(Giải thích trước
*Hồ âm dương: một hồ nước có hình dạng như quả hồ lô được tạo ra bởi hai hồ nước hình tròn nối với nhau, do nằm lọt trong khe, vách đá nên ánh sáng chiếu tới không đều, một nửa sáng một nửa tối nên hai nửa đó được gọi là "hồ âm" và "hồ dương".)
Béo Đù chân thành nói: "Bảo Kiếm, tuy bọn mình phải học lại nhưng cũng không cần áp lực, kết quả thi đứng bét thì bọn mình đứng bét thôi, nhé. Tuyệt đối đừng nghĩ quẩn."
Phong Tuyền tựa khung cửa, buồn cười hỏi lại: "Tôi nghĩ quẩn cái gì? Rốt cuộc các ông đến đây làm gì đấy?"
Tôn Thừa Chí lắp bắp giải thích: "Thì là... Không phải có một học sinh học lại bị áp lực tâm lý quá nên tự sát à, Béo Đù sợ ông cũng nghĩ lung tung, đến khuyên nhủ giác ngộ ông..."
Béo Đù thở dài: "Tự sát thì năm nào cũng có, nhưng năm nay quá nhiều. Có phải phong thủy của trường không tốt lắm không, lần trước bọn mình không thi đỗ đại học Thanh Hoa chắc chắn là tại bị phong thủy "xoẹt" cho một phát rồi."
Phong Tuyền chế nhạo: "Tự xét lại tài năng của ông đi."
Béo Đù che ngực: "Bảo Kiếm, ông học được cách châm biếm người khác rồi."
Phong Tuyền mặc kệ mấy tên bạn đần, quay về lớp học tiếp tục cắn bút.
Vụ việc nữ sinh lớp mười một tự sát gây xôn xao vài ngày, sau đó trường học ra lệnh cấm, các học sinh không được phép bàn tán chuyện này sau giờ học nữa. Trực giác nói cho Phong Tuyền biết vụ tự sát ấy có lẽ không đơn giản, nhưng hắn chẳng phải cảnh sát, không có cách nào cũng không có thời gian tham gia vào án mạng.
Đối với khối mười hai, lần sóng gió này tan đi vô cùng nhanh chóng, ngoại trừ hai thành viên của hàng ghế cuối, những người khác đều đã tiếp tục tập trung vào công cuộc ôn bài căng thẳng.
Tiết tự học buổi tối, Nguyễn Soái vừa vào lớp học liền ra vẻ thần bí nhiều chuyện với Phong Tuyền: "Vừa nãy em nghe thấy cô chủ nhiệm đang nói chuyện với một người ở văn phòng, hình như là hiệu trưởng."
Phong Tuyền một tay chống cằm: "Nghe ý cậu thì có vẻ họ bàn chuyện quan trọng gì đấy hả?"
"Chuẩn." Nguyễn Soái gật đầu cái rụp "Cô chủ nhiệm đang khóc hay sao ấy. Nghe hiệu trưởng nói thì hình như chồng cô bị ung thư, hiệu trưởng muốn tổ chức quyên tiền từ thiện trong trường nhưng cô không đồng ý... Hai năm trước anh không học lớp mình nên không thấy, tuy cô chủ nhiệm trông nghiêm khắc tưởng chả ai thèm lấy nhưng thật ra hai vợ chồng cô mặn nồng lắm. Thỉnh thoảng chồng cô có đến đây đón cô, còn hay làm cơm hộp tình yêu cho cô mang tới trường nữa. Anh không biết chứ sau mỗi cuối tuần được về nhà, cứ tiết đầu tiên cô lên lớp là ui trùi ui mặt đầy ý xuân, đúng là được tình yêu sưởi ấm... Hết hồn! Cậu nhìn sang đây làm gì?"
Nguyễn Soái vừa ngẩng đầu đã thấy Thiệu Tĩnh ngồi hàng trên quay xuống liếc mình, sợ đến suýt chút nhảy dựng.
Thiệu Tĩnh mím môi, cau mày lườm một cái như thể vô cùng khinh miệt hành động ngồi lê đôi mách của cậu ta, sau đó quay đầu về.
Nguyễn Soái ở đằng sau làm mặt quỷ với bóng lưng cô.
Phong Tuyền nghĩ đến chuyện gặp chủ nhiệm lớp và Thiệu Tĩnh đi cùng nhau hôm trước, hỏi: "Cô chủ nhiệm có con không?"
"Có đấy, có một con trai năm, sáu tuổi, chẳng qua bình thường cô không hay dẫn nó đến trường."
"À..." Phong Tuyền như có chút băn khoăn, gật đầu. Hắn không cách nào nhìn ra điều gì từ gương mặt bột mì của nữ sinh hàng trên - hẳn không phải bởi hắn học nghệ không tinh, đoán chừng dù có sư phụ hắn ở đây lúc này cũng chẳng thấy gì hết - nhưng hắn có thể cảm giác được Thiệu Tĩnh và Vương Thiến Thiến chắc chắn thuộc cùng đường duyên thân thích, là mẹ con.
Hắn viết cho Nguyễn Soái một tờ giấy: "Cậu có biết gia đình của Thiệu Tĩnh thế nào không?"
Cậu nhóc cùng bàn nhanh miệng khen trước một câu "Ấy chà chữ anh đẹp thế, trông như chữ học sinh giỏi", ngay sau đó khi đọc xong nội dung trong tờ giấy, cậu ta tức thì hoảng hốt cầm bút viết sột soạt: "Không thể nào, đừng bảo anh có ý gì với nó thật nhé. Quả thực là nó có điều kiện, nhà khá giả, được cưng chiều như công chúa, mặt mũi cũng ưa nhìn, nhưng là anh em với nhau em phải khuyên anh một câu: bỏ đi mà làm người. Em cũng không nói được là vì sao, có điều em cứ thấy nó là lạ, trông thì đẹp mà lại đẹp kiểu rất kỳ quặc... Dẹp đi, anh coi như em nói linh tinh thôi nhé, cơ mà bây giờ mặt đẹp thì được gì, đẹp tự nhiên hay nhân tạo cũng phải chờ xem con sinh ra trông như nào mới biết, đừng có để bị bề ngoài đánh lừa."
Phong Tuyền: "..."
Nể mặt nhóc ngốc này vừa tiết lộ cho hắn một mớ tin tức, hắn quyết định không tính toán với cậu ta.
Kết quả mới ngồi yên được chốc lát, Nguyễn Soái lại xáp tới.
"Này..."
Phong Tuyền đảo mắt: "Sao?"
Cậu ta xoa xoa tay, thầm thì hỏi: "Anh này, anh đủ mười tám rồi nhỉ?"
Hắn gật đầu.
"Đêm nay bọn em muốn đi quán net chơi qua đêm, có thể... Khụ, mượn căn cước của anh không? Em còn thiếu nửa năm nữa."
Hắn ngẩng lên nhìn giữa trán cậu ta: "Đêm nay cậu không nên đến quán net."
Nguyễn Soái bật cười: "Há, sao giọng điệu anh như thầy bói thế. Yên tâm đi, em đã sắp xếp xong rồi, em nhờ thằng bạn bên lớp A1 ngủ giường em, lớp nó không kiểm tra ký túc xá hàng ngày. Em ra ngoài suốt, kinh nghiệm đầy mình, không bị bắt đâu."
Phong Tuyền rút thẻ căn cước ra: "Tôi không lo cậu bị tóm... Thôi, cầm đừng có làm mất của tôi."
Nguyễn Soái vui vẻ nhận thẻ, vừa hết giờ học đã biến mất dạng.
Chín giờ rưỡi, tiết tự học buổi tối kết thúc, các học sinh lũ lượt quay về ký túc xá. Mười một giờ, một ngày vất vả đã trôi qua, tất cả đều im lặng chìm vào giấc ngủ.
Phòng ký túc xá nữ sinh là phòng tám người, mỗi phòng kê bốn chiếc giường tầng. Lúc này đèn hành lang đã tắt hết, cả tòa nhà tối đen như mực.
Trong bóng tối đó, trên một chiếc giường bỗng lóe lên ánh sáng mờ ảo.
Một giọng thiếu nữ thầm thì phẫn nộ.
"Không bao giờ, dù ông ấy có chết tôi cũng không thương hại mà đi gặp ông ấy một lần đâu."
"... Ngày nào bà chẳng gặp tôi ở trường, bà ra vẻ cho ai xem? Lúc đến trường nhớ đừng có nói chuyện với tôi đấy."
"Bà có ý gì, các người không thể cho tôi suиɠ sướиɠ thì tôi không được tự tranh thủ cho bản thân chắc? Chẳng lẽ vì các người sinh ra tôi, các người hèn mọn như thế nên tôi cũng phải làm giòi bọ trong vũng bùn à?"
"... Dù thế nào tôi cũng chắc chắn không về."
Bên giường thiếu nữ, một bóng người không biết đã xuất hiện tự bao giờ. Người đó mặc áo choàng rườm rà lộng lẫy, tóc buông xõa, im lặng đứng nhìn chiếc chăn lấp ló ánh sáng nhạt.
Bóng dáng kia đột nhiên cúi mình, ngửi ngửi bên ngoài chăn.
"Không có... Không có... Đi đâu mất rồi..."
Nó lắc lắc đầu, biến mất vào màn đêm.
Người trên giường đột nhiên rùng mình, kéo chăn kín mít.
Thiếu nữ im lặng trong chốc lát, lại nói: "Nếu không hạnh phúc thì sao không đi đi? Bà phải theo một tên cặn bã sống qua ngày à?... À, suýt nữa thì quên, trong mắt người khác gia đình bà hòa thuận lắm, vợ chồng bà yêu thương nhau lắm, bà sống hạnh phúc lắm! Bà không mệt à? Giờ ông ta sắp chết, cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi!"
Cô dứt khoát cúp điện thoại, vén chăn lên, im lặng há miệng thở dốc trong bóng tối.
Gương mặt vô cùng diễm lệ, là Thiệu Tĩnh.
Thiệu Tĩnh nhìn ván giường phía trên, đột nhiên nở một nụ cười khiến người ta lạnh gáy. Cô lấy một chiếc gương nhỏ nạm đá quý đẹp đẽ từ dưới gối ra, giơ lên trước mắt. Bất chấp không gian u ám, khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu trong gương vẫn yêu kiều tới rung động lòng người, ngón tay cô gái nhẹ nhàng lướt từ khóe mắt xuống cằm, lại nghiêng mặt sang bên, kiêu ngạo mà đắc ý thưởng thức sắc đẹp tuyệt trần ấy.
*
Lúc trước Phong Tuyền từng nhờ Lan Tương giúp mình tìm một phòng trọ cạnh trường học, sáng sớm hôm nay anh ta đã gửi địa chỉ tới.
Hắn nhìn đồng hồ, năm rưỡi.
Hắn hỏi Lan Tương: [Sớm thế?]
Đối phương lập tức trả lời: [Tối qua thức xuyên đêm, trường học cần trưng bày một bức tranh chân dung, tôi vừa chuẩn bị xong. À với lại tôi cũng tốt nghiệp cấp ba rồi nhé, thời gian làm việc nghỉ ngơi đều có lịch rồi. Vừa đúng lúc mới hết việc, mấy hôm tới rảnh, tôi qua giúp cậu nhé?]
Phong Tuyền: [Được. Hôm nay thứ sáu, anh tiện thì đến giúp tôi chuyển hành lý đi.]
Sau khi nói vài câu với Lan Tương, Phong Tuyền cúp điện thoại rồi truy cập vào một trang web. Trang đầu của website rất đơn giản, là hình ảnh một hồ âm dương, vốn là hồ nước nằm trong tế đàn của gia tộc họ Phong.
Trang web này là nơi để các thiên sư nhận "đơn hàng", các khách hàng đăng yêu cầu công việc, đôi khi các vụ án kỳ bí mà Cục thiên sư bỏ sót cũng sẽ được thông báo tại đây. Phong Tuyền đăng ký một tài khoản, ghi chú số điện thoại và địa chỉ phòng trọ của mình, chèn thêm câu giới thiệu vắn tắt: "Nhận giải quyết các sự kiện thần bí, tiếp người, tiếp ma".
Hiện giờ, hắn đã trở thành người thứ ba của đạo quán ra ngoài "mở tiệm".
Một tài khoản thậm chí không có chứng thực thân phận thiên sư cũng chưa từng tiếp nhận một đơn hàng nào, trông có vẻ vô cùng đáng thương. Nhưng Phong Tuyền vốn cũng không mong đợi sẽ nhận được công việc gì tại trang web này, đây chỉ là một cách để hắn... hóng chuyện thiên hạ mà thôi.
Hắn đã không còn là người của gia tộc tu đạo nữa. Tuy hắn thực sự rất hưởng thụ khoảng thời gian có thể bỏ mặc vạn sự thế gian như bây giờ - nếu không cần học lại thì quả không gì sánh được - nhưng nếu đã thề với tổ sư quyết chí trảm yêu trừ tà thì không thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn.
Có điều hiện tại hắn không tiện sử dụng cách thức hành động khi xưa, một số việc khác cũng cần thay đổi...
Những thứ mà kẻ ngồi trên vị trí đứng đầu gia tộc huyền môn nhìn thấy toàn là lớp vỏ bọc, không bằng cứ làm một thiên sư nhỏ bé - không, là đạo sĩ - có lẽ cũng không tồi.
*
Vừa bước vào lớp học, Phong Tuyền lập tức liếc thấy Thiệu Tĩnh.
Kỳ thực hắn không có mối quan tâm đặc biệt nào với nữ sinh này, chỉ là cái cảm giác dính nhớp đến đáng ghét toát ra từ cô ta đã lôi kéo sự chú ý của hắn mà thôi. Hình như hôm nay cô ta xinh đẹp hơn hôm qua một chút, chỉ ngồi ở đó cũng đủ khiến hầu hết mọi người trong lớp không nhịn được, chốc lát lại phải quay đầu nhìn.
Nguyễn Soái cùng bàn còn chưa đến. Phong Tuyền mới ngồi xuống, một bạn học ngồi gần cửa ra vào bỗng gọi: "Phong Tuyền, có người tìm."
Ngoài cửa là một người đàn ông mặc trang phục bình thường, thoạt trông rất nghiêm túc. Thấy hắn bước ra, anh ta giơ một tấm thẻ chứng nhận lên vẫy vẫy trước mắt hắn: "Học sinh Phong Tuyền đúng không?"
Phong Tuyền: "Đúng, tôi đây."
"Tôi đến từ đồn cảnh sát cạnh trường, đêm qua ở quán cà phê internet Đại Ngư có chút chuyện, mong cậu có thể phối hợp đi cùng tôi."
Nghe vậy, Phong Tuyền thoáng cau mày. Cà phê internet... Nguyễn Soái gặp chuyện ư? Nhưng chắc không phải sự vụ lớn gì, chỉ bị liên lụy chút xíu thôi.
Sau khi trải nghiệm cảm giác ngồi xe cảnh sát một lần, Phong Tuyền mới biết lý do mình phải đến sở cảnh sát không phải bởi Nguyễn Soái mà là vì một bạn học khác cùng tới quán net với cậu ta.
"Nhóc ngon đấy, số thẻ căn cước có ghi trên thông báo tìm người mà cũng dám mang đi dùng, lần sau người ta dán lệnh truy nã có phải cậu cũng ôm số căn cước đi dùng luôn không?"
Cậu học sinh bị mắng cúi gằm mặt, xếp hàng đứng bên cạnh Nguyễn Soái.
---
Hết chương 24
---