Edit: Meii.

Đây không phải đáp án mà Đường Ninh muốn nghe, nhưng Kỷ Liên Uẩn lại trả lời một cách thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Đầu óc cậu loạn lên, không nghĩ ra được cách nào để trốn tránh, mà hai chân cậu đã bị Kỷ Liên Uẩn bắt được.

Bàn tay nóng bỏng bọc lấy gót chân cậu như muốn để lại chủ quyền trên đó.

Đường Ninh sợ hãi mà liều mạng chui vào trong giường, nhưng sức lực của Kỷ Liên Uẩn mạnh hơn cậu nhiều, cậu cố gắng lùi vào bên trong một bước, lại bị Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng kéo ra.

"Đừng, đừng...." Đường Ninh hoảng đến mức không biết nói gì, nếu cậu gọi tên Kỷ Liên Uẩn, chắc chắn y sẽ không vui, mà nếu gọi y là phu quân thì lại như đang cổ vũ hành động của y vậy.

Cổ chân cậu rất nhỏ, mà bàn tay của Kỷ Liên Uẩn rất thon dài, chỉ cần một tay mà y đã dễ dàng nắm chặt cả hai cổ chân cậu. Đôi mắt của Đường Ninh ngập tràn nước mắt, cậu không hiểu tại sao Kỷ Liên Uẩn lại hơi buông lỏng cổ chân cậu ra.

Sau đó, cậu liền thấy bàn tay của Kỷ Liên Uẩn nhặt chiếc đai lưng màu đỏ trên giường lên.

Chiếc đai lưng kia đã siết chặt eo nhỏ của Đường Ninh trong một thời gian dài, đến bây giờ eo vẫn còn rất đau nên khi cậu thấy Kỷ Liên Uẩn nhặt chiếc đai lưng kia lên, thân thể không nhịn được mà khẽ run lên, cả eo như bị mất đi sức lực, chỉ còn cơn đau từ vết siết trên eo còn tồn tại.

Dưới ánh nhìn chăm chút xen lẫn hoảng hốt của Đường Ninh, Kỷ Liên Uẩn dịu dàng vòng chiếc đai lưng lên chân Đường Ninh, đôi chân trắng trẻo càng làm nổi bật màu đỏ của đai lưng, kiều diễm đến mức không nói lên lời.

"Không cần! Đừng làm thế!" Đường Ninh sợ hãi muốn rút chân lại, nhưng sức lực của cậu kém hơn Kỷ Liên Uẩn quá nhiều, cậu không hiểu tại sao một ma ốm như Kỷ Liên Uẩn lại có sức lực mạnh như vậy!

Trong lúc giãy giụa, lòng bàn chân cậu khẽ cọ lên bộ đồ cưới của Kỷ Liên Uẩn, đôi chân yếu ớt khẽ run lên, quả thực không chịu nổi bất cứ sự kích thích nào.

Mấy sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn chân cậu, mới chỉ cọ một hai cái, người cậu đã mềm nhũn ra không nói lên lời.

Không, đừng dùng lông vũ mà.

Ngón tay thon dài của hắn dịu dàng vuốt ve lòng bàn chân của cậu, thong thả từ gót chân đến mũi chân.

Đôi chân gầy yếu không có bao nhiêu sức lực của Đường Ninh kịch liệt giãy giụa trong lòng bàn tay y, ngay cả bắp đùi cậu cũng run lên, khuôn mặt đỏ ửng chông trong đệm chăn cũng không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ.

"Chỗ này gọi là huyệt ẩn bạch (1)!" Ngón tay của Kỷ Liên Uẩn khẽ xoa lên khớp ngón chân của Đường Ninh, y bình tĩnh nói: "Ấn nơi này thường xuyên rất tốt cho cơ thể, nhưng mà em giãy giụa mạnh quá, như vậy không tốt lắm...."

(1)Huyệt Ẩn Bạch: Vị trí huyệt ẩn bạch nằm ở góc móng chân cái, cách móng chân 1mm. Để thấy được hình ảnh huyệt ẩn bạch người bệnh cần ngồi ngay ngắn, đặt bàn chân trên mặt phẳng sao cho hai chân ngang bằng. Ta sẽ lấy huyệt ở cạnh trong, trên đường tiếp giáp da gan chân và da mu chân (bờ trong của ngón chân cái). Huyệt ẩn bạch được áp dụng để đối với các bệnh: Đau bụng trướng; Mất ngủ, mộng mị; Động kinh hoặc các bệnh thần kinh; Rối loạn kinh nguyệt; Ngất xỉu; Trẻ em bị bệnh kinh phong.

Y vừa nói, vừa dùng đai lưng quấn quanh hai chân của Đường Ninh, đôi chân Đường Ninh không ngừng giãy giụa, da thịt trắng mịn cọ lên dây lưng đỏ thắm khiến cổ chân cậu cũng hồng lên.

"Nương tử à, em rất hợp với màu đỏ." Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn không giấu được sự say mê.

Đường Ninh dùng hết sức lực mà co chân lại, áo cưới trên người cậu đã bị cởi hơn nửa, động tác co chân mạnh của cậu khiến áo cưới đang khoác lỏng lẻo trên người cậu trượt xuống, làm lộ ra bả vai mượt mà.

Ánh mắt Kỷ Liên Uẩn nhìn cậu càng thâm trầm hơn.

Tầm mắt có tính xâm lược kia dừng lại trên bả vai cậu, Đường Ninh khẽ rụt vai lại, hoảng loạn dùng tay kéo áo cưới lên, một tay khác run run muốn cởi nút thắt ở chân mình. Nhưng từ sau khi cậu uống rượu giao bôi xong, một chút sức lực cũng không còn, nhất thời không thể cởi đai lưng ở chân ra được.

Đường Ninh gấp đến phát khóc, đầu ngón tay cũng bị đai lưng cọ cho đỏ bừng lên, ngay khi Đường Ninh đang định dùng hai tay cởi đai lưng ở trân, bỗng cậu nhìn thấy một cái đai lưng khác....

Chiếc đai lưng này là của Kỷ Liên Uẩn.

Chiếc đai lưng rộng bằng ba ngón tay được Kỷ Liên Uẩn nắm trong tay, giọng nói của dịu dàng đầy từ tính, nghe qua như rất dễ nói chuyện: "Nương tử à, em cảm thấy chiếc đai lưng này hợp thắt lên nơi nào trên cơ thể em?"

Cả người Đường Ninh đông cứng lại.

Ánh mắt mờ mịt như không hiểu tại sao người này lại có thể hỏi câu này.

"Tay sao?" Đai lưng đỏ chói được đặt lên tay Đường Ninh, còn chưa kịp chạm vào mu bàn tay cậu, bàn tay xinh đẹp đã hoảng sợ mà giấu ở sau lưng.

"Lên eo sao?" Đai lưng hạ xuống vòng eo mảnh khảnh, Đường Ninh liều mạng lắc đầu, sợ đến mức sắp khóc đến nơi.

"Hay là mắt?" Đai lưng kia dừng lại trên đôi mắt Đường Ninh, kết hợp với cái mũi cao thẳng của Đường Ninh tại thành một vòng cung đẹp mắt. Không có đôi mắt xinh đẹp kia, tầm mắt y dễ dàng dừng lại trên đôi môi tinh xảo của cậu. Đôi môi nhợt nhạt lúc này đã đỏ bừng lên, đẹp đến mức làm người ta muốn hôn lên....

"Hay là miệng nhỉ?"

Kỷ Liên Uẩn tiến đến sát vành tai Đường Ninh, răng nanh khẽ cọ lên vành tai cậu, nói nhỏ: "Nương tử à, em mau chọn giúp ta đi."

Đáng ghét.

Tại sao lại có người xấu xa như vậy chứ.

Đường Ninh hận không thể cắn cho tên xấu xa này một cái, nhưng lại không dám mắng y, chỉ có thể kiếm chế tiếng nức nở của mình, nhỏ giọng nói, "Tại sao.... Ta lại phải chọn một cái, ta có thể... có thể không chọn cái nào không?"

Sợ Kỷ Liên Uẩn từ chối, Đường Ninh còn nũng nịu lấy lòng y: "Phu quân à, ta không muốn, ngươi không cần trói ta lại, được không?"

Tiếng "phu quân" này cậu gọi vô cùng ngọt ngào, thật sự là mềm như nước, ngoan vô cùng, không hề có chút miễn cưỡng như những lần trước.

Kỷ Liên Uẩn không còn cầm đai lưng khoa chân múa tay với Đường Ninh nữa, y rũ mắt nhìn cậu: "Nhưng mà không trói nương tử lại, ta lo nương tử sẽ chạy mất."

Đường Ninh phát hiện dường như Kỷ Liên Uẩn thật sự nghĩ như vậy, cậu liền to gan duỗi tay ôm lấy cổ Kỷ Liên Uẩn, đôi tay cậu vì sợ hãi mà không còn chút sức lực nào, ngược lại còn giống như đang làm nũng hơn.

"Tại sao ta lại chạy đi chứ?" Chạy ra cửa lại gặp quỷ thì sao....

Nếu như không có quỷ, cậu đã chạy từ lâu rồi.

Đường Ninh giống như một chú mèo nhỏ chui vào lồng ngực Kỷ Liên Uẩn, sợ hãi mà nhìn trộm sắc mặt của y. "Phu quân, ngươi xem, chúng ta vừa mới gặp nhau thôi mà."

Kỷ Liên Uẩn vẫn không nói gì, thậm chí, y còn rất hưởng thụ cảm giác Đường Ninh tự nhào vào lòng mình.

Ánh mắt của y như đang cổ vũ Đường Ninh, cậu cẩn thận chọn từ ngữ, nói nhỏ: "Ta cũng chưa hiểu hết về ngươi, đợi khi chúng ta ở cùng nhau lâu rồi, mới làm chuyện này, không phải sẽ càng vui sướng hơn sao?"

Ánh nến lay động khiến đôi mắt Đường Ninh như sáng lên, cậu vô cùng mong đợi mà nhìn Kỷ Liên Uẩn: "Ngươi bằng lòng chứ?"

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp còn lưu lại vệt nước mắt, đôi mắt sáng ngời không giữ được bí mất gì, tất cả những mưu kế nhỏ nhặt của cậu đều dễ dàng bị nhìn thấu.

Kỷ Liên Uẩn lặng lẽ đối diện với Đường Ninh.

Y vươn tay, khẽ vuốt qua vệt nước mắt còn lưu lại trên mặt cậu.

"Không được." Ngữ điệu vô cùng sủng nịch.

Ngay khi Đường Ninh sững sờ lui người về phía sau, Kỷ Liên Uẩn đã túm được tay cậu trước, y kéo hai tay cậu qua đỉnh đầu, nhẹ nhàng dùng đai lưng đỏ trói hai tay cậu lại, thậm chí, y còn thuận tay mà thắt một chiếc nơ bướm một cách vô cùng thành thạo.

Đôi tay y vươn ra từ tay áo cưới đỏ rộng thùng thình, đôi tay từng làm mưa làm gió, đùa bỡn sự sống chết của nhân loại lúc này lại đang lưu luyến trên làn da của người nằm trên giường, muốn đưa người này tiến vào một trận mây mưa không hồi kết.

Kỷ Liên Uẩn cúi người, con ngươi lóe lên một ánh đỏ yêu dị, y say mê nói: "Nương tử à, bây giờ ta muốn cùng em làm một chuyện...."

"Gọi là cực lạc nhân gian."

.....

Kỷ Kha nôn nóng ấn đi ấn lại một dãy số điện thoại bàn, ngôi nhà cũ này là nhà của hắn ở đây, bên cạnh hắn còn có Kỷ gia gia điên điên khùng khùng.

Ở thôn trang này không có sóng di động, phương thức liên hệ duy nhất giữa hắn và Lâm Uẩn chính là chiếc điện thoại bàn này.

Sao người kia vẫn không chịu nhận điện thoại chứ?!

Hắn sốt ruột đến mức đi qua đi lại trong phòng.

"Muộn, muộn rồi...." Kỷ gia gia ngồi trên ghế, run rẩy lẩm bẩm nói.

Kỷ Kha liếc nhìn ông lão kia một cái, lúc trước hắn đã thử nói chuyện nhẹ nhàng với lão, nhưng ngoại trừ chữ "chậm" ra, người này lại không nói gì khác.

"Alo?" Điện thoại bàn truyền đến giọng nói của Lâm Uẩn.

Kỷ Kha vội vàng nói: "Bên cậu xảy ra chuyện gì thế? Sao bây giờ cậu mới nghe điện thoại?"

"Có chút phiền toái nhỏ, sao thế?"

Kỷ Kha quay đầu nhìn ông lão điên khùng trên ghế, khẽ che miệng lại, nói nhỏ: "Vừa nãy tôi tham gia hôn lễ của Đường Ninh và Kỷ Liên Uẩn, phát hiện khách khứa đến.... đều không phải là người!"

"Mà có vẻ Kỷ Liên Uẩn rất thân thiết với những "kẻ" đó, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ. Hơn nữa, tôi cảm thấy mỗi hành động của Kỷ Liên Uẩn đều rất khác với Kỷ Liên Uẩn mà chúng ta từng gặp."

"Sự khác biệt này rất khó tả, chỉ là cảm giác như một cái ở trời, một cái ở dưới lòng vực vậy." Kỷ Kha nôn nóng nói. "Bây giờ tôi rất lo cho Đường Ninh, không biết cậu ấy có gặp chuyện gì không?"

"Trước tiên cậu với tôi gặp nhau đã." Lâm Uẩn bình tĩnh nói: "Đến cái giếng đầu thôn đi, tôi có chuyện muốn cho cậu xem."

"Được." Kỷ Kha nhanh chóng dập điện thoại, định dời đi. Nhưng ngay khi hắn định bước ra ngoài, ông lão vẫn luôn ngồi một góc lẩm bẩm bỗng nhiên nói: "Cẩu tử..."

Cẩu Tử là biệt danh của hắn trong thôn này.

Kỷ Kha bị gọi mà không hiểu nổi, khi hắn quay đầu lại, Kỷ gia gia đã cúi đầu xuống tiếp tục lẩm bẩm một mình, âm thanh già nua vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại một chữ "chậm".

Kỷ Kha định mặc kệ mà rời đi, nhưng sau khi bị Kỷ gia gia gọi lại, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy mình chưa nên đi vội, một nỗi bất an dân lên trong lòng khiến hắn cảm thấy như mình đã bỏ sót điều gì đó.

Là cái gì chứ?

Tầm mắt Kỷ Kha nhìn quanh cả căn phòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc điện thoại bàn cũ kỹ kia. Hắn chưa từng sử dụng loại điện thoại cũ kĩ như vậy, mới chỉ được nhìn thấy trên những bộ phim xưa cũ, lúc nãy ấn gọi thử, hắn cũng không nghe thấy tiếng "tít tít" ấn phím điện thoại, mà lúc đợi Lâm Uẩn bắt máy, hắn cũng không nghe thấy tiếng "tút tút" nào cả....

Chẳng qua là Kỷ Kha không có kinh nghiệm sử dụng loại đồ vật này, nên hắn chỉ cố chấp đặt điện thoại lên tai mà thôi.

Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc điện thoại bàn, lấy di động ra bật đèn pin lên. Dưới ánh sáng trắng bệch, hắn nhìn thấy chiếc điện thoại này bị phủ một lớp bụi dày, như thể rất lâu rồi chưa có ai sử dụng.

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, dây điện thoại bàn này, đã bị đứt.

Tút tút tút, tút tút tút.

Âm thanh điện thoại vang lên dồn dập.

Kỷ Kha chậm rãi nhấc ống nghe lên, nghe thấy giọng của "Lâm Uẩn" bên tai: "Sao cậu còn chưa ra khỏi cửa thế? Tôi đang chờ cậu ở cạnh giếng đây....."

Không đợi bên kia nói xong, Kỷ Kha đã nhanh chóng dập điện thoại.

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Kỷ Kha, bởi vì hắn nhận ra một vấn đề rất đáng sợ, rõ ràng hắn chưa nói gì, nhưng tại sao đối phương lại biết hắn chưa ra khỏi cửa?

Trừ khi......

Kỷ Kha bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới vầng sáng màu đỏ của đèn lồng như có thứ gì đó đang trốn đằng sau.

Bây giờ đã là 0 giờ.

Là lúc quỷ môn quan mở ra ngày Tết Thanh Minh.

Lâm Uẩn đã gặp chuyện rồi, hắn cần xác nhận lại sự an toàn của Đường Ninh. Đường Ninh có thân phận vô cùng quan trọng trong phó bản này, nếu đêm nay Đường Ninh chết ở đây, độ khó của nhiệm vụ sẽ tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, nếu hắn cứ trốn ở đây cũng chưa chắc thoát được khỏi nguy hiểm đêm nay, không bằng cứ đi ra ngoài tìm hiểu xem.

Quyết định xong, trước khi rời đi, Kỷ Kha hơi quay lại nhìn ông lão ngu dại đang ngồi đó, nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn. Sau đó, hắn nhanh chóng rắc một ít bột phấn màu xám trắng lên người mình rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Kỷ Kha đi rất nhanh.

Hắn dựa theo bản đồ trong trí nhớ mà nhẹ chân bước đến căn nhà cũ của Kỷ Liên Uẩn. Căn nhà này không có cửa sổ, muốn nhìn trộm từ bên ngoài vào bên trong chỉ có thể nhìn thông qua cái lỗ nhỏ trên cửa.

Đường Ninh đã từng nói, đằng sau cánh cửa này có lẽ có một con quái vật thích liếm mắt.

Nhưng nếu có thể nhìn trộm một chuyện quan trọng thì bị liếm mắt thôi có là gì?

Trái tim Kỷ Kha đập như trống bỏi, hắn đứng ngay trước cửa, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ thái dương mang theo chút bột xám trắng rơi xuống, Kỷ Kha cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, từng chút từng chút cúi người xuống nhìn qua cánh cửa.

Hắn nghe thấy một tiếng khóc lóc thoáng qua, tiếng khóc kia đứt quãng, mỗi lần tạm dừng đều khiến người nghe không nhịn được mà tưởng tượng ra sự ngọt ngào bên trong.

"Không, không cần... cầu xin ngươi!"

"Đừng cởi...."

.... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Kỷ Kha ngây người một chút, sau đó hắn nhìn vào lỗ thủng qua mắt trái, chỉ thấy có một ngọn nến đỏ đang cháy, ngoài ra, cả căn phòng cũng chỉ có một chiếc quan tài sơn đỏ.

Có một bàn tay xinh đẹp chui ra khỏi quan tài, trên cổ tay tuyết trắng có một vết đỏ thắm như thể bị một thứ gì đó quấn quanh, siết chặt mà để lại dấu vết.

Kỷ Kha hoàn toàn ngây dại.

Hô hấp của hắn như ngừng lại, hắn nhìn bàn tay xinh đẹp kia nắm chặt thành quan tài, từng đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá nhiều.

Sau đó, một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên từ trong quan tài ngồi thẳng dậy, trên người người đó vẫn khoác bộ áo cưới lỏng lẻo, dưới ánh nến đỏ lay lắt, khuôn mặt tái nhợt toát ra một sự lãnh lẽo kì dị, khóe môi chậm rãi nhếch lên, tràn ra một chút máu tươi.

Điều kì lạ nhất là, rõ ràng chỉ có một người ngồi dậy từ trong quan tài, nhưng trên tường lại có hai bóng người đang lắc lư.

Một giây sau, "Kỷ Liên Uẩn" chợt quay đầu, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm kẻ đang nhìn trộm.

______

Đôi lời của editor:

Có lẽ ai cũng thắc mắc dấu "..." là như nào, và tôi cũng thế:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play