lương Hành Dã từ hành lang đi ra, vừa lau tay vừa nhíu mày nhìn về phía Tạ Tân: “Cậu làm gì vậy?”

“Cậu ta rất không có quy tắc.” Tạ Tân nói, “Ra ngoài chắc chắn sẽ bị chỉ trích, cậu tốt nhất nên tìm người dạy cậu ta đi.”

Chạm tay vào tóc là quá mức thân mật, Tạ Tân rất để ý. Những thói quen nhỏ nhặt này của hắn có từ lúc nhỏ. Ăn mặc phải luôn cẩn thận tỉ mỉ, hành vi cử chỉ phải tao nhã khéo léo dưỡng thành một Tạ Tân có ánh mắt khắt khe đến biến thái.

Những người bạn thân quen biết từ nhỏ, qua lại rất nhiều năm thỉnh thoảng còn có thể bị hắn ghét bỏ cho không còn thể diện, huống chi ấn tượng đầu tiên với Trì Ninh là tháo tất cởi giày giẫm trên ghế làm việc.

“Cậu chú ý thái độ chút đi, bạn nhỏ thì cần gì quy tắc, ” Lương Hành Dã đi đến chỗ của Trì Ninh, “Thêm nữa, sau này có tôi dẫn em ấy đi ngoài, ai dám chê cười em ấy?”

Trì Ninh chỉ cảm thấy Tạ Tân rất khó hiểu, giơ kẹp tóc hình con thỏ trong tay lên, giải thích với Lương Hành Dã: “Kẹp tóc của em ấy bị rớt, tôi chỉ nhặt lên giúp em ấy thôi.”

Lương Hành Dã nhận lấy chiếc kẹp tóc, ném cho Tạ Tân, “Lòng tốt bị cậu biến thành lòng lang dạ thú.”

Kẹp tóc bị ném thành đường vòng cung, vững vàng rơi ở trên sô pha, cùng lúc đó, chiếc đĩa sứ trên kệ bị rơi xuống vỡ thành từng mảnh.

Lương Hành Dã liếc mắt nhìn Tạ Nặc đang đứng giữa mấy mảnh vỡ, cười với Tạ Tân nói: “Cậu thì sống trong vỏ bọc, ngược lại nuôi được đứa em gái vô cùng hoạt bát. Sao không thấy cậu ràng buộc mấy quy tắc với em ấy?”

“Em ấy là ngoại lệ.” Tạ Tân ôm Tạ Nặc đến chỗ an toàn, cúi mình trước kệ, cẩn thận xử lý mảnh vỡ.

Lúc Tạ Nặc được dạy các phép tắc lễ nghi cơ bản, cô bé không ngồi yên được, cứ khóc mãi, khóc đến nỗi bị viêm kết mạc. Cô bé coi như được Tạ Tân nuôi lớn, chênh lệch nhau gần hai mươi tuổi, xem như con gái mà nuôi, khó tránh khỏi đau lòng cho nên càng nuông chiều cô bé.

Lương Hành Dã: “Ngoại lệ sao?”

“Con bé còn nhỏ, vui vẻ là được rồi, không cần thiết phải dùng quy tắc trói buộc con bé.”

Lương Hành Dã cười lên một tiếng, “Trì Ninh không đến lượt cậu quản, càng không cần nói đến quy tắc, cậu có chừng mực đi.”

Tạ Tân hiểu được lời bóng gió của Lương Hành Dã ngay lập tức—— đừng tùy ý phán xét Trì Ninh.

Thật đúng là bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi. Tạ Tân lấy tay khăn gói mấy mảnh vỡ nhỏ ném vào thùng rác rồi lại cúi người, dùng ngón tay đo, đặt thẳng lại bình hoa trên kệ, “Hiểu rồi.”

Hắn với Trì Ninh vốn là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau, phán xét cũng không có ý nghĩa gì. Nếu đó không phải là Tạ Nặc, hắn cũng lười nói.

Tiết trời đầu mùa đông, đêm khuya vô cùng lạnh. Những ngôi sao thưa thớt treo cao trên khoảng không. Sương mù trong không khí, cỏ cây bên hai hành lang ướt đẫm sương, sương đọng lại trên lá bị gió thổi chầm chậm chảy xuống.

Hai bóng người đi qua hành làng đến gần cửa lớn. Trì Ninh đi sau Lương Hành Dã nửa bước, ánh mắt sáng như ánh trăng vẫn luôn dừng ở trên mặt anh.

“Lương Hành Dã, cảm ơn anh.” Trì Ninh nói một tiếng rất nhẹ.

“Cảm ơn cái gì.” Lương Hành Dã không chút để ý, vẫn cứ đi tiếp.

“Hơn nửa đêm còn giúp em đi tìm hoa tai, ” Trì Ninh nhấp môi dưới, âm thanh chậm hơn, giống giai điệu cuối trong một bản nhạc, càng lúc càng nhẹ, “Còn ở trước mặt bạn anh bảo vệ em nữa.”

Lương Hành Dã nghiêng người nhìn cậu. Mái tóc xoăn nhẹ che đi vầng trán nhỏ của Trì Ninh, dưới đôi lông mày là đôi mắt long lanh, lông mi bị sương làm cho hơi ướt ướt, chóp mũi hơi hồng hồng vì lạnh, có chút đáng yêu khó tả.

Lương Hành Dã búng chóp mũi cậu, sờ vào hơi lạnh, “Không phải mới nói là không cần cảm ơn tôi sao.”

Lại bổ sung thêm: “Tạ Tân vốn cao ngạo, về sau có gặp thì em cũng không cần quan tâm cậu ta đâu. Còn nữa hai người cũng rất ít gặp nhau, cậu ta sẽ không làm khó em.”

Trì Ninh im lặng lắng nghe, chăm chú nhìn ánh mắt của Lương Hành Dã, chậm rãi gật đầu.

Chiếc Maybach màu xám đậm đậu ở vòng xoay, Lương Hành Dã mở cửa bảo Trì Ninh lên xe. Nhà cũ của nhà họ Tạ cách biệt thự của bọn họ khá xa, vừa đi vừa về cũng mất một khoảng thời gian, khi về đến biệt thự cũng đã quá muộn.

Dải đèn ở lầu hai phát hiện có người tự động bật chế độ ngủ. Hai người vốn là đi mỗi người một bên, sau đó Trì Ninh lại đi sau Lương Hành Dã, Lương Hành Dã cầm tay nắm cửa, quay đầu lại, “Sao vậy?”

“Tay anh….” Trì Ninh nhìn thấy ngón tay anh bị sưng đỏ, áy náy lại tự trách, “Vô cùng xin lỗi.”

Lúc ấy cậu sợ Lương Hành Dã đuổi cậu đi ngủ, hơn nữa cảm xúc lúc ấy vô cùng lo lắng với tủi thân, đóng cửa hơi gấp, mà động tác của Lương Hành Dã lại quá nhanh, căn bản không kịp ngăn cản.

Mắt thường có thể thấy được vết thương rất nghiêm trọng. Ở biệt thự, ở trong xe, ở văn phòng, cậu đã nói muốn chữa nhiều lần rồi nhưng Lương Hành Dã vẫn không cho. Anh nói liếm là hành vi chỉ có động vật nhỏ mới làm, nếu muốn sống như con người phải từ bỏ thói quen này đi.

“Hơn hai ngày là sẽ khỏi thôi, ” Lương Hành Dã dịu dàng xoa đầu Trì Ninh, “Đi ngủ sớm một chút.”

Cửa mở xong lại đóng, trên trên hành lang chỉ còn mỗi Trì Ninh. Cậu nhìn cửa phòng ngủ đã đóng chặt, một lúc sau mới xoay người về phòng.

Hai phòng ngủ liền nhau, ban công nối tiếp ban công. Cậu đứng lặng trên ban công, tựa lưng vào lan can, chống tay lên mặt, nhìn vào thân ảnh sáng ngời của Lương Hành Dã ở bên kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phía dưới ban công là một vườn hoa nhỏ. Cây cỏ được chăm sóc rất tốt, sum xuê tươi tốt làm giảm đi sự lạnh giá và ảm đạm của mùa đông.

Bóng từ trong phòng ngủ đổ ra vườn, thấp thoáng những bông hoa trà nở rộ. Đó là một giống cây cảnh được những người làm vườn chăm bón tỉ mỉ. Đứng từ phía xa xa cũng có thể thấy được hoa trà vô cùng đẹp, hoa hồng và hàng rào hoa hải đường cũng bị nó làm cho lu mờ.

Gió lạnh xẹt qua hai má Trì Ninh, chóp mũi bị lạnh cứng đến nỗi mất cảm giác. Cậu hít một hơi, rời khỏi ban công.

Trì Ninh đi xuống lầu, đi theo đường ở vườn đến chỗ cây hoa trà. Cây hoa trà chỉ cao vài mét, hoa trà chấm xuống tán cây, có một vài cành rơi xuống đã nở ra mấy bông.

Do cây cao nên cậu không với tới, Trì Ninh dẫm lên hàng rào, ngẩng đầu cẩn thận quan sát, ngay cả những bông hoa nhỏ cũng vô cùng lộng lẫy trong phạm vi của nó.

Cậu vừa chỉnh lại mấy cành hoa, vừa quay đầu trở về. Về tới cửa phòng ngủ của Lương Hành Dã, cậu không gõ cửa ngay mà cẩn thận chỉnh lại đóa hoa.

Bên trong phòng Lương Hành Dã mới vừa tắm xong, đang ngồi ở đầu giường bối thuốc mỡ vào tay. Các dây thần kinh ở ngón tay rất phong phú, nếu ấn vào sẽ vô cùng đau. Theo thời gian nó không những không giảm mà ngược lại còn sưng hơn.

Sưng đỏ, còn có máu tụ, khi anh gập các ngón tay lại, nhịn không được mà hơi nhíu mày.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Lương Hành Dã ném bông gạc xuống, lắc lắc tay, đi đến mở cửa.

Cửa vừa mở ra, anh nhìn thấy Trì Ninh đứng ở hành lang, trong tay cầm đóa hoa trà. Đóa hoa tầng tầng lớp lớp, đỏ trắng đan xen nhau, đỏ như son, trắng như ngọc.

Lương Hành Dã giật mình.

Trì Ninh cầm đóa hoa trà đưa tới trước mặt anh.

Trì Ninh mặc áo màu lông dê bên trong, áo bên ngoài cũng màu trắng, ở trước ngực còn có một hình thêu nguệch ngoạc. Màu sắc rất nhạt, tất cả màu sắc giống như bị bong ra từng mảng, thế nên tất cả đều tập trung vào tay cậu.

Thời gian Lương Hành Dã ngây người có chút lâu, Trì Ninh cẩn thận đặt đóa hoa trà vào trong túi áo ngủ của Lương Hành Dã, cười một cái với anh, sau đó xoay người quay về phòng ngủ.

Đóa hoa trà cùng với màu xanh của lá được bó chắc chắn vào nhau. Những ngón tay của Lương Hành Dã lướt qua đóa hoa như chứa cả sức sống hiếm có trong khu vườn đầu đông. Anh đột nhiên liếc thấy trong nhụy hoa cất giấu một viên châu màu đỏ, gọi Trì Ninh lại.

“Trì Ninh, lại đây.”

Trì Ninh ngoan ngoãn quay lại, ngửa đầu lại nhìn Lương Hành Dã, “Làm sao vậy?”

“Há miệng.”

Trì Ninh khó hiểu làm theo, đúng lúc này viên châu ấm áp đi vào trong miệng. Cái cằm bị khép lại, cậu nuốt xuống theo thói quen, sau đó mới nhận ra mình vừa ăn cái gì.

Lương Hành Dã nói: “Em không phải thuốc, cứ xem mình như người bình thường đi.”

“Nhưng anh không đau sao?”

“Không đau.”

Trì Ninh nhỏ giọng nói: “Gạt người.”

Lương Hành Dã rất giỏi chịu đựng. Trước kia khi vết thương ở chân tái phát, mỗi lần cậu hỏi thì Lương Hành Dã đều nói không đau, lúc quay về nhà họ Lương tâm tình không tốt cũng nói không sao, đi đến võ đài quyền anh ngầm rồi bị thương, cho dù gãy xương rất nghiêm trọng, cũng chỉ nói một cách nhẹ nhàng như không có gì, nói chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Giống như đúng thật là vết thương nhỏ, không cần bất kì ai quan tâm, ngay lập tức sẽ khỏi.

Nhưng sao có thể không đau chứ? Trì Ninh nhìn các ngón tay của Lương Hành Dã đã bị tụ máu, sưng đỏ lên vô cùng đáng sợ.

Cậu đang định chạm vào, Lương Hành Dã lập tức né tránh, “Tôi thoa thuốc mỡ rồi, không sao cả, đi ngủ đi.”

Trì Ninh mím môi đứng im không chịu đi. Cậu suy nghĩ thật lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Em không liếm anh đâu.”

Cậu dùng tay áo lau chỗ thuốc mỡ trên tay anh đi, sau đó liếm ướt môi, hôn lên những ngón tay của Lương Hành Dã.

“Rất nhanh sẽ không đau nữa.” Trì Ninh nhẹ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play