Người vừa xuất hiện bước tới chào hỏi Phong Tuyền, là Trình Quang.
"Tiểu Tuyền, sao giờ mới về nhà thế?"
Phong Tuyền cười trả lời: "Cháu đi chơi với bạn."
Trình Quang quan tâm dặn dò: "Sau này đừng về muộn quá, con trai ở ngoài đường cũng không an toàn đâu. Mẹ cháu đi vắng thì cháu phải cẩn thận, lúc ra ngoài với buổi tối phải khóa cửa kỹ càng đấy."
Phong Tuyền gật đầu, Trình Quang nói vài câu với Dịch Bách bên cạnh hắn rồi vào căn biệt thự sát vách.
Hắn thở phào một hơi, quay đầu lại bỗng thấy Dịch Bách đang nhìn chòng chọc bóng lưng hàng xóm của mình.
Hắn hỏi: "Sao thế?"
Anh ta hỏi ngược: "Bác sĩ à?"
"Ừ."
"Tôi ngửi thấy mùi thối rữa từ anh ta, không phải người tốt đâu."
Phong Tuyền nhướng mày: "Tuy tôi cũng cảm thấy anh ta quai quái nhưng mà trong người anh ta không có quỷ ký sinh. Với lại anh mới gặp một tí đã biết người ta không phải người tốt rồi à? Lấy đâu ra người xấu rải khắp nơi thế."
Dịch Bách chế nhạo: "Đã bảo cậu còn trẻ quá mà. Không có quỷ ký sinh không đồng nghĩa với việc không phải người xấu, có khi là anh ta độc ác quá đến nỗi quỷ thần phải tránh xa mười mét ấy."
Phong Tuyền thầm nghĩ kiếp trước mình đã hơn hai mươi rồi, cũng không trẻ lắm đâu.
Dịch Bách nhặt lại Hà Lượng vừa bị quẳng vào bồn hoa, lấy chìa khóa trong tay Phong Tuyền, vòng qua hắn đi mở cửa.
Giọng nói châm chọc của anh ta lọt vào tai hắn: "Những người cậu từng gặp một lần liệu có mấy ai là người tốt chứ?"
Phong Tuyền ngẩng đầu, nhìn về phía căn nhà của bác sĩ Trình bên cạnh.
Sư phụ của hắn từng nói hắn có duyên với đạo, thiên phú trăm năm khó tìm, sẽ cô đơn không người thân thiết, vào đời nhất định gặp nhiều trắc trở. Trước kia hắn chưa từng gặp khó khăn nên chưa hiểu nhiều phần, chỉ mong rằng giờ hắn đã vào đời, lời sư phụ nói sẽ không ứng nghiệm.
*
Doãn Tùng chưa về, nhưng một người Phong Tuyền không ngờ tới bỗng gọi điện cho hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy dãy số trên màn hình, hắn đã biết người bên kia đầu dây là ai. Kể từ khi người đó có di động, hắn đã luôn bị cú điện thoại ấy quấy rầy đầu độc suốt hơn mười năm đấy.
Phản ứng đầu tiên của Phong Tuyền là ngắt máy, mà lúc này điện thoại chỉ vừa đổ nửa hồi chuông.
Ngắt cuộc gọi rồi hắn mới chợt nhớ ra mình đã không còn là Phong Tuyền trước kia nữa, suy nghĩ một chút, hắn bấm gọi lại.
Người bên kia đầu dây nhận cuộc gọi ngay lập tức, không hề để bụng việc vừa bị cúp máy.
"A, cậu Phong Tuyền phải không, tôi là Phong Tĩnh từ Cục thiên sư, chúng ta đều họ Phong, xem ra năm trăm năm trước là người một nhà đấy!"
Phong Tuyền:... Nghe ngu ghê.
Không cần đến năm trăm năm, ba năm trước chúng ta vẫn là một nhà.
Hắn bình tĩnh nói: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Người nọ rốt cuộc cũng vào việc chính: "Cậu còn nhớ mấy ngày trước có một người phụ nữ tên Đoàn Cầm bị gϊếŧ hại ở huyện Lâm Sơn không? Cục thiên sư chúng tôi muốn gặp cậu để trao đổi về vụ án một chút, không biết khi nào cậu có thời gian?"
"Ngày mai đi." Phong Tuyền âm thầm tính toán "Mai tôi đến sở cảnh sát Nam Thành."
...
Một lát sau, Hà Lượng tỉnh lại. Nhìn cảnh vật lạ lẫm trước mắt, anh ta không hề tỏ ra hoang mang, vẻ mặt hung ác nham hiểm hỏi: "Các cậu là ai?"
Phong Tuyền thong thả tới ngồi xuống ghế sô pha. Hắn nhìn anh ta, hỏi ngược lại: "Anh nghĩ bọn tôi là ai?"
Hà Lượng chậm rãi dò xét tình hình xung quanh, thấy chiếc hòm chứa nội tạng người nằm trên bàn, con ngươi hắn thoáng co lại: "Cảnh sát... Không, tôi từng gặp cậu rồi, nhóc đạo sĩ. Các cậu là người của Cục thiên sư?"
"Anh biết cả Cục thiên sư cơ à?" Phong Tuyền nhướng mày "Xem ra cũng không phải Đoàn Vũ lợi dụng anh để tăng sức mạnh cho nó, là anh lợi dụng nó để đạt được mục đích của mình."
Nghe tới tên Đoàn Vũ, Hà Lượng đã không giữ được sự bình thản nữa: "Rốt cuộc các cậu là ai?! Các cậu muốn làm gì?"
Dịch Bách bên cạnh không nhịn nổi, quay sang: "Giữ hắn lại làm gì? Cậu túm luôn con quỷ trong người hắn ra được không?"
Phong Tuyền nói: "Được, nhưng mà..."
Không phải hắn không xử lý được, chỉ là không biết vì sao hắn cứ cảm thấy nên giao cho Doãn Tùng thì hơn.
Dịch Bách giục: "Được thì nhanh lên, nếu không... Cậu định giữ hắn ở đây qua đêm à?"
Phong Tuyền: "Được rồi, cứ cắt đứt mối quan hệ ký sinh của họ đã."
Hắn đứng dậy, từ từ tiến về phía Hà Lượng. Gã bác sĩ ngồi dưới đất hoảng sợ nhìn hắn, vỏ bọc khiêm tốn nhã nhặn khi trước hoàn toàn vỡ vụn, hắn ta khàn giọng gào: "Mày đừng qua đây! Tao không cho phép mày, không được..."
Phong Tuyền vô cảm nhìn Hà Lượng, lật lòng bàn tay lên. Lá bùa trong tay hắn bốc cháy, cuối cùng để lại một hình người sém cạnh. Hắn cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu trên đầu hình nhân giấy.
Lá bùa tức thì bùng lên ánh sáng đỏ.
"Hách hách dương dương, nhật xuất đông phương. Thiên môn dĩ khai, địa hộ dĩ bế. Thần thủy ký hạp, vạn họa diệt hình..."
Đôi mắt Hà Lượng bừng bừng lửa giận, mạch máu ẩn dưới làn da nổi tràn màu đen, nhúc nhích giãy giụa như đang chống cự không chịu tách rời.
Lá bùa bay lên giữa Phong Tuyền và Hà Lượng, vết máu đỏ thẫm trên đỉnh bùa tỏa ánh sáng nóng rực.
Phong Tuyền tiếp tục niệm: "... Ngô phụng bắc đế, lập trảm bất tường!"
Trong khoảnh khắc, khí đen chạy trong mạch máu Hà Lượng bị tróc ra. Luồng khí ra sức vùng vẫy, sau đó bị ánh đỏ quấn chặt, hút vào trong lá bùa đang lơ lửng trên không.
Âm khí đã bị lột sạch, Phong Tuyền lạnh lùng thu hồi lá bùa, bỏ vào túi.
Đúng lúc này, đôi đồng tử của gã bác sĩ đang bị trói đột nhiên nhuộm màu đen kịt, âm khí dày đặc bộc phát. Hắn ta vụt nhảy lên, chớp mắt đã mất dạng.
Dịch Bách vốn luôn chú ý tới hắn ta kinh ngạc thốt lên: "Ô! Có chuyện gì thế?"
Phong Tuyền lớn tiếng quát: "Mau tránh ra!"
"Hả?" Dịch Bách chưa kịp phản ứng.
"Trên đầu anh!" Một chuỗi xích vàng kim được quăng ra cùng lời hắn nói, nhanh chóng lao về phía Hà Lượng đang treo mình trên đèn trần. Hà Lượng há miệng gào lên âm thanh quái dị, nhảy qua một góc nhà khác. Thấy sợi xích của mình không cuốn được mục tiêu, Phong Tuyền tức thì vung tay đổi hướng, xiềng xích bắn trúng lưng xuyên qua lồng ngực hắn ta, đánh tan một luồng âm khí.
Phong Tuyền thu xích về, quấn vài vòng trên cánh tay.
Khí thế toàn thân hắn đều đã thay đổi. Dù vẫn mặc trang phục thường ngày, cũng chỉ điềm đạm đứng yên tại chỗ nhưng lại có cảm giác uy nghiêm không thể đối nghịch.
Dịch Bách nheo mắt, đăm chiêu nhìn hắn. Xem ra thằng nhóc này... không hề đơn giản.
Hiện tại Phong Tuyền đã hiểu tại sao không còn Đoàn Vũ mà Hà Lượng vẫn sử dụng được sức mạnh... Số quỷ ký sinh trong cơ thể hắn ta không chỉ có một con. Thứ sống bám trên người hắn còn có cả hồn phách đám "đồng bọn" đã gϊếŧ Đoàn Vũ cướp nội tạng rồi lại bị hồn ma Đoàn Vũ sát hại báo thù.
... Khi còn sống gặp quả báo vì tội lỗi mình đã gây ra mà chết, sau khi chết vẫn tràn đầy oán hận, bám vào lòng tà ác của người sống để tồn tại. Đám quỷ ký sinh này và cả Hà Lượng ác độc đã thu hút chúng đều thật hết thuốc chữa.
Có suy nghĩ độc ác và thật sự làm việc ác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trong những vụ việc Phong Tuyền từng xử lý, cũng có một số vật chủ là người mang ác ý nhưng chưa kịp thực hiện, sau đó bị quỷ ký sinh ảnh hưởng nên phạm tội; có điều phần lớn vật chủ ban đầu không có suy nghĩ quá xấu xa, chỉ là bị quỷ ký sinh dụ dỗ mới nảy ra mưu đồ, cuối cùng gây nghiệp. Mà bản thân tên Hà Lượng này vốn có thể coi là kẻ đại gian đại ác, quỷ bám thân cũng không phải nguyên nhân khiến hắn ta xuống tay tàn nhẫn.
Gã bác sĩ này không nên tới Cục thiên sư, hắn ta phải tới sở cảnh sát.
Âm khí đã bị Phong Tuyền đập tan quá nửa, Hà Lượng trốn nơi góc trần nhà, đề phòng không dám tiến lên. Khí đen quanh người hắn ta điên cuồng dao động, dòng âm khí hỗn tạp thuộc về những vong hồn khác nhau đang gào thét.
Hiện giờ bên cạnh Phong Tuyền không có pháp khí đủ sức chứa nhiều linh hồn, hắn đành tìm cách dùng sợi dây xích mà mình đã rèn từ ánh sáng vàng kim trong tay trói chúng lại. Tiếc rằng đối phương quá cảnh giác, mãi vẫn không chịu xông lên.
Dịch Bách bỗng nói: "Con thằn lằn to ghê."
Phong Tuyền: "..."
Hà Lượng nơi góc tường đột nhiên cử động. Có lẽ hắn ta đã nhận ra Phong Tuyền không dễ chọc, bởi vậy đổi mục tiêu sang Dịch Bách vẫn luôn làm nền một bên.
"Con thằn lằn" chớp mắt lao xuống, móng tay đen sì vồ lấy Dịch Bách!
Trong lúc hắn ta di chuyển, Phong Tuyền cũng nhanh nhẹn ra tay. Hắn thêm một bùa chú Phá uế trên dây xích, điều khiển xích đánh về phía kẻ địch.
Hà Lượng đang ở giữa không trung không kịp tránh, bị xích vàng buộc chặt. Chỉ một thoáng tiếp xúc với ánh sáng vàng kim kia, da thịt hắn ta lập tức phát ra âm thanh ăn mòn "xèo xèo", nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy âm khí bốc hơi.
Phối hợp rất chuẩn, Dịch Bách tặng Phong Tuyền một ngón cái.
Phong Tuyền lại lấy ra một lá bùa, điểm máu đầu ngón tay lên rồi nối thông nó với Hà Lượng qua sợi xích.
"Không!!"
Mặc cho gã bác sĩ trừng sắp rách mí mắt, đám quỷ ký sinh trên người hắn ta vẫn bị bóc đi toàn bộ.
Đám quỷ bám trên cơ thể Hà Lượng quá nhiều, Phong Tuyền phải dùng thêm tới hai tấm bùa nữa. Đúng lúc này, đôi mắt Hà Lượng chợt lóe lên oán độc.
Hắn ta đột ngột chuyển động cơ thể, trong miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn, sau đó bỗng nhiên thoát khỏi gông xiềng của Phong Tuyền. Tuy vậy, nhìn kỹ lại vẫn thấy có một cụm âm khí màu xám tro bị sợi xích khóa cứng, thứ thoát ra chỉ là thân xác của hắn ta.
Không ngờ hắn ta lại tự tách bản thân khỏi quỷ ký sinh trên mình.
Xem ra lũ quỷ chuyên lợi dụng ác ý của người sống cũng có lúc bị con người lợi dụng. Nếu Hà Lượng có thể chủ động tách ra, vậy rõ ràng từ đầu tới cuối hắn chỉ ôm ý định dùng ma quỷ ký sinh để phạm tội mà thôi.
Người và quỷ, thật khó phân rõ đâu mới là bên ở gần cái ác.
Vừa thoát khỏi xiềng xích, Hà Lượng lập tức chạy về phía cửa. Dịch Bách liếc nhìn Phong Tuyền, ngầm hỏi hắn có cần đuổi theo không.
Phong Tuyền khẽ lắc đầu.
Gã bác sĩ đã chủ động vứt bỏ quỷ ký sinh, Phong Tuyền bèn thẳng tay nhốt đám ác linh vào bùa, thu sợi xích vàng vào đầu ngón trỏ.
Lúc này Hà Lượng đã chạy tới cửa nhà. Hắn ta đè tay nắm cửa, hai mắt sáng ngời hy vọng, nhanh nhẹn đẩy cửa ra...
Đón chờ hắn ta là một nòng súng đen ngòm: "Hà Lượng, anh đã bị bắt."
*
Bởi là người báo án nhưng lại không thể cung cấp lời khai hợp lý nào cho cảnh sát, quả nhiên Phong Tuyền bị tạm giam một đêm. Trước khi đi, hắn không quên đặt tiền mặt và giấy ghi chú trên bàn, trên giấy viết rõ tuyến xe và cách đi xe buýt, đề phòng Doãn-phiền phức-Tùng về nhà sẽ cần đi mua đồ ăn.
Dịch Bách - người không có giấy tờ tùy thân bị liên lụy, chưa kịp thăm hỏi đã bị dẫn sang phòng khác điều tra nhân thân. Mãi tới ngày tiếp theo khi được người do Cục thiên sư cử tới thả ra ngoài, vừa nhìn thấy Phong Tuyền, anh ta tức thì lạnh lùng "à há" một tiếng.
Phong Tuyền quay đầu giả điếc.
Số người biết đến sự tồn tại của Cục thiên sư không nhiều, ngay tại sở cảnh sát cũng chẳng ít người không tin họ, "đáng tiếc" rằng chỗ quỷ quái ấy quyền cao chức trọng, cứ thế nộp tiền bảo lãnh rồi đưa Phong Tuyền và Dịch Bách ra. Những chứng cứ phạm tội liên quan tới Hà Lượng mà Phong Tuyền từng đề cập trong cuộc điện thoại báo cảnh sát lúc trước đã trở thành manh mối, kẻ dính líu lại không phải tội phạm chuyên nghiệp, không tránh khỏi sơ hở, chuyện tra ra ngọn ngành sự việc cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Có điều chính bọn tội phạm thiếu chuyên nghiệp này lại có thể gây tội ác tày trời.
Bác sĩ là nghề có thể khiến người ta giao phó tất thảy sinh mạng, được trao tặng hy vọng thiêng liêng, là người nắm giữ quyền năng mà kẻ khác không thể nắm. Nhưng cũng không phải tất cả người làm y đều đủ tư cách được gọi là bác sĩ.
Chữa bệnh là "nhân thuật", kẻ bất nhân sao có thể chữa bệnh cứu người.
Chỉ là... Bồ Tát cứu người, ma quỷ sát sinh, vốn chẳng thể phân biệt.
Lòng người hai mặt, thiện ác hai bờ.
---
*Nhân thuật: Nhân trong nhân từ, thuật là kỹ thuật, kỹ năng ấy.
---
Hết chương 18
---