Sau khi Đường Ninh và Chương Vân đi đến phòng cậu, thấy Lâm Uẩn vẫn ở bên trong chờ. Đường Ninh thấy cả hai cùng ở đây, sự hoảng loạn trong lòng mới vơi bớt, cậu nhanh chóng nói chuyện kỳ lạ mình gặp phải với Lâm Uẩn.
"Cậu bảo sau mành có một đôi chân khác, còn có cảm giác như có ai đó trốn bên ngoài cửa sổ nhìn trộm cậu?" Lâm Uẩn nghiêm túc hỏi.
Đường Ninh liên lục gật đầu.
Chương Vân thấy câu chuyện của Đường Ninh, vẻ mặt không tốt lắm, nhưng tất nhiên ý nghĩ của hắn khác hoàn toàn với đám người chơi bọn họ. Thiếu niên nghen nửa ngày, mới nắm chặt tay nói: "Tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đó!"
Chạm phải ánh mắt của Đường Ninh, khí thế vất vả lắm mới gom được của Chương Vân có chút xìu xuống, hắn áy náy nói: "Thật xin lỗi, nếu như tôi không rời khỏi thì...."
Người trẻ trong trấn này không tin vào chuyện ma quỷ, gặp phải sự tình này chỉ nghĩ là có kẻ rình trộm, hay là Chương Vân cũng có thể chất khắc ma quỷ nên khi hắn tới, ma quỷ liền trốn đi?
"Không phải tại cậu." Đường Ninh an ủi Chương Vân, sau đó cả ba cùng đi đến nhà tắm kia. Khi bọn họ tới nơi, những dấu chân nước đã nhạt đi phân nửa, Lâm Uẩn đặt chân mình bên cạnh dấu chân so kích cỡ, lại nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng hắn đi vào trong mành, chính nơi Đường Ninh đứng tắm rửa.
"Đường Ninh, cậu đứng bên cạnh dấu chân kia, đừng dẫm lên nó, được rồi, sau đó cậu bước theo dấu chân ra ngoài, khi nào tôi bảo dừng thì đứng lại." Lâm Uẩn trong mành nói.
Đường Ninh làm theo lời của Lâm Uẩn, bắt đầu đi, cho đến khi Lâm Uẩn bảo dừng. Hắn vén rèm lên, nhìn vị trí của Đường Ninh, lại nhìn lên đỉnh đầu cậu, lần này, hắn nhìn chằm chằm chỗ đó rất lâu.
Đường Ninh thấy thế, cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà. Lập tức, đồng tử của cậu co lại, không ngờ trên trần nhà lại có một vệt nước hình người!
Nhìn qua là dáng người đã trưởng thành! Tứ chi và đầu chúc xuống bên dưới! Nhưng người trưởng thành bình thường sao có thể bám vào tường như thằn lằn như thế chứ?
Đây là thứ gì?!
Lúc tắm rửa, cậu nhìn thấy đôi chân kia qua tấm mành, khi đôi chân đó biến mất khỏi tầm mắt của cậu, Đường Ninh còn nghì là nó đi rồi.
Nghĩ đến chuyện cậu đứng ở cửa tìm dấu chân, mà chủ nhân của dấu chân đó lại bám trên trần nhà, yên lặng nhìn cậu tìm làm da đầu Đường Ninh tê dại.
Chương Vân cũng trợn mắt, chuyện này đã vượt qua nhận thức của hắn.
Lâm Uẩn ngồi xuống, hắn không chạm vào dấu chân kia, sợ sẽ kích hoạt quy luật giết người nào đó. Hắn ghé mũi lại gần, "Mùi nước sông."
Đường Ninh cũng ngồi xổm xuống, cũng ghé đầu ngửi thử. Nhưng cậu cố gắng ngửi vài cái cũng chẳng ngửi thấy gì, cùng lắm chỉ thấy mùi bản thân đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho.
Lâm Uẩn đứng lên, hắn ra bên ngoài, đi xung quanh nhà tắm một vòng. Đi đến bên cửa sổ nhỏ, dưới ánh đèn trắng bệch của đèn pin, trên tường lập tức hiện lên một dấu người ướt đẫm, chẳng qua đây là dáng người của một đứa trẻ.
Nhưng bên dưới lại không có thang hay bất cứ thì gì có thể trèo lên được, cửa sổ cách mặt đất khoảng hai mét, nếu không có sự trợ giúp nào thì làm sao một đứa trẻ có thể trèo lên tận đó được.
Câu trả lời rất rõ ràng.
"Lúc tắm rửa, cậu không hề gặp ảo giác, đúng là có thứ ghé vào đây nhìn trộm cậu." Lâm Uẩn nhẹ giọng.
Đường Ninh đã không nói lên lời, cậu không có cách nào tưởng tượng nổi mình vừa bị hai quái vật vờn quanh trong lúc tắm rửa, bảo sao cậu cảm thấy khó chịu như vậy.
Nhưng mà tại sao lại là một quái vật lớn một quái vật nhỏ chứ?
Cậu nhớ rõ lúc mình sắp ngất đi vì chết đuối, thứ kia nhìn qua thì tưởng nó đã trưởng thành, nhưng thật ra là do xác của hai đứa trẻ kia hợp thành.
Di động của Lâm Uẩn bống nhảy ra thông báo, hắn mở ra xem, trầm giọng: "La Sơ Tuyết chết đuối rồi."
La Sơ Tuyết chính là cô gái xui xẻo phát hiện ra bao lì xì.
Tuy không ai nói, nhưng tất cả mọi người đều biết cô ấy sẽ là người chơi dễ chết nhất, cũng chính vì thế, Đường Ninh mới dễ dàng bị lừa đi như vậy.
"Là rơi xuống sông nên chết đuối sao?" Đường Ninh nhớ đến chuyện mình suýt bị chết đuối.
"Không." Sắc mặt Lâm Uẩn xấu vô cùng: "Là chết đuối khi đang rửa mặt."
".... Rửa mặt? Chết đuối?" Đường Ninh không thể tin nổi.
"Đi, chúng ta đi sang chỗ La Sơ Tuyết." Lâm Uẩn nói.
La Sơ Tuyết ở bên gia đình khác, Chương Vân chần chừ một chút, nói bản thân không hay sang nhà hàng xóm, cuối cùng chỉ có Lâm Uẩn và Đường Ninh đi sang bên nhà La Sơ Tuyết. Sau đó, Đường Ninh mới hiểu câu "chết đuối khi đang rửa mặt" của Lâm Uẩn là có ý gì....
La Sơ Tuyết mang chậu nước rửa mặt vào trong nhà, quỳ gối trước chậu nước, cả đầu chìm trong chậu nước. Mái tóc xõa ra ướt gần hết, hẳn là do giãy giụa nên mới ướt.
Xung quanh chậu đều là nước, đại khái là nước đã bắn một nửa ra ngoài. Nhìn tư thế của La Sơ Tuyết, có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh cô ấy đã giãy giụa trước khi chết mạnh mẽ như thế nào, không khác gì những người chết đuối.
Nhưng cố tình, La Sơ Tuyết chỉ cần ngẩng đầu lên là đã thoát khỏi chậu nước rồi.
Một người chơi nam "chậc" một tiếng nói: "Phụ nữ lằng nhằng thế, vào phó bản còn đi rửa mặt làm gì."
Đường Ninh – mỗi lần vào phó bản đều rửa mặt: "....."
Bên chậu rửa mặt còn có một chiếc khăn lông, có lẽ La Sơ Tuyết định lau qua thân thể, chỉ tiện tay nên mới rửa mặt thôi.
Có người chơi đẩy tóc ở cổ của La Sơ Tuyết ra: "Mọi người nhìn này."
Chỉ thấy sau gáy La Sơ Tuyết có dấu gót chân nhỏ đã tím vào....
Có thứ gì đó đã dẫm lên gáy La Sơ Tuyết! Làm cô ấy không thể ngẩng đầu lên!
Cổ Đường Ninh ẩn ẩn đau, cậu bỗng nhiên nghĩ đến, lúc trước khi rửa mặt, cậu cũng cảm thấy có gì đó rất lạ, hình phản chiếu trên mặt nước hình như cũng không phải cậu.
.... Hay là do cậu thần hồn nát thần tính?
Nếu như cậu cũng gặp chuyện kỳ lạ như La Sơ Tuyết, tại sao cậu vẫn có thể sống sót?
Có người chơi nhấc đầu La Sơ Tuyết lên, lộ ra gương mặt đã sưng phù dính đầy bọt nước, "Chết được một thời gian rồi."
Mấy việc rửa mặt này thường làm trước khi đi ngủ, La Sơ Tuyết đã bị hại từ mấy tiếng trước rồi.
"Đúng rồi, có phải đêm nay Đường Ninh cũng bị ma quỷ tấn công không?" Thường Hàm Lượng đột nhiên hỏi.
Khi Đường Ninh cùng Lâm Uẩn và Chương Vân trở về đã bị người khác thấy, tuy rằng sắc mặt của Đường Ninh vẫn trắng bệch, nhưng so với La Sơ Tuyết đã bỏ mạng thì cậu vẫn được coi như là may mắn.
Bây giờ, tất cả các người chơi trên diễn đàn đều biết Đường Ninh là một người chơi có khuôn mặt xinh đẹp cực kì, lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng tính cách lại có chút giả heo ăn thịt hổ.
Tuy rằng biết là sức mạnh của Đường Ninh chính là quái vật chạy từ phó bản "ngôi trường ma quái", mà quái vật đó lại không có cách nào chạy vào phó bản được, nhưng lần này Đường Ninh vẫn sống sót, như vậy là đủ hiểu là Đường Ninh cũng không đơn giản.
"Đúng thế, bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ nước chính là chất xúc tác, chạm vào nước rất dễ bị tấn công." Lâm Uẩn trả lời thay cho Đường Ninh.
Rất nhiều người chơi nhìn về phía Đường Ninh, tóc Đường Ninh đã khô một nửa, cũng mặc một bộ đồ sạch sẽ khác, làn da lộ ra ngoài trắng nõn, xương quai xanh cùng mắt cá chân có chút hơi nước, nhìn qua thì tưởng là ướt do suýt chết đuối, nhưng nhìn kĩ thì lại thấy kì kì.
"Cậu đi tắm nước nóng?" Khương Miên Miên hỏi.
Đường Ninh gật gật đầu.
"Lúc đi tắm, cậu có gặp quỷ tấn công không?" Khương Miên Miên tiếp tục hỏi.
Đường Ninh lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
"Cũng không hoàn toàn là gặp, nhưng quái vật không ra tay." Lâm Uẩn giải thích.
"Tại sao nó lại không ra tay?" Khương Miên Miên hỏi.
Đường Ninh lắc đầu, cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ánh mắt của những người chơi xung quanh có chút biến chuyển, gặp quỷ hai lần mà vẫn sống sót, Đường Ninh có vẻ mạnh hơn bọn họ nhiều.
Đường Ninh bị ánh mắt của mọi người làm hơi sợ hãi, cậu cảm giác như mình là một chút husky lạc vào bầy sói, mà đám sói người chơi kia đều có thể cắn xé cậu đến xương cốt không còn, lúc này lại đang nhìn cậu xem có phải là sói đầu đàn không.
"Cũng không còn sớm nữa, tôi và Đường Ninh về đây." Lâm Uẩn thấy Đường Ninh không được tự nhiên, chủ động tạm biệt, Đường Ninh như trút được gánh nặng, mau chóng đi theo Lâm Uẩn.
Sau khi trở lại phòng, Đường Ninh dùng điện thoại của Lâm Uẩn gõ chữ: 【Hình như bọn họ cho rằng tôi mạnh lắm.】
Lâm Uẩn cười, "Đúng là cậu mạnh thật mà, lúc đầu tôi còn tưởng chỉ có tác tác dụng với quái vật, không ngờ lúc cậu hát lên, đầu óc tôi đều ngây dại. Nếu như cậu cầm vũ khí, nhân lúc tôi ngây ra đâm một cái, không chừng tôi đã chầu trời rồi! Những người chơi khác cũng vậy thôi!"
Đường Ninh nghe xong thì thấy ổn hơn nhiều, cậu giơ ngón tay cái lên với Lâm Uẩn.
"Cậu cứ dùng điện thoại của tôi đi, mai tôi xem ở đây có tiệm sửa chữa điện thoại nào không sau." Lâm Uẩn nói.
Đường Ninh không nhịn được, gõ chữ: 【Không dùng điện thoại của La Sơ Tuyết được sao?】
Lâm Uẩn nhìn Đường Ninh một lúc: "Cậu đúng là vừa ngốc vừa to gan, cậu quên La Sơ Tuyết như thế nào rồi à? Cô ấy đã chạm vào bao lì xì, sao cậu biết điện thoại không phải là bao lì xì kiểu khác? Cậu cầm cái điện thoại kia, nó lấy mạng cậu luôn bây giờ."
Nghe Lâm Uẩn nói thế, Đường Ninh mới nhận ra ý nghĩ của mình ngốc như thế nào.
Nhưng mà nếu như cậu cầm điện thoại của Lâm Uẩn, thì nếu xảy ra chuyện gì, cả hai đều không thể liên lạc với nhau sao?
Đường Ninh gật đầu, chờ Lâm Uẩn rời khỏi liền tắt đèn đi ngủ.
Chăn đêm ướt át, mặt và cổ cũng thấy ướt, Đường Ninh không quá thích sự ẩm ướt này, nó làm cậu nghĩ đến chuyện mình suýt chết đuối, xung quanh toàn là nước, mà cậu lại chẳng bắt được thứ gì....
Đường Ninh khó chịu lật người ngủ tiếp.
Trong mơ, cậu như bị rơi xuống sông một lần nữa, con sông rất sâu, sâu không thấy đáy, cậu không ngừng muốn ngoi lên nhưng không được, không có dưỡng khí, cũng chẳng có ánh sáng, chỉ còn thế giới đen tối như bị vứt bỏ.
Ngay khi cậu cảm thấy mình sắp chết, một bóng dáng cao lớn tiến lại gần cậu, sao lại có người di chuyển linh hoạt lại ưu nhã trong nước như vậy? Đôi tay thon dài phủ kín vảy đen tách dòng nước ra, ôm lấy eo cậu như ôm lấy vầng trăng sáng, dường như có một âm thanh trầm thấp nào đó vang lên trong dòng nước chảy, rồi sau đó, một đôi môi mềm mại chạm lên môi Đường Ninh.
Nước, ở đâu cũng có nước.
......
Đường Ninh mơ màng mở mắt ra, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt cậu, cậu nghiêng người, lại thấy bên gối mình có một dấu tay ướt át.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT