(Giải thích trước:
*Thủ thế: Làm động tác tay theo một tư thế quy định nào đó, như ra hiệu bằng tay, làm phép theo quy tắc vân vân...)
Mọi người hoảng hốt.
Phong Tuyền không khỏi kinh ngạc.
Dịch Bách cũng nhìn thấy hồn ma.
Đôi mắt nhìn thấu âm dương không hề dễ kiếm, ngay cả trong giới thiên sư, người có khả năng kết nối âm dương bẩm sinh như Phong Tuyền cũng là vạn người có một, đại đa số họ phải sử dụng linh lực mới có thể thấy âm linh. Ngoài những lúc đó, các thiên sư thường đều cần mở thiên nhãn trước khi siêu độ vong hồn, nhưng thiên nhãn chỉ có thể duy trì trong một ngày ngắn ngủi. Theo người xưa truyền lại, cũng có vài mẹo khác như bôi nước mắt trâu lên mắt để thấy ma, hoặc trrong một thời điểm đặc biệt của một ngày đặc biệt nào đó có thể gặp ma,... Nhưng từ đầu tới giờ hoàn toàn không thấy Dịch Bách dùng thuật pháp gì cả.
Vậy là anh ta bẩm sinh đã có khả năng này?
Có điều hắn hoàn toàn không phát hiện dấu tích của linh lực từ Dịch Bách, anh ta cũng không phải thiên sư. Mắt âm dương của anh ta rốt cục thuộc loại nào?
Phong Tuyền không kịp nghĩ nữa, bởi đám nhóc xung quanh vừa nghe Dịch Bách nói xong thì đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm cửa sổ trống không, sợ đến hồn lìa khỏi xác. Kẻ đầu trò lúc này lại đang nở nụ cười khoái trá vì trêu chọc được mọi người, vui vẻ nhìn bộ dạng nhát gan của họ.
Phong Tuyền thở dài: "Muốn thấy à?"
Lan Tương, Béo Đù và Thương Dương có chiều cao tít dưới mực nước biển ngó nhau: "Muốn!"
Ba người chợt thấy từ Phong Tuyền - tên đồng bọn không sợ trời không sợ đất, cậu đồng nghiệp tốt tính ít nói - toát ra khí thế khác hẳn. Hắn móc một lá bùa trống trong túi ra, làm vài thủ thế kỳ lạ mà họ chưa từng gặp. Tiếp đó hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy lá bùa, tay kia búng "tách" một tiếng, lửa từ đâu đột ngột dấy lên nơi đầu ngón tay.
Lan Tương, Béo Đù: "Oa..."
Ngọn lửa chớp mắt nuốt trọn lá bùa, trong tay Phong Tuyền chỉ còn lại một nắm tro giấy. Hắn đưa tro cho ba người kia: "Bôi lên mí mắt."
Lan Tương vừa xoa xoa tro giấy lên mí mắt vừa hưng phấn hỏi: "Bôi xong là nhìn thấy ma à?"
Phong Tuyền: "Ừ."
Lan Tương: "Ngầu vãi! Tôi từng xem đạo sĩ mở thiên nhãn rồi, toàn phải làm một đống việc chuẩn bị, nghi thức phiền phức lắm, kể cả thiên sư có linh lực thì muốn vẽ một lá bùa thông linh cũng phức tạp hơn cậu nhiều."
Phong Tuyền không đáp lại, thay vào đó là tiếng Béo Đù hét lên ầm ĩ: "Mẹ ơi!!!"
Chỉ thấy một gương mặt người xám xanh kề sát ô cửa sổ cuối hành lang, rèm cửa màu lam che mất nửa khuôn mặt, khiến hình ảnh càng thêm quỷ quái.
Béo Đù khóc hu hu lay Phong Tuyền: "Hu hu Bảo Kiếm, đây là... đây là ma à? Nó có bay đến bóp cổ tôi không?"
Phong Tuyền gỡ cái tay ú đang túm vạt áo mình, gõ nhẹ lên trán cậu ta: "Định thần."
Béo Đù bỗng cảm nhận có dòng khí thanh mát nhanh chóng chạy khắp toàn thân, cậu ta giật mình một cái, cảm giác tưởng chừng hồn bay phách lạc đã tan biến, tinh thần vững vàng hơn hẳn. Nhìn lại gương mặt người bên cửa sổ, tuy vẫn thấy hơi quái dị nhưng cũng không sợ đến mức hồn lìa khỏi xác nữa.
Lan Tương gan dạ hơn Béo Đù một chút, chỉ phản ứng kinh hãi lúc ban đầu. Cậu ta đánh bạo tới gần cửa sổ, lầm bầm: "Người anh em Phương Đồng ạ, chúng ta có thù báo thù có oán báo oán, cậu muốn thì đi tìm kẻ thù của cậu, đừng hù dọa người vô tội... Hay thế này, cậu đi trước... À không, bay trước, bọn tôi theo đằng sau. Cậu dẫn bọn tôi đi tìm kẻ thù của cậu, bọn tôi trả thù cho cậu."
Khuôn mặt ngoài cửa sổ cứng nhắc đảo mắt, đôi đồng tử chết lặng chiếu thẳng vào Lan Tương.
Lan Tương giật thót mình, lông tơ khắp người dựng đứng: "... Được... Được không?"
Đáng tiếc Phương Đồng chẳng hề phối hợp. Một cơn gió lạnh quét qua, không khí trong hành lang bỗng rét như vùng núi, tưởng chừng chớp mắt đã qua cái nóng mùa hè. Ngọn đèn treo trên đầu lắc lư kẽo kẹt, "choang" một tiếng, tất cả bóng đèn nổ vỡ nát.
"A!!" Béo Đù hoảng sợ kêu to.
Phương Đồng ngoài cửa sổ đã lướt vào hành lang, thân thể cứng đờ dần tiến tới gần. Khóe mắt, khóe miệng, lỗ tai cậu ta không ngừng chảy máu, "tí tách" nhỏ giọt trên nền đất.
Lan Tương và Thương Dương vụt trốn sau lưng Dịch Bách, Dịch Bách đen mặt gạt họ ra, nhưng làm thế nào cũng không gạt được. Béo Đù nắm chặt vạt áo Phong Tuyền, sợ hãi nhắm nghiền hai mắt, Phong Tuyền liếc chiếc áo bị túm nhăn nhúm của mình, đành mặc cậu ta.
Nhìn từng động tác cứng đơ của Phương Đồng, hắn hơi nhíu mày.
Không giống Phương Đồng hắn từng thấy tại đạo quán, dường như hồn phách cậu ta bây giờ đã mất hết lý trí, chỉ còn oán khí tràn đầy. Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, bí mật dùng hai tay giấu trong tay áo làm thủ thế.
Không có bất kỳ thay đổi nào.
Linh hồn Thạch Việt hẳn đã... hoàn toàn bị con quỷ ký sinh kia nuốt trọn. Linh hồn của Phương Đồng cũng đã bị nuốt mất phân nửa.
Âm linh Phương Đồng không tiến về phía Dịch Bách đang ở gần cậu ta nhất mà lại hướng tới Phong Tuyền. Phong Tuyền liếc qua Dịch Bách, dù đang đối diện với một vong hồn ngùn ngụt âm khí nhưng anh ta vẫn điềm nhiên như trước, tỏ vẻ chẳng coi ra gì.
Cứ như thể anh ta đã biết vong hồn này sẽ không công kích mình vậy.
Có điều hồn ma Phương Đồng cũng không thân thiện với Phong Tuyền lắm. Tròng mắt cậu ta đờ đẫn chuyển động một vòng rồi dừng lại tại vị trí của hắn, một giây sau, bóng dáng kia vụt gần ngay trước mặt, bàn tay lạnh lẽo thấu xương vươn về phía yết hầu hắn.
Phong Tuyền không tránh né, vẫn đứng yên tại chỗ.
Dịch Bách đang muốn xem xét phản ứng của hắn với vong hồn thoáng cau mày.
Phong Tuyền giơ tay lên, nắm lấy bàn tay lạnh buốt sắp bóp cổ mình.
Hắn không thích tiếp xúc quá gần với người khác, đương nhiên cũng không thích tiếp xúc với ma quỷ, vì vậy hắn chỉ cầm tay Phương Đồng lắc lắc theo nghi lễ.
"Đừng nổi giận." Hắn cười nhẹ, buông cậu ta ra.
Phong Tuyền huơ tay vẽ một hình vẽ lên không trung, những đốm sáng xanh lam tụ lại nơi đầu ngón tay hắn.
"Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình."
Ngón tay kéo theo vệt sáng màu lam nhanh chóng chạm tới trán Phương Đồng. Oán khí cuồn cuộn trong mắt cậu ta tán đi, âm khí tràn ngập không gian dần dần rút về cơ thể cậu ta, ánh sáng màu lam trên tay Phong Tuyền càng thêm rõ.
"... Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh. Tam hồn vĩnh cố, phách bất tang khuynh. Cấp cấp như luật lệnh!"
Âm khí hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Phương Đồng đờ đẫn đứng đối diện Phong Tuyền.
Cơn gió quái dị đã ngừng, âm thanh kính cửa bị thổi rung leng keng cũng im bặt. Hồn phách Phương Đồng ngưng tụ rõ nét hơn một chút.
Béo Đù rón rén ló nửa cái đầu ra từ sau vai Phong Tuyền: "Bảo Kiếm lợi hại ghê!" Hai mắt cậu ta lấp lánh vẻ sùng bái "Quả nhiên đại ca của tôi đi đâu cũng nổi bần bật, đến đạo quán cũng thế, đúng chuẩn người đầu ngành!"
Phong Tuyền bất đắc dĩ giơ một ngón tay chặn miệng Béo Đù, nhìn sang những người khác: "Ổn cả chứ?"
Dịch Bách không trả lời, Lan Tương ôm tay rùng mình một cái: "Không sao hết, âm khí ngấm vào người, mai kia phơi nắng tí là được... À, Phong Tuyền... Không, anh Phong! Anh trâu thật đấy! Sao anh làm được thế?"
Phong Tuyền gom hết công lao cho Lương Hưng Thành: "Lương sư thúc dạy Tịnh Tâm Chú cho tôi."
Lan Tương nghi ngờ lẩm bẩm: "Tịnh Tâm Chú thì tôi cũng thuộc, cơ mà không biết là còn dùng được kiểu này đấy! Với cả nó có sức mạnh khủng thế cơ à?"
Sự chú ý của Phong Tuyền đã tập trung vào Phương Đồng, mấy người khác cũng tụ lại.
Thương Dương thò một ngón tay cẩn thận thử chọc linh hồn kia, ngón tay lọt vào một khoảng không lạnh giá. Cậu ta hỏi: "Phương Đồng có còn nhớ nguyên nhân cái chết của mình không? Nếu hỏi thì cậu ấy có trả lời được không?"
Phong Tuyền lắc đầu: "E là không."
Dịch Bách bước tới quan sát Phương Đồng một lượt, kết luận: "Không còn bao nhiêu lý trí rồi. Hồn phách của cậu ta sẽ không ngừng tu bổ cho con quỷ ký sinh đã hại chết mình, nhiều lắm thì 24 tiếng nữa sẽ tan biến."
"Hả?" Lan Tương tiếc nuối "Sao lại thế chứ, chúng ta phải mau tìm ra con ác quỷ để siêu độ nó... Có dùng phép thuật gì để xem ký ức khi còn sống của cậu ấy được không?"
Nói rồi cậu ta đảo mắt thăm dò Phong Tuyền và Dịch Bách, vẻ mặt đầy trông đợi.
Dịch Bách nhún vai: "Tôi không biết làm gì đâu, chẳng qua mưa dầm thấm lâu nên biết nhiều hơn các cậu tí thôi."
Vì vậy mục tiêu chỉ còn có Phong Tuyền.
Phong Tuyền lắc đầu: "Phần hồn có trí nhớ của cậu ấy mất rồi, dù tôi biết phép đấy cũng không dùng được."
Lan Tương thất vọng thở dài.
Đúng lúc này, Phương Đồng chợt chuyển động.
Khoảnh khắc đó, trong mắt cậu ta dường như còn sót lại chút lý trí, quỷ khí lần nữa dâng trào. Vừa phát hiện âm khí tràn ra, ngón tay Phong Tuyền lập tức vẽ một sợi kim tuyến giữa hư không, bao bọc lấy năm người.
Kế tiếp là sương mù đen kịt phủ trùm không gian.
Đến khi có thể nhìn được quang cảnh xung quanh, nơi họ đứng đã không còn là hành lang nhà trọ nữa.
Vách tường cũ nát lốm đốm ố vàng, sàn nhà trắng tinh loang lổ vết máu khô đỏ sậm. Đèn treo kiểu cũ trên trần không ngừng lắc lư, bên ngoài có người dồn dập đập cửa.
Mấy người còn lại vừa huơ tay xua bớt sương mù bỗng thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi. Béo Đù trợn trừng hai mắt: "Mẹ ơi! Đây là đâu, sao mới mở mắt đã chuyển sang chỗ khác rồi?!"
Lan Tương tuy nhát gan nhưng lại có tính tò mò bất chấp tính mạng y hệt mấy nhân vật "tốt thí" trong truyện, lò dò tới bên tường cẩn thận tra xét, miệng lẩm bẩm những gì không rõ. Hồi lâu sau, cậu ta kết luận: "Hình như là quỷ vực."
"Quỷ vực?"
"Không tồn tại ở dương gian, nói chính xác thì là không gian song song với hai giới âm dương, thường được mở ra bằng quỷ khí. Mọi thứ ở đây đều không liên quan tới thế giới thực."
Trong một buổi tối ngắn ngủi, thế giới quan của Béo Đù đã bị kéo sụp rồi xây mới, bây giờ cậu ta chỉ biết sợ sệt túm vạt áo Phong Tuyền không rời.
Quan sát bốn phía một lượt, Phong Tuyền đã nhận ra đây là đâu.
... Bệnh viện trung tâm Nam Thành.
Hắn lập tức hiểu ra, e rằng nguyên nhân cái chết của Phương Đồng cũng giống Thạch Việt, con quỷ ký sinh hại cậu ta có liên quan tới bệnh viện này. Mà lý do họ xuất hiện ở đây có lẽ bởi Phương Đồng chỉ còn chút ít nhận thức kia đã nghe lời họ nói muốn biết về cái chết của mình... Cậu ta đã dùng chút sức mạnh linh hồn cuối cùng để mở quỷ vực, đưa họ vào trong.
Phong Tuyền thử nhắm mắt cảm ứng, quả nhiên không thể phát hiện được sự tồn tại của vong hồn Phương Đồng nữa, chỉ sót lại một làn khí như có như không nấn ná bên ngoài không gian quỷ vực. Ngón tay hắn khẽ cử động, thu làn khí đó đưa vào một lá bùa trống.
Năm người tụ lại gần nhau, cảnh giác quan sát xung quanh.
Phong Tuyền nói: "Đừng tách ra, đầu tiên phải tìm trung tâm của quỷ vực này, chính là chỗ có oán khí nặng nhất."
---
Hết chương 11
---