Sáng sớm hôm sau, Trì Ninh ngồi vào bàn ăn thản nhiên ăn sáng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lương Hành Dã. Lương Hành Dã nhìn cậu: “Làm sao thế?”

Trì Ninh cầm cốc sữa bò lúng túng một lúc, sau đó lắc đầu: “Không có gì.”

Lương Hành Dã ăn một nửa phần salad thịt bò trên đĩa của mình rồi đẩy về phía trước, hỏi Trì Ninh, “Muốn ăn món này của tôi hửm?”

“Không có.” Trì Ninh đặt ly sữa bò lên bàn, lấy hết can đảm, dùng câu mà Cố Húc từng dạy cậu để chuyển chủ đề, “Tối hôm qua anh ngủ ngon chứ?”

“Cũng tạm.” Lương Hành Dã thấy Trì Ninh đã ăn gần hết, đứng dậy, “Đi thôi, đến công ty.”

Ngoài cửa có người đang đợi Lương Hành Dã, hai người vừa đi vừa trò chuyện, Trì Ninh không nói chen vào được. Phần lớn dũng khí mà cậu đã vất vả gom góp được đã héo hơn phân nửa.

Sau khi đến công ty, Lương Hành Dã bận đến nỗi một ngụm nước cũng không kịp uống, Trì Ninh không quấy rầy anh đành đợi ở phòng làm việc của Cố Húc.

Cậu hỏi Cố Húc về tình hình công việc của Lương Hành Dã. Sau khi xem lịch trình, Trì Ninh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Tìm anh trai trễ một hai ngày cũng không sao cả, đợi sau khi Lương Hành Dã bận hết chuyến này, cậu sẽ hỏi lại.

Buổi sáng, Cố Húc đưa Trì Ninh đến ngân hàng để làm thẻ. Sau khi liên kết vào điện thoại di động, anh ta bắt đầu dạy Trì Ninh cách sử dụng.

“Số tiền trong thẻ cũng kha khá. Về sau cậu muốn mua bất cứ thứ gì cũng có thể quét mã QR để thanh toán, cũng không cần phải thông qua tôi nữa.”. Cố Húc lưu lại phương thức liên lạc của Lương Hành Dã trong danh bạ cho Trì Ninh, sau đó mở giao diện trò chuyện, ghim Lương Hành Dã lên trên cùng, “Chút nữa chúng ta còn phải đến Scelik, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ngoài quần áo mùa hè ra cậu cũng phải chuẩn bị quần áo cho mùa thu, chúng ta qua đó trước xem thử mấy mẫu mã.”

“Lương Hành Dã nói thế sao?” Trì Ninh hỏi.

Cố Húc bật cười: “Chẳng lẽ tôi có quyền tự quyết định sao?”

Điện thoại di động của Trì Ninh trống rỗng. Cố Húc nghĩ ngợi chốc lát, sau khi thêm bạn xong, Cố Húc trả lại điện thoại cho cậu: “Phía trên là thông tin liên lạc của Lương tổng, còn ở dưới là của tôi. Về sau nếu cậu có chuyện gì cũng có thể lập tức gọi cho tôi.”

Trì Ninh không biết chữ, nghiêm chỉnh ghi nhớ hình dáng chữ in, nói: “Tôi biết rồi.”

Xe rẽ vào khúc cua, Trì Ninh nhìn thấy một góc cửa hàng rợp bóng cây xanh. Lúc đó cậu mới biết “Scelik” mà Cố Húc đang nói đến chính là chỗ mà bán một bộ quần áo cũng đủ để cậu ăn uống ba tháng kia, lập tức từ chối vào cửa hàng.

Lúc nhận được tin từ Cố Húc, Lương Hành Dã đang trò chuyện với Kỷ Tuyên, anh trả lời lại Cố Húc: [Không sao đâu, tùy Trì Ninh.]

Sau đó anh tiếp tục nói chuyện với Kỷ Tuyên, “Mày kích động làm gì? Không phải ngày hôm qua tao đã nói cho mày biết kết quả kiểm tra rồi sao?”

“Vãi chưởng, ngày hôm qua tao bận đến đầu tắp mặt tối, làm gì có thời gian ngồi kích động.” Cảm xúc Kỷ Tuyên tăng vọt, “Tao còn không dám tin ấy chứ. Khá quá nhỉ, kỳ tích y học còn có dấu vết mà lần theo, còn trường hợp của mày thì chỉ có một từ thôi, ảo lòi.”

Lương Hành Dã trông có vẻ thoải mái: “Có thể là may mắn.”

“Bớt bớt đi.” Sau khi vụ tai nạn năm đó xảy ra, nhà họ Lương đã tìm đến bệnh viện tốt nhất cùng các bác sĩ hàng đầu nhưng vẫn không thể khiến Lương Hành Dã hồi phục hoàn toàn thế mà bây giờ lại lành lặn một cách khó hiểu.

Kỷ Tuyên bắn liên thanh một loạt: “Mày đã khám tổng quát chưa? Điều tra rõ nguyên nhân chưa? Nếu tìm ra được loại thuốc mới hoặc phương pháp điều trị mới có thể ban phước lành cho rất nhiều bệnh nhân.”

“Thuốc và phương pháp điều trị là do bác sĩ kê đơn, không có gì đặc biệt. Kỷ Tuyên, mày đừng quá kích động như thế, bác sĩ nói trường hợp của tao không mang tính phổ biến.”

“Được rồi, tao cũng đoán ra mà, có thể chỉ là do mày may mắn.”

Lương Hành Dã cười nói, “Chắc thế.”

Kỷ Tuyên cười càng lớn hơn, “Hành Dã, mày đây là cái vận cứt chó gì chứ. Mẹ nó, lâu lắm rồi tao cũng chưa từng kích động như thế này.”

Trước kia lúc Lương Hành Dã nhập viện, Kỷ Tuyên đã có mặt suốt khoảng thời gian đó.

Sau khi Lương Hành Dã biết kết quả điều trị, anh nhanh chóng chấp nhận sự thật, việc phục hồi chức năng cũng phối hợp rất tốt, chỉ nhìn ở ngoài thì có vẻ mọi thứ hết sức bình thường. Anh còn cùng nhân viên y tế trò chuyện vui vẻ, thậm chí công việc ở công ty cũng có thể xử lý vô cùng trơn tru, thuận buồm xuôi gió.

Nhưng không chỉ một lần Kỷ Tuyên đã ngửi thấy mùi khói thuốc trên người Lương Hành Dã mặc dù lúc trước, hắn chưa bao giờ thấy Lương Hành Dã chạm vào điếu thuốc nào.

Một buổi chiều muộn, hắn đến phòng bệnh, nhìn thấy Lương Hành Dã đang đứng nghiêng người dựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn về phía xa, giữa đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tia lửa lập lập lòe lòe, cháy đến đuôi thuốc.

Ánh hoàng hôn nhạt nhòa hiu quạnh, vẽ nên dáng người Lương Hành Dã. Kỷ Tuyên không biết anh đang nghĩ gì, có thể là hình ảnh cha mẹ đang chạy như bay về phía em trai sinh đôi cùng Hứa Tấn trên trường đua ngựa, cũng có thể là thông báo tình hình sức khỏe của bác sĩ.

Kỷ Tuyên nói: “Chiều nay tao làm xong việc ở bệnh viện rồi đến công ty mày chút, mày có rảnh không?”

“Từ ba đến bốn giờ có một cuộc họp, thời gian còn lại thì rảnh.” Lương Hành Dã nhớ tới việc Trì Ninh lại từ chối lần nữa, suy tư vài giây, “Đúng rồi, khi nào mày tới nhân tiện mang theo điểm tâm ngọt, loại mà nhà bên ấy thường đặt mỗi lần tụ họp ấy…. ”

“Drios á?” Kỷ Tuyên nghĩ mãi không ra, “Mấy loại tráng miệng hoa hòe lòe loẹt đó ấy hả? Ngoại trừ đắt tiền, còn bình thường người ta toàn mua nó để giữ mặt mũi, tao còn chưa thấy mày ăn bao giờ, sao khẩu vị lại đột ngột thay đổi vậy?”

Lương Hành Dã nghịch nắp bút: “Cho Trì Ninh nếm thử mới mẻ.”

“Ỏ~ ra là thế, mày muốn loại nào?”

“Bánh kem Chocolate White Truffle (Bánh kem sô cô la cùng nấm truffle trắng)” Lương Hành Dã nói, “Tính vào tài khoản của tao, nhớ phải do chính tay bếp trưởng làm đấy.”

Kỷ Tuyên cười đùa: “Còn cần mày phải nói sao. Mày cho đậu ngọt nhỏ của mày nếm đồ ăn tươi mới, tao còn chủ động đòi thanh toán thì thành cái gì nữa chứ?”

Kỷ Tuyên rút ngắn thời gian, mới bốn giờ chiều đã đến công ty của Lương Hành Dã. Hắn đặt chiếc hộp màu xanh nhạt được đóng gói tinh tế lên bàn làm việc của Lương Hành Dã, nhìn dáo dác khắp nơi, hỏi anh: “Trì Ninh đâu?”

“Đang lấy nước trong phòng nghỉ.”

Đang nói chuyện, Trì Ninh ôm cốc nước to bằng khuôn mặt của mình đi ra. Cậu uống nước rất thường xuyên nhưng lại lười đi tới đi lui hứng nước cho nên mua hẳn một chiếc cốc khổng lồ.

Kỷ Tuyên bị chọc cười, Trì Ninh hơi ngượng ngùng, nói lời chào hỏi với Kỷ Tuyên.

Kỷ Tuyên vừa cười vừa hàn huyên vài câu, điện thoại đột nhiên rung lên. Hắn vừa nhìn qua, đoán là có việc gấp, vẫy tay với Trì Ninh và Lương Hành Dã: “Tao ra ngoài nghe điện thoại chút.”

Lương Hành Dã gật đầu, hai tay cẩn thận mở chiếc hộp. Trì Ninh cầm chiếc cốc đung đưa tới cạnh bàn của Lương Hành Dã, trộm nhìn anh một cái rồi hỏi: “Đây là cái gì?”

Lương Hành Dã nhẹ nhàng bâng quơ: “Một chiếc bánh kem nhỏ.”

Chiếc hộp được đóng gói kỹ lưỡng hết lớp này đến lớp khác, vỏ hộp tinh xảo và cứng cáp, kết hợp giữa màu xanh trong và xám nhạt khiến Trì Ninh nhìn đến không thể rời mắt.

Lương Hành Dã lấy chiếc bánh kem nhỏ ở giữa ra, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào giống như hơi nước bốc hơi từ biển cả. Trì Ninh hoàn toàn bị hấp dẫn, cậu hỏi: “Đây là bánh kem nhỏ gì đó, đắt lắm luôn hả? ”

“Bánh ngọt bình thường thôi, đồ ăn làm sao đắt được chứ?” Lương Hành Dã đưa chiếc thìa nhỏ cho cậu: “Mua cho cậu đấy.”

Trì Ninh vừa lúc đang đói bụng, nhìn Lương Hành Dã cười tươi: “Cảm ơn.”

Cậu dời một cái ghế gần đó đến bàn làm việc. Cậu không lập tức ăn ngay mà trước tiên nhìn ngắm chiếc thìa tinh xảo trong tay mình sau đó mới cẩn thận quan sát chiếc bánh.

Bánh được rắc những lá vàng vụn, tạo hình tinh tế, bên cạnh là khay vàng ròng, bộ thìa nĩa được khảm bằng kim cương vụn. Trì Ninh không biết phân biệt hàng cao cấp, đơn giản nhìn thấy nó thật đẹp.

Trì Ninh xem một hồi mới cẩn thận nếm thử, lập tức bị hương vị của nấm Truffle trắng nhập khẩu từ Ý kết hợp với chocolate thượng hạng hạ gục. Cậu xắn một miếng bánh kem đưa cho Lương Hành Dã, đôi mắt sáng ngời, ngạc nhiên nói: “Thứ này ăn siêu ngon luôn.”

Lương Hành Dã đẩy ra: “Tôi không thích đồ ngọt.”

Sau khi Trì Ninh ăn hết toàn bộ chiếc bánh, cậu bừng bừng phấn khởi hỏi Lương Hành Dã, “Sau này tôi có thể chỉ ăn cái này mà không ăn cơm được không?”

“Đương nhiên có thể, nhưng nếu chỉ ăn bánh kem mà nói, trân châu của cậu có thể không đủ đâu.” Lương Hành Dã chỉ vào khay nhỏ, “Vàng ròng, sau khi dùng xong không thể trả lại.”

Sau đó, anh ôn tồn giải thích cho Trì Ninh về sự đắt đỏ của nguyên liệu làm bánh và bộ đồ ăn sang trọng. Trì Ninh ngây ra như phỗng, lắp bắp nói: “Không phải anh nói… là không đắt sao?”

“Đối với tôi mà nói, thứ này thật sự không đắt, tôi quên mất điều kiện của cậu.” Lương Hành Dã cau mày, dùng sắc mặt suy tư nói: “Nếu cậu muốn dùng ngọc để đổi, có lẽ sẽ phải khóc từ sáng đến tối.”

Anh xoay ghế dựa, chống cằm nhìn vào mắt Trì Ninh, lại dùng giọng nói thương tiếc nói: “Có thể khóc tới mù đó.”

“Anh cố ý.” Trì Ninh nắm ngón tay.

Thấy sắc mặt cậu thay đổi, Lương Hành Dã hỏi: “Tức giận?”

Trì Ninh quay đầu đi, nhìn vụn bánh kem còn dính lại trên khay vàng trên bàn cùng những viên kim cương lộng lẫy trên bộ đồ ăn. Nếu ngay từ đầu Lương Hành Dã nói rõ giá cả, cậu đã không ăn cũng không cần phải khóc từ sáng đến tối.

Từ góc nhìn của Lương Hành Dã có thể thấy nửa sườn mặt nhỏ nhắn của Trì Ninh. Hàng lông mi rũ xuống, môi mím chặt, má hơi phồng lên vì động tác cố mím môi.

Anh kéo mặt Trì Ninh lại, cười: “Thật sự tức giận hửm?”

Trì Ninh không nói một lời, tránh khỏi móng vuốt của Lương Hành Dã để đi đến phòng nghỉ, chuẩn bị tận dụng thời gian để trả nợ.

Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, lại đây.”

Trì Ninh dừng lại, quay đầu liếc Lương Hành Dã một cái, chậm rãi đi về trước mặt anh, trên mặt vẫn có chút không vui.

Lương Hành Dã bảo Trì Ninh ngồi xuống, nghiêm nghị nói: “Từ trước tới nay tôi luôn rạch ròi ân oán. Mấy năm nay số tiền tôi dùng để chữa chân đủ cho cậu tiêu xài cả đời. Tôi hi vọng cậu suy nghĩ kĩ trước khi đi, có thể gạt thể diện qua một chút.”

“Trì Ninh, tôi sẽ nói lần cuối cùng. Cậu không nợ tôi, là tôi nợ cậu. Tôi đã sắp xếp cho cậu thứ gì, cậu cứ nhận lấy là được.” Lương Hành Dã nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách, nhìn vào đôi mắt của Trì Ninh, dịu dàng hỏi “Lần này có thể nghe lời tôi không?”

Trì Ninh nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, tức giận ít ỏi trong lòng giống như bong bóng nổi trên mặt biển, phút chốc hóa thành hư vô.

Lương Hành Dã tiếp tục nói: “Cậu có chuyện gì muốn yêu cầu cũng có thể nói, nếu có thể tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu.”

Trì Ninh không tự giác ngồi thẳng người. Cậu thực sự có chuyện cần Lương Hành Dã giúp đỡ.

Cậu siết chặt hai tay, chậm rãi xoa xoa, do dự một lúc lâu, thấp thỏm hỏi: “Lương Hành Dã, anh có thể giúp tôi một việc được không?”

“Được, chuyện gì?”

“Tôi có một người anh trai, tôi muốn tìm anh ấy, anh ấy…”

Kỷ Tuyên vừa nói chuyện điện thoại xong, từ bên ngoài đi vào. Lỗ tai vừa nghe xong hắn đi tới trước bàn làm việc, hỏi: “Đậu ngọt nhỏ, cậu còn có anh trai á?”

Trì Ninh gật đầu.

“Lương Hành Dã tìm người giỏi lắm. Nó có ông chú ở cục an ninh công cộng.” Kỷ Tuyên vỗ đầu một cái, đột nhiên tỉnh ngộ, “Ối anh quên mất, cậu là người nước ngoài, không được rồi.”

Kỷ Tuyên không biết cậu là người cá, để tìm anh trai cậu cũng không cần dùng thông tin về người cá, vì vậy Trì Ninh bình tĩnh nói: “Tên anh ấy hẳn là Trì A Kim…”

Lương Hành Dã rất ngạc nhiên. Anh còn cho rằng Trì Ninh là người cá đầu tiên xuất hiện trên bờ, thế mà lại còn có một người anh trai, khi nghe thấy tên cảm thấy nghi hoặc: “Hẳn là?”

Kỷ Tuyên tiếp lời hỏi: “Ngay cả tên của anh trai mà cậu cũng không biết?”

Trì Ninh trả lời nửa giả nửa thật: “Lúc ở nhà tôi vẫn luôn gọi bằng nhũ danh, tôi quên mất.”

Kỷ Tuyên lại hỏi: “Vậy cậu có nhớ rõ các cậu ở nơi nào không? Là nước nào, vị trí cụ thể ở đâu?”

Trì Ninh không trả lời được, cậu liếc nhìn Lương Hành Dã, Lương Hành Dã nhanh chóng đổi chủ đề: “Anh trai cậu trông như thế nào? Có đặc điểm đặc biệt gì không?”

Biện pháp an toàn nhất là phun bong bóng ra cho Lương Hành Dã xem nhưng lại chưa đến thời hạn một tháng, Trì Ninh đành phải lấy bút của Lương Hành Dã, cẩn thận vẽ lại trên giấy.

Lương Hành Dã và Kỷ Tuyên đứng bên cạnh xem chăm chú. Đợi Trì Ninh vẽ xong, cả hai thay phiên nhau nghiên cứu kỹ bức tranh, sau đó Lương Hành Dã mềm mỏng uyển chuyển nói với Trì Ninh: “Cậu vẫn nên miêu tả một chút đi.”

Trì Ninh vắt óc, mang hết những từ ngữ có thể dùng, cố hết sức miêu tả rõ ràng thông tin của anh trai mình, cuối cùng còn thêm vào một câu: “Trên tay anh ấy có đeo lắc tay, có hạt ngọc màu vàng, rất giống với viên ngọc ở nhà anh.”

Lương Hành Dã càng nghe càng không thể không nghĩ đến Trì Kim Tự. Ngoài việc bố mẹ y vẫn còn sống, Trì Kim Tự là một đứa trẻ ốm yếu sợ lạnh, hầu như tất cả những thông tin khác đều khớp, ngay cả họ cũng giống nhau, y lại vừa vặn cũng có một người em trai.

Anh hỏi Trì Ninh, “Cậu có chắc là bố mẹ của anh trai cậu đã qua đời không? Anh ấy có sợ lạnh không?”

“Chắc chắn mà.” Anh của cậu thuộc tộc đàn người cá sợ nóng nhất, từ sau khi lên bờ rồi trở lại biển, cậu cũng chưa từng phát hiện điều gì bất thường, cậu nói, “Anh trai tôi cũng giống tôi, không sợ lạnh chút nào.”

Trong lòng Lương Hành Dã vẫn còn nghi ngờ, cùng Kỷ Tuyên trao đổi ánh mắt.

Kỷ Tuyên cũng nghĩ đến Trì Kim Tự. Hắn nhìn tới nhìn lui dáng vẻ của Trì Ninh, quả thật cũng có chút giống, Kỷ Tuyên tự động tưởng tượng: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ Trì Ninh đang yên đang lành du học ở nước ngoài, bị xã hội đen địa phương tóm lại đưa tới chợ đen bán cho mày sao? ”

Bất cứ ai có quan hệ thân thiết với Trì Kim Tự đều biết rằng y có một người em trai. Ngoài giờ làm việc, mọi người sẽ tổ chức những bữa tiệc riêng tư, khi trò chuyện thoải mái cùng nhau, Trì Kim Tự thỉnh thoảng nhắc đến em trai mình, luôn miệng khen em trai mình ngoan ngoãn và đáng yêu biết bao nhiêu.

Kỷ Tuyên cực kỳ ấn tượng, bởi vì giọng điệu và ánh mắt của Trì Kim Tự không giống anh trai mà giống một người cha già ngậm đắng nuốt cay vì con cái hơn.

“Thật trùng hợp làm sao.” Kỷ Tuyên nhìn Lương Hành Dã, “Mày cứ đợi đó. Mày dám làm thế này với em trai Kim Tự, chắc chắn anh ta sẽ giết mày.”

Lương Hành Dã cau mày, lập tức gọi điện thoại cho Trì Kim Tự. Chuông điện thoại vang chưa được bao lâu đã bị ngắt. Có lẽ đang bận nên không tiện bắt máy, anh hỏi Kỷ Tuyên: “Điện thoại mày có ảnh chụp của Trì Kim Tự không?”

“Không có, đều là người lớn cả rồi, ai lại không có việc để làm mà suốt ngày chụp ảnh tự sướng chứ?” Kỷ Tuyên nói, “Hình như trên mạng cũng không có, mày cũng không phải là không biết, Kim Tự mê đắm sưu tầm đồ cổ, người cũng thần bí như đồ cổ, rất ít tham gia các sự kiện quy mô lớn, chụp ảnh lưu niệm càng không chịu.”

Đoạn đối thoại không đầu không đuôi này Trì Ninh nghe chẳng hiểu gì sất, vất vả lắm mới mò được một cái tên, vội vàng hỏi: “Kim Tự là ai?”

“Trì Kim Tự, một người bạn của chúng tôi, về cơ bản, khớp với thông tin mà cậu mô tả.” Lương Hành Dã nói.

Trì Ninh ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nắm lấy cổ tay Lương Hành Dã: “Tôi có thể gặp anh ấy được không?”

“Anh ấy hiện đang ở nước ngoài…”

“Phiền phức quá, cứ để Kim Tự tự mình xem là được rồi.” Kỷ Tuyên cầm điện thoại chụp ảnh Trì Ninh, ấn chia sẻ với Trì Kim Tự, sau đó gõ chữ bùm bùm: [Kim Tự, anh có quen biết hạt đậu nhỏ này không?]

Bên kia đại dương trời đã tối, lâu đài chìm vào giấc ngủ say, chỉ có căn phòng cuối tầng hai là có đèn. Trì Kim Tự ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn Đoàn Nghi đứng bên giường: “Trả điện thoại lại cho tôi.”

“Cho anh? Để anh cùng Lương Hành Dã tình cảm mãnh liệt gọi video đêm khuya cho nhau à?” Đoàn Nghi xốc chăn trên giường, ôm Trì Kim Tự vào trong lòng, “Muộn rồi, đi ngủ.”

Khi chăn bông bị xốc lên, gió lùa vào, Trì Kim Tự cong lưng ho một hồi, Đoàn Nghi vừa vỗ lưng hắn vừa nói: “Cảm lạnh còn chưa khỏi sao, ngày mai đổi bác sĩ tới khám cho anh nhé.”

Gương mặt của Trì Kim Tự đỏ bừng vì ho tựa như những cánh hoa hồng mới nở. Đoàn Nghi dùng mu bàn tay cọ lên gương mặt y. Trì Kim Tự né tránh, Đoàn Nghi còn muốn xoa xoa, Trì Kim Tự bắt lấy cổ họng cậu ta, tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Hoặc là trả điện thoại cho tôi, hoặc là cút.”

Trong lòng Đoàn Nghi bùng lên lửa giận: “Anh vội vàng tiếp video của Lương Hành Dã, tôi chỉ chạm vào anh một chút cũng không được phải không?!”

“Đúng.”

Lúc hai người giằng co, điện thoại di động giấu trong túi của Đoàn Nghi vang lên âm báo tin nhắn, Trì Kim Tự nói: “Đoàn Nghi, đưa điện thoại cho tôi.”

Đoàn Nghi cười khẩy một tiếng, đè Trì Kim Tự xuống. Trì Kim Tự phải uống thuốc trị cảm trợ ngủ, đầu óc choáng váng, chống cự được vài cái thì mất hết sức lực.

Đoàn Nghi mở điện thoại di động, phát hiện Kỷ Tuyên là người đã gửi tin nhắn, hắn biết Kỷ Tuyên, bác sĩ, là một người bạn tốt của Trì Kim Tự.

Cậu ta nhìn lướt qua tin nhắn, à, còn hạt đậu nhỏ, hóa ra Trì Kim Tự đang yên bình lại cùng một đám bạn bè xấu xa tuyển vợ sao.

Cậu lạnh mặt, trả lời Kỷ Tuyên: [Hạt đậu nhỏ cái gì, Trì Kim Tự có chủ rồi, mẹ nó sau này đừng có gửi mấy thứ vớ vẩn đó cho y nữa.]

Trước khi bấm “Gửi”, Đoàn Nghi ngập ngừng nâng ngón tay lên. Nếu Trì Kim Tự phát hiện ra, chắc chắn anh sẽ rất tức giận. Cậu ta nghĩ nghĩ, xóa hết, chỉ gửi lại một câu: [Ai đây, không quen.]

Trả lời xong lại chọn xóa tất cả hội thoại như cũ, chỉ chừa lại một mình vị trí của mình trên cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play