Đường Ninh dường như mơ thấy một giấc mộng rất kỳ lạ.

Trong giấc mơ, cậu là học sinh của trường Minh Đức, điểm thi không tệ, tính cách cũng không tệ, là một con cá mặn rất bình thường.

Vào ngày đầu tiên khai giảng, cậu đã nhìn thấy Kỳ Vân đứng trên sân khấu với tư cách là người đại diện mới, ánh mặt trời lặng lẽ rơi xuống trên người Kỳ Vân, như thể đang mạ cho Kỳ Vân một lớp vàng vậy.

Cậu lắng nghe những người xung quanh thì thầm to nhỏ, bọn họ nói điểm số của Kỳ Vân luôn đạt hạng nhất trong các cuộc thi, bọn họ còn nói Kỳ Vân còn có thể chơi piano, vẽ tranh và chơi bóng rổ rất giỏi...

Cậu đứng trong nhóm, ngẩng đầu lên, tràn ngập ngưỡng mộ mà nhìn lên người bạn ưu tú cùng đồng trang lức kia.

Minh Đức được chia thành các lớp dựa trên điểm số, điểm của cậu không thể được xếp vào lớp tốt nhất, chỉ có thể đến lớp 2.

Các giáo viên ở lớp 2 cũng thường nhắc đến Kỳ Vân trong lớp.

Hôm nay, đề bài khó nhất cả lớp 1 cũng chỉ có Kỳ Vân giải được.

Ngày mai sẽ lại làm khác giả xem Kỳ Vân viết văn...

Đường Ninh ngồi bên cửa sổ.

Điều hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là nhìn Kỳ Vân đi ngang qua cửa sổ, cho dù hắn không nói gì thì cậu cũng bất giác mà vui vẻ hẳn lên, mà mỗi lần Kỳ Vân xuất hiện, tâm tình của cậu cũng sẽ theo đó mà tốt lên vài phần.

Cậu chậm chạp lại nhát gan, cũng không giỏi giao tiếp, khi thật sự gặp phải Kỳ Vân trên hành lang, cậu cũng sẽ chỉ hoảng hốt cúi đầu, hoặc là vờ nhìn cảnh vật xung quanh.

Kỳ Vân thì ung dung bước qua, còn cậu trong lòng vẫn không nhịn được mà lén lút nhìn lại.

Cậu nghĩ, chắc cậu đã rất mạnh mẽ, mới có thể lại thích nhìn trộm Kỳ Vân đến vậy.

Mỗi khi có kết quả, cậu đều đứng trước bảng thông báo để xem thứ hạng, tên của Kỳ Vân vẫn luôn đứng thứ nhất, mà giữa cậu và Kỳ Vân lại cách vô số cái tên, lúc đó cậu đã thầm quyết định rằng mình phải chăm chỉ hơn nữa.

Học tập chăm chỉ hơn và phấn đấu để gần hơn với tên của Kỳ Vân khi có kết quả tiếp theo.

Kỳ Vân.

Ngay cả cái tên nghe cũng rất hay.

Vân, nghĩa là ánh sáng mặt trời, Kỳ Vân đây là rạng rỡ như chính cái tên của mình.

Đường Ninh vẫn không nhịn được mà nghĩ đến tên của chính mình, rất đơn giản và bình thường, cha mẹ cậu nói, họ không cần cậu phải nổi bật, chỉ cần làm cá mặn ngày ngày sống yên ổn là được rồi.

Khi đó Đường Ninh còn tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ đơn giản như vậy, lo lắng lớn nhất mỗi ngày chính là trên lớp bài tập quá khó hiểu.

Cho đến khi ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra.

Đại khái là lúc cậu từ trong ngăn kéo muốn lấy ra vài tờ giấy nháp cho Hứa Duẫn Tức, lại phát hiện trên giấy nháp có vẽ chính cậu.

Kỳ thật mà nói, bức chân dung nhỏ được viết nguệch ngoạc này đẹp đến mức Đường Ninh sững sờ khi nhìn thấy nó, cũng không dám chắc trong hình vẽ có phải là mình hay không.

Bởi vì cậu nghĩ rằng Hứa Duẫn Tức sẽ không vẽ cậu.

Vì cậu và Hứa Duẫn Tức vốn không quen biết nhau.

Trên thực tế, cậu vốn không quen đến hơn phân nửa người trong lớp, những thanh thiếu niên tràn đầy năng lượng, thường xuyên cùng nhau tụ tập đi chơi, mà thân thể Đường Ninh từ vốn đã rất kém, cậu không thể vận động quá sức lại thích ngồi một mình bên cửa sổ để đọc sách, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng cậu.

Lúc cậu nhìn thấy hình vẽ kia, Hứa Duẫn Tức cả khuôn mặt như đỏ lên, nhìn cậu một lúc vẫn không nói cái gì.

Cậu nhanh chóng xin lỗi Hứa Duẫn Tức.

Hứa Duẫn Tức nhanh chóng giật lấy mảnh giấy trong tay cậu, nhìn cậu hồi lâu vẫn không lên tiếng, đến khi chuông vào lớp vang lên, mọi người đều về hết chỗ ngồi.

Ngồi vào chỗ của mình, Đường Ninh nhịn không được mà có một ý nghĩ, ý nghĩ này chắc cũng là do bức vẽ ban nãy, cậu nghĩ, mình có thể lặng lẽ vẽ Kỳ Vân trên giấy không nhỉ?

Vẽ Kỳ Vân, sau đó mỗi khi lười biếng sẽ nhìn Kỳ Vân trên giấy một cái, như vậy mới có động lực học tập.

Ôm ý nghĩ này, Đường Ninh ma xui quỷ khiến mà biết được một điều, tay nghề vẽ tranh của cậu không tốt lắm, so với Hứa Duẫn Tức còn kém xa, cho nên dù thế nào cậu cũng không thể vẽ đẹp được.

Đường Ninh cẩn thận viết tên của Kỳ Vân vào chỗ trống.

Trong giờ học, Đường Ninh vẫn đang nguệch ngoạc mà chỉnh sửa bản nháp có đầy đủ tên và chân dung của Kỳ Vân thì một bóng đen đột nhiên bao phủ lấy cậu, Đường Ninh nhìn lên chỉ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Duẫn Tức.

Hứa Duẫn Tức chỉ vào Kỳ Vân mà cậu vẽ, tức giận nói: "Cậu thật kinh tởm!"

Từ hôm đó Hứa Duẫn Tức không ngừng bắt nạt cậu.

Hứa Duẫn Tức có rất nhiều bạn trong lớp 2 này.

Cậu ta mà nói gì với bọn họ, thì bọn họ tự nhiên không thích cậu nữa.

Lúc đầu chỉ là bất hòa mà không nói chuyện với cậu, còn cố ý làm lơ cậu, mà Đường Ninh đối với chuyện này cũng chẳng khó chịu gì, bởi vì cậu không cần bạn bè, đối với cậu mà, ngày ngày làm bài tập rồi ở bên cửa sổ nhìn trộm Kỳ Vân là tốt lắm rồi.

Cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để vào lớp 1 và làm quen với những người bạn mới, có lẽ sẽ học cùng bàn với Kỳ Vân còn có thể được Kỳ Vân chiếu cố.

Đường Ninh nghĩ đến đây, tâm tình cũng tốt hơn không ít.

Mà Hứa Duẫn Tức lúc đó vốn không muốn tâm tình của cậu tốt hơn.

Tính xấu của Hứa Duẫn Tức đối với cậu lại vô tình trở nên trầm trọng hơn, đến khi mấy chuyện xấu mà cậu ta đã làm với cậu vượt quá sức chịu đựng của cậu, cậu đã không thể ngăn lại được chuyện đó.

Khoảng thời gian tồi tệ này cậu đã rất mệt mỏi mà chịu đựng.

Cậu vốn muốn nói chuyện này với giáo viên và cha mẹ, nhưng lại không có chứng cứ, Hứa Duẫn Tức cũng sẽ không để cậu đi dễ dàng như vậy được, cho dù có tạt nước lạnh vào cậu, cũng sẽ lấy một bộ quần áo sạch sẽ khác cho cậu thay, cậu ta vậy mà còn quay video lại, quay lại những khoảng khắc cậu bị làm thành trò cười trước mặt bọn họ.

Đường Ninh chỉ đành nghĩ, thôi vậy.

Nếu chuyển trường cậu sẽ không thể gặp Kỳ Vân nữa.

Khoảng cách giữa cậu và Kỳ Vân rất lớn, Kỳ Vân sau này cũng sẽ thành đạt hơn, hắn sẽ tìm được một công việc tốt, có một gia đình tốt, và có một tương lai hoàn hảo và tốt đẹp mà không cần cậu trong đó.

Hắn sẽ khác xa so với mọi người, một cái thì đi lên cao, một cái thì sẽ không ngừng ngã xuống, mà điểm giao nhau duy nhất của bọn họ chỉ là khoảng thời gian trung học ngắn ngủi này.

Nghĩ đến đây, Đường Ninh đột nhiên cảm thấy rất buồn bực.

Cậu không biết tại sao mình lại buồn như vậy.

Sau đó, lại là một buổi chiều, Hứa Duẫn Tức vẫn đi bắt nạt cậu, cậu lúc đó bị sặc khói mà ho khan, ho đến mức nước mắt cũng chảy ra, Kỳ Vân lại không biết từ đâu xuất hiện, ngậm lấy điếu thuốc trong miệng, lại bình bình đạm đạm mà nói: "Hút thuốc trái với nội quy trường học."

Đó là một ngày nắng, tinh không vạn lí, ánh mặt trời sáng ngời lại làm người cay mắt rơi lệ.

Sau đó tất cả những kẻ bắt nạt cậu đều chết, trong lớp thiếu rất nhiều người, ký túc xá cũng phải phân lại, tình cờ cậu được xếp ở cùng ký túc xá với Kỳ Vân.

Cậu vẫn không dám nói gì với Kỳ Vân.

Còn hèn hơn trước.

Cậu vẫn luôn cảm thấy mình đã để lộ mặt tối của bản thân trước mặt Kỳ Vân, cậu cũng không thể đôi ba câu với Kỳ Vân, mặc dù trước giờ cậu cùng Kỳ Vân vốn chẳng quen biết hay tự nhiên được với nhau.

Cậu có lẽ đã bệnh rồi.

Cậu thích bí mật theo dõi Kỳ Vân, đi trên con đường mà Kỳ Vân đã đi, dùng bình nước mà Kỳ Vân đã dùng, mặc lại đồng phục học sinh của Kỳ Vân...

Cuối cùng cậu cũng phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu tại sao.

Cậu nghĩ cậu thật sự đã bệnh rồi.

Cậu thích Kỳ Vân.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Vân, cậu đã thích rồi.

****

Âm thanh nhắc nhở trò chơi kết thúc vang lên trong đầu óc còn lơ mơ của Đường Ninh.

Đường Ninh như đang mơ mơ màng màng, đột nhiên bị đồng hồ báo thức cưỡng chế đánh thức, đầu cậu đau như sắp nứt ra mà mở to mắt.

Xuất hiện trước mặt là thông báo kết toán của trò chơi:

【 Tên phó bản tên: Ngôi Trường Ma Quái 】

【 Hệ số nguy hiểm của phó bản: A】

【 Hệ số khó khăn của nhiệm vụ: C】

【 Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến: Sống! (điểm tồn tại +40) 】

【 Hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Phong ấn ảnh ngược! ( điểm tồn tại +400) 】

【 Tổng hợp đánh giá: S ( Nhiệm vụ đánh giá cấp S có thể thẻ bài được rút ra trong phó bản thẻ 『Công Chú Ngủ Trong Rừng』 sẽ giao quyền sử dụng cho bạn!) 】

【 Người chơi thân ái, bạn trước mắt có 570 điểm tồn tại, bạn bây giờ có được các đạo cụ như: Thẻ bài Công Chúa Hạt Đậu, Công chúa ngủ trong rừng, thẻ bài Tiều Phu, ngọc san hô trừ tà】

『 Công chúa Ngủ trong Rừng』

【 Độ hiếm】: S

【 Công năng giới thiệu: Thẻ bài hiếm có khó tìm, có được nó sẽ không thật sự tử vong, nhưng nếu muốn đánh thức công chúa đang ngủ say yêu cầu trả giá thật lớn —— nếu yêu công chúa, cẩn thận sẽ có một ngày nào đó ngủ một giấc liền thể không dậy nổi nha 】

『 Thẻ bài Tiều Phu 』

【 Độ hiếm 】: a

【 Công năng giới thiệu: Thẻ bài vận khí hiếm có, cơ hội phá trò chơi sẽ dễ dàng hơn bình thường, nhưng đồng thời cũng sẽ gặp nhiều khủng hoảng hơn 】

***

"Đường Ninh?" Giọng của đạo diễn nhắc nhở Đường Ninh, người đang nhìn chằm chằm vào điện thoại mà bàng hoàng, đột nhiên ngẩng đầu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play