Lâm Uẩn là cao thủ chạy trốn, sau khi đã quyết định chạy, hắn lập tức như hóa thành một con thỏ mà nhảy ra xa.
Đường Ninh cầm lấy tay Cố Vân, chạy theo sau Lâm Uẩn, đường núi gập ghềnh khiến cậu phải cố lắm mới không vấp ngã.
"Đừng chạy!"
"Các cậu điên rồi! Sao lại chạy trốn với một lệ quỷ chứ!" Phía sau vang lên tiếng khuyên ngăn của Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh.
Đường Ninh quay đầu lại, nhìn thấy hai người đồng đội đã bị thương nặng đang đuổi theo bọn họ, mà theo sau chính là Kỷ gia gia đang từ từ già đi trông thấy. Kỷ gia gia nắm sợi tơ hồng đang trói chặt thi thể Hàn Dư Niên chạy theo sau như đang dắt chó đi dạo vậy.
Vừa nhìn thấy màn này, Đường Ninh suýt nữa đã bật cười.
Chuyện gì đây? Một đám già yếu tàn tật đang đuổi theo đánh nhau sao?
Dưới chân cậu bỗng hẫng một cái, cả người mất trọng tâm ngã về phía trước. Ngay khi Đường Ninh sắp ngã đến nơi, Cố Vân đã đỡ cậu lên: "Cẩn thận."
Đường Ninh thở hắt ra, trái tim đập thình thịch. Cậu quay đầu nhìn về phía Cố Vân, lúc này, y vừa chạy vừa ôm cậu theo đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, gương mặt nhợt nhạt lại càng tái hơn.
Thế nhưng đôi mắt của Cố Vân lại sáng ngời.
Tốc độ chạy xuống núi của y cũng chậm lại, như thể hắn đang dùng ý chí mạnh mẽ của mình vắt cạn tia sức lực cuối cùng, còn muốn truyền tia sức lực này cho Đường Ninh.
"Nương tử." Bọn họ vừa chạy vừa thở hổn hển, giọng nói mơ hồ của Cố Vân lại mang theo một tia chân thực hơn.
Lần này, Đường Ninh đã chú ý đường hơn, thấy y nói chuyện với mình mới nghi hoặc trả lời, "Ừ."
"Em có thích ta hơn chút nào không?" Cố Vân hỏi.
Đường Ninh không ngờ trong tình huống khẩn trương này, Cố Vân vẫn có thể vô tư mà hỏi vấn đề như vậy.
"Hai người chạy nhanh lên! Đằng sau kìa!" Lâm Uẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua bỗng hô to.
Đường Ninh cũng quay đầu lại, lập tức da đầu muốn nổ tung. Không ngờ Kỷ gia gia phía sau bỗng buông lỏng dây tơ hồng từ lúc nào! Hàn Dư Niên không còn bị khống chế lập tức chạy lên vồ Lâm Quý Cảnh!
Lâm Quý Cảnh đang tập trung đuổi theo Đường Ninh nên không chú ý phía sau, nhất thời bị Hàn Dư Niên cắn đứt cổ, chết!
"A a a a a ——!!" Lâm Quý Cảnh thê lương hét lên.
Trong lòng Đường Ninh căng thẳng, nhìn vào ánh mắt hung ác nham hiểm của Kỷ gia gia, cậu có cảm giác ông lão này thật sự muốn cắt đứt yết hầu cậu.
Tiếng hét thảm thiết của Hàn An Khang vang lên ngay sau đó, vang vọng khắp núi rừng hoang vu.
Sau khi giết hai người kia, trạng thái của Hàn Dư Niên thay đổi đến mức mắt thường cũng nhận ra. Trên người hắn mọc một lớp lông kì lạ, bốn chiếc răng nanh dài ra bén nhọn, nhìn qua rất giống cương thi mà Đường Ninh vẫn thấy trên phim, nhưng mà hắn hoạt động linh hoạt hơn cương thi nhiều.
Tiếng bước chân dồn dập không ngừng vang lên sau lưng cậu, bịch bịch bịch, bịch bịch bịch, như nhịp trống bỏi.
Lâm Uẩn chạy trước lập tức vọt đến cạnh một chiếc xe bốn bánh, hắn đặt thi thể Đường Hiền Hằng sang ghế bên cạnh rồi mở khóa xe, định quay đầu xe đón Đường Ninh. Nhưng khi nhìn về phía cậu, Lâm Uẩn trợn to mắt nhìn rồi hét lên: "Cẩn thận!!!"
Đường Ninh nghe thấy tiếng xé gió ngay sau lưng mình như một con dã thú đang gào rũ, nguy hiểm trập trùng ập đến như bão lũ làm Đường Ninh muốn tránh cũng không được, chỉ có thể chịu trận....
Cố Vân chợt quay đầu lại, hai tròng mắt đen nhánh lập tức biến thành màu đỏ tươi.
Hàn Dư Niên dừng lại, sợ hãi mà lùi lại mấy bước.
Nhân cơ hội này, Lâm Uẩn lập tức lái xe đến chỗ hai người bảo Đường Ninh nhanh chóng lên xe. Đường Ninh vội vàng trèo lên xe, sau đó kéo cả Cố Vân lên xe cùng mình.
"Khụ khụ." Cố Vân đột nhiên lấy tay che miệng ho khan, vừa ho vừa leo lên xe một cách khó nhọc.
Đường Ninh nhìn cơn ho khan không dứt của y, tròng mắt màu đỏ cũng run lên theo từng đợt ho sù sụ, máu tươi đỏ thắm cũng chảy ra từ khe hở ngón tay.
Hai lần trước Cố Vân cũng rời khỏi cơ thể này bằng bộ dạng hộc máu như vậy.
Kỷ Liên Uẩn thật sự sắp xuất hiện, nhưng Đường Ninh lại không vui mừng như cậu nghĩ. Cậu nhớ ra hôm nay mình chưa dùng thẻ bài "Hút Hút", vội vàng đưa ngón tay mình đến miệng Cố Vân.
Cố Vân lắc đầu, máu từ khóe miệng vãi đầy lên quần áo, y ghé vào tai Đường Ninh: "Nương tử.... em đưa hắn..."
Thi thể Đường Hiền Hằng lắc lư không ngừng trên xe, Cố Vân híp mắt nhìn thi thể của vị nhạc tổ phụ (1) một cái, nhẹ giọng: "Chôn ở... lăng mộ..."
Đường Ninh đỡ lấy thân thể của Cố Vân, "Như vậy... thì... âm dương điểm long huyệt... cũng có thể... chia sang hắn..."
Khi y nói những lời này, máu tươi và hơi thở lạnh băng thi nhau phả vào cổ Đường Ninh. Từng giọt từng giọt máu lăn dài trên da thịt cậu như vậy sống khiến Đường Ninh ngẩn người, trong đầu bỗng hiện lên một đoạn ký ức rõ ràng.
Vào buổi tối đầu tiên gặp tân nương giấy, cả khuôn mặt cậu bị giấy bịt kín, mũi cũng chẳng thể hít thở. Bỗng một ánh sáng trắng hiện lên trước mắt cậu, trong cơn đau đớn thống khổ, dường như có một ngón tay phá tan lớp giấy kia mà chạm vào cậu.
Lúc đó, hình như có một thứ gì đó cọ lên cổ cậu, ngứa lắm.
—— "Ta từng viết hôn thư trên cổ em"
—— "Nếu như em nguyện ý kết duyên vợ chồng với ta, thì lấy khí vận làm sính lễ cũng đâu có sao."
.... Những lời Cố Vân nói với cậu đều là thật.
"Khụ khụ khụ." Cố Vân vẫn tiếp tục ho khan, y phun ra một lượng máu lớn, mùi máu nồng đậm tỏa ra khắp nơi. Màu đỏ yêu dị trong trong mắt y cũng nhạt dần, cuối cùng chỉ còn ánh lên chút hồng nhạt như một ngọn đuốc tàn dần theo gió. Y cố mở to mắt nhìn Đường Ninh đang gần mình trong gang tấc.
"Bây giờ em... có... có...."
Mỗi một từ thốt ra, miệng y lại hộc ra một bãi máu, nhưng Cố Vân vẫn cố gắng hỏi: "Thích... ta... thêm... chút... nào..."
Tại sao y lại chấp nhất với vấn đề này như vậy?
Không lẽ niềm tin duy nhất của người này, chính là chút "thích" thôi sao?
Đường Ninh muốn gật đầu, nhưng khi cậu ôm người này định nói chuyện, ánh đỏ trong mắt y đã hoàn toàn biến thành màu đen nhánh. Y chậm rãi nhắm mắt lại như chìm vào giấc ngủ sâu mà ngã vào lòng Đường Ninh.
Tuy rằng trạng thái của người này không ổn lắm, nhưng cho dù người này vừa hộc máu vừa nói chuyện với cậu, Đường Ninh vẫn có một cảm giác an toàn lạ kỳ. Như thể chỉ cần người này còn tồn tại, sẽ không một ai có thể tổn thương cậu.
Nhưng mà bây giờ, Cố Vân đã rời đi.
Hàn Dư Niên đang đứng tại chỗ như cảm nhận được cái gì, nó lập tức nhe răng trợn mắt đuổi theo xe.
Đường Ninh ôm chặt Cố Vân, trơ mắt nhìn Hàn Dư Niên đuổi theo, nó nhảy lên một cái, bàn tay khô quắt kia sắp bắt được đuôi xe.
Sau đó, nó nhanh chóng túm được đuôi xe, hùng hổ bò lên.
Giây tiếp theo, chiếc áo khoác dính đầy máu của Cố Vân úp lên mặt nó. Nó hét thảm một tiếng lăn xuống khỏi xe.
Đường Ninh vừa cởi áo khoác của Cố Vân ném lại, sau đó hỏi Lâm Uẩn: "Cố Vân đi rồi! Làm sao bây giờ?"
Hàn Dư Niên vừa lăn uống đất rít lên không ngừng, sau khi thoát khỏi cái áo nó liền tăng tốc đuổi theo, cùng lúc này, xe bốn bánh cũng tăng tốc ngay lập tức.
"Yên tâm! Nó không đuổi kịp đâu!" Lâm Uẩn hét lớn: "Tôi có thẻ bài <Xe ngựa bí ngô>, có thể tăng tốc bất cứ loại phương tiện nào theo ý mình."
Đường Ninh nhớ đến ngày bọn họ gặp phải quỷ chặn đường, Lâm Uẩn điều khiển xe ba bánh còn nhanh hơn tốc độ của Vương thúc, Hàn Dư Niên còn yếu hơn Vương thúc nhiều, mà xe bốn bánh còn đi nhanh hơn xe ba bánh nữa.
Nhìn Hàn Dư Niên đuổi theo họ như chó điên càng ngày càng cách xa, Đường Ninh mới cảm thấy yên tâm một chút.
Lâm Uẩn đi chậm lại một chút, "Hơn nữa, trên xe còn chở một vị công chúa chân chính nữa mà."
"Gì cơ?" Đường Ninh có chút không rõ.
Lâm Uẩn cười: "Gì cơ cái gì, cậu mau đánh thức Kỷ Liên Uẩn đi, chúng cần đến vương lăng trước khi trời tối."
Nhiệm vụ của bọn họ là hạ táng Đường Hiền Hằng thành công, nhưng chắc chắn không phải là chôn Đường Hiền Hằng bừa một chỗ là được. Vì theo góc độ của Đường Hiền Hằng, mục đích của ông ta là lấy cắp khí vận đế vương, để làm được điều đó ông ta còn chẳng tiếc gì mà tự sát. Thế nên bọn họ mà không hạ táng ông ta ở nơi có khí vận đế vương, chắc chắn ông ta sẽ bò từ mộ ra tìm bọn họ tính sổ.
Bây giờ, ngôi mộ mà Đường Hiền Hằng trăm cay ngàn đắng mới chọn được đã bị Kỷ gia gia canh giữ rồi, quay lại đó quá nguy hiểm, bọn họ chỉ có thể tìm đến vương lăng của Cố Vân mà thôi.
Đường Ninh đưa ngón tay mình vào miệng Kỷ Liên Uẩn, một nguồn lực ấm áp từ người cậu chảy về phía y. Hơn nữa, xe bốn bánh xé gió đi khiến nhiệt độ cơ thể cậu giảm mạnh, nhất thời Đường Ninh cảm thấy lạnh vô cùng.
Mà chính cậu cũng không rõ, chỉ là cơ thể cậu lạnh, hay là trong lòng lạnh lẽo vì Cố Vân đã rời đi.
Nếu như cậu có thể thành công vượt qua phó bản này, có lẽ giây phút vừa rồi chính là lần cuối cậu gặp Cố Vân.
Vừa nãy cậu phải gật đầu nhiều một chút, trước khi Cố Vân nhắm mắt lại cậu phải nói cho y biết cậu có thích y mới đúng.
Xe bốn bánh chạy về hướng thôn Kỷ gia. Nửa tiếng sau, Đường Ninh bỗng nghe được tiếng ho nhỏ trong lòng, Kỷ Liên Uẩn chậm rãi mở mắt ra nhìn Đường Ninh vẫn đang ôm lấy y.
Lúc này, y không còn thấy được sự vui mừng tột độ trong ánh mắt của Đường Ninh nữa.
"Kỷ Liên Uẩn, ngươi tỉnh rồi." Đường Ninh hỏi: "Ngươi biết vương lăng của Cố Vân ở đâu không?"
Kỷ Liên Uẩn thấp giọng ho khan một chút: ".... Cố Vân?"
"Chính là vị kia."
Máu tràn qua khóe môi, Kỷ Liên Uẩn nghĩ một chút, y dựa vào người Đường Ninh mới miễn cưỡng giơ tay chỉ về một phía, "Hướng này."
Đường Ninh nhanh chóng nói cho Lâm Uẩn hướng đi.
Trạng thái của Kỷ Liên Uẩn không tốt lắm, dọc đường đi ngoại trừ thỉnh thoảng chỉ đường, y đều nhắm mắt nửa tỉnh nửa mê.
Cuối cùng, xe chạy đến cuối con đường, đoạn đường tiếp theo không thể đi xe được nữa, mấy người bọn họ chỉ có thể bỏ xe lại mà đi bộ.
Lâm Uẩn cõng Đường Hiền Hằng, còn Đường Ninh cõng Kỷ Liên Uẩn.
Bây giờ vẫn là buổi chiều, nhưng con đường họ lại tràn ngập cây cối che trời, từng trạc cây vươn cao che đi ánh mặt trời.
"Đi vào cái động kia." Kỷ Liên Uẩn ghé vào tai Đường Ninh nói.
Đường Ninh nhìn thấy cạnh cây cổ thụ trên vách đá có một cái động tối đen như mực, đen đến rợn người. Dù bọn họ chưa đi vào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo và mùi thi thể phân hủy tỏa ra.
Kỷ Liên Uẩn xé một mảnh áo dính đầy máu tươi đưa cho Đường Ninh và Lâm Uẩn, để hai người mỗi người cầm một đầu, tránh bị lạc khi vào động.
"Có thể bật đèn không?" Lâm Uẩn hỏi.
"Tốt nhất là không." Kỷ Liên Uẩn cắn đầu ngón tay mình rồi rũ tay xuống, từng giọt máu rơi xuống động.
Đường Ninh cõng Kỷ Liên Uẩn vào trước, nhờ có ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài động, cậu có thể thấy một ít thứ bên trong, nhưng chỉ mới thế đã làm đại não Đường Ninh ong lên.
Cậu thấy mấy thi thể thối rữa xếp chồng chéo lên nhau, trên mặt thi thể đầy giòi bọ, chuột, rắn rết và bọ cạp, xen kẽ còn có vàng bạc châu báu lấp lánh rơi vãi khắp nơi khiến khung cảnh vừa mỹ lệ vừa kinh tởm.
"Đừng nhìn." Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng nói, "Em cứ nhắm hai mắt lại, ta sẽ nhắc em đi như thế nào."
Đường Ninh ngoan ngoãn nhắm hai mắt, chuẩn bị nghe theo hướng dẫn của Kỷ Liên Uẩn, nhưng cậu lại nghe thấy, "Tiểu Ninh, em thích ai hơn?"
Nếu đây là một game Otome (1), thì lúc này chắc hẳn cậu phải đưa ra một lựa chọn hoàn hảo nhất, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện phía sau.
(1) Game Otome: hay gọi tắt là Otoge (乙ゲー otogē?) hoặc Otomege (乙女ゲー otomegē?), là một thể loại video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới. Nhìn chung một trong những mục tiêu, bên cạnh cốt truyện chính là để phát triển một mối quan hệ lãng mạn giữa nhân vật nữ chính và một trong vài nhân vật nam, hay đôi lúc là ba nhân vật nữ. Thể loại này khá thịnh hành tại Nhật Bản, và chủ yếu dùng để làm visual novel và các game mô phỏng (đặc biệt là mô phỏng hẹn hò). Tính đến năm 2013, đại diện tựa otome game tiêu biểu được chuyển sang tiếng Anh là hakuoki: Demon of the Fleeting Blossom cho PSP và 3DS.
Chắc hẳn, bây giờ Kỷ Liên Uẩn muốn nghe được câu "Bây giờ ta thích ngươi".
Chắc hẳn cậu nên thông minh một chút, nói ra mấy lời làm Kỷ Liên Uẩn vui vẻ, vì dù sao thì bọn họ cũng cần y hướng dẫn bước tiếp theo.
Có lẽ cậu thật sự thích Kỷ Liên Uẩn.
Kỷ Liên Uẩn dịu dàng là thế, tốt như vậy, y có thể bao dung mọi tật xấu của cậu, sẽ không ghét bộ dạng xấu xí khi khóc của cậu, cho dù thân thể không tốt cũng kiên trì ôm cậu đi.
Tại sao y lại tốt như thế? Dịu dàng quá đỗi khiến cậu không thể kháng cự mà mở cửa trái tim. Đôi lúc, cậu vô cùng trông mong Kỷ Liên Uẩn xuất hiện, vì ngay khi cậu vừa vào phó bản, cậu đã gặp được Kỷ Liên Uẩn trong thế giới này.
Nhưng mà....
Cố Vân đã từng hỏi cậu câu này rất nhiều lần, mà cậu lại chưa từng kiên định chọn Cố Vân.
Nơi này là mộ của Cố Vân, có lẽ y đang ở một góc tối tăm nào đó đợi đáp án của cậu.
—— "Muốn sự chân thành của em."
—— "Em đúng là biết cách làm ta tức đến đau lòng mà."
—— "Nếu như chân thành có thể đổi lấy chân thành, vậy ta đào tim mình ra cho em xem."
—— "Em có thích ta hơn một chút không?"
—— "Nương tử, đừng đi."
Từng câu nói như mạng nhện vây chặt trái tim làm Đường Ninh có chút nghẹn lại, cậu nghĩ đến Cố Vân lúc nào cũng hỏi cậu có thích y hơn chưa, vừa nghĩ vừa tức giận. Tại sao Cố Vân không thể cứ giống như ban đầu, cứ làm một kẻ đáng ghét thích chọc cậu? Như vậy thì bây giờ, cậu có thể không chút do dự mà nói với Kỷ Liên Uẩn rằng cậu thích Kỷ Liên Uẩn hơn rồi.
"Ta biết rồi." Kỷ Liên Uẩn vẫn dịu dàng như vậy, y tránh đi đáp án của cậu, chỉ nhẹ nhàng chỉ đường cho Đường Ninh.
Đi thêm một đoạn nữa đã đến nơi có thể chôn xác, Đường Ninh đứng tại chỗ, nghe tiếng sột soạt khi Lâm Uẩn chôn xác Đường Hiền Hằng.
Tí tách.
Một dòng chất lỏng ấm áp rơi trên cổ Đường Ninh, hình như là máu, lại cũng có thể là... nước mắt.
"Tiểu Ninh à, mấy ngày kết hôn với em là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này." Tiếng nói nhẹ như tơ của Kỷ Liên Uẩn vang lên bên tai Đường Ninh.
Đường Ninh bắt được tay Kỷ Liên Uẩn.
"Chôn xong!" giọng nói kích động của Lâm Uẩn vang lên.
Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng: "Cảm ơn em đã đưa ta về!"
【Tích —— hạ táng Đường Hiền Hằng thành công, phó bản kết thúc!】
【Chúc mừng người chơi đã vượt qua phó bản <Đưa Tang> thành công!】
Lăng mộ tối đen rơi vào im lặng chết chóc, không biết qua bao lâu, một giọng nói lạnh như băng vang lên như đang tự nói với chính mình: "Lần này, cậu ta thật sự thích Kỷ Liên Uẩn, nhưng thật không ngờ, cậu ta lại thích ngươi hơn."
_____
Đôi lời của editor: Kết thúc phó bản rồi!!!! Phó bản này không kết thúc buồn nhèo như phó bản trước, nhưng vẫn có chút đau lòng kiểu gì á...
Dù sao thì vẫn chúc mừng Lâm Uẩn, mong là anh có thật chứ không ảo ma như Cố Minh ở phó bản trước:>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT