Kiều Lượng Nguyên nhanh chóng mở tin tức, ông bây giờ cũng hiểu tại sao Kiều Phong lại nói những lời kia.
“Chuyện này…làm sao có thể?” Kiều Lượng Nguyên nhíu mày.
Có thể nói bê bối này vô cùng lớn.
Đủ để kéo Kiều gia cùng Vinh gia xuống nước.
Kiều Ngọc Nhã cùng phòng với Vinh Vỹ cũng xem như thôi đi, cùng lắm sẽ là họ là tình cảm ái muội. Ồn ào một chút thì thôi.
Đằng này lại còn Kiều Hoàng Uy ở trong phòng, lại cùng chị ruột Kiều Ngọc Nhã, còn có Vinh Vỹ. Cả ba vậy mà trong tư thế ái muội, quần áo không đủ che thân.
Vậy mà vẻ mặt bọn họ như đang hưởng thụ.
Đây là gì?
Không ô uế, không mất mặt sao?
Diệp Đông nhìn Kiều Lượng Nguyên vẫn còn suy nghĩ vì Kiều gia, cảm thấy Kiều Lượng Nguyên là lương thiện quá mức hay ngu ngốc quá mức.
“Nhưng Kiều gia…nếu không phải Kiều Ngọc Nhã thì người trên hình kia chính là Kiều Lệ My…” Diệp Đông nhắc nhở ông.
Nghe vậy Kiều Lượng Nguyên hơi giật mình, bản thân cũng không biết phải nói sao.
Đúng là như lời Diệp Đông nói, nếu không phải Kiều Ngọc Nhã thì đó là Kiều Lệ My. Ông nên vui vì không phải con gái ông hay nên buồn vì kia là cháu ông
Cảm xúc phức tạp khiến Kiều Lượng Nguyên buồn bã.
Diệp Đông thấy vậy cũng kiếm cớ để ông nghỉ ngơi, mình có việc đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng Thường Thuận đã chờ sẵn.
“Điện Vương, hiện tại đi đâu?” Thường Thuần cung kính hỏi.
Vào trong xe, Diệp Đông suy nghĩ một chút.
Cảm giác Kiều gia vẫn là hậu họa sau này của Kiều Lệ My, anh muốn gặp đám người kia một chút.
Dù sao anh cũng là con người, cũng muốn xem cái bộ dạng thảm hại kia của họ cũng không quá đáng. Mà cái chính là để họ biết không nên đánh chủ ý gì đó lên cha con Kiều Lệ My.
“Tới Kiều gia đi. An ủi Kiều Phong một chút.” Diệp Đông lạnh mặt nói.
Thường Thuận cũng thầm hiểu.
Chuyện kia quá kinh khủng, dù là để họ thác loạn trong phòng cũng không đủ làm Điện Vương hả giận.
Kiều gia hiện tại loạn thành một đoàn,
Kiều Ngọc Nhã ôm mặt khóc lóc, Kiều Hoàng Uy thì hiện tại tạm ngồi xe lăn không thể dậy nổi.
Vinh Vỹ vẫn đen mặt ngồi một chỗ bất động, bọn họ chính là đang tìm cách ém tin tức kia lại. Muốn để báo chí đưa tin đó chỉ là hình ảnh ghép bôi nhọ họ.
Nhưng dường như có thế lực nào đó lớn hơn họ tưởng, tin tức bùng lên nhanh chóng, lan đi rất nhanh.
Bản thân bọn họ không ngờ lại rơi vào tình thế như thế này.
“Chết tiết, các người lừa tôi đúng không? Kiều Lệ My ở đâu? Sao lại là hai kẻ…” Nhìn tới Kiều Ngọc Nhã cùng Kiều Hoàng Uy càng làm Vinh Vỹ tức không nói thành lời.
Kiều gia cam kết dâng Kiều Lệ My cho hắn ta, ai mà ngờ phút trước còn là Kiều Lệ My, lúc hắn tỉnh táo lại là Kiều Ngọc Nhã.
Còn có, trên người Vinh Vỹ chi chít các vết thương nhỏ, bầm đen, xước rướm máu. Hắn hoàn toàn không thể nhớ do đâu mà có, không lẽ lại là hoan lạc cực độ?
Nhưng phải cực độ thế nào mới ra nông nỗi thế này chứ?
“Vinh thiếu, cậu nói thế là không đúng rồi. Tôi nên hỏi cậu câu này mới đúng, cậu nên nhớ, người thiệt hại vẫn là người Kiều gia tôi.” Kiều Phong nóng mặt khi bị chất vấn.
Rõ ràng đưa vào phòng là Kiều Lệ My, vấn đề tại sao lại bị thay đổi thành Kiều Ngọc Nhã, lại còn bồi thêm Kiều Hoàng Uy, không phải là Kiều gia ông hy sinh sao?
Giờ lại còn bị Vinh thiếu ở đó chất vấn.
“Hừ, các người còn không phải là muốn ép tôi sao?” Vinh Vỹ lạnh mặt đáp trả.
Vinh thiếu hắn trước giờ chưa bao giờ chịu cảnh thế này, dù là có chuyện cũng là kẻ khác chịu thay, hắn chưa từng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cho nên làn này hắn vô cùng tức giận.
“Cậu suy xét lại đi, hại cậu thì Kiều gia chúng tôi có lợi gì? Bồi đi hai đứa con sao?” Kiều Phong thực sự không kiềm được.
Nếu trước mặt ông không phải Vinh thiếu của Vinh gia thì e rằng ông đã liều sống liều chết với hắn.
Kiều Ngọc Nhã cứ thế ôm mặt khóc, không phải vì bị làm nhục mà là cô cảm thấy oan ức nha.
Chuyện ăn nằm với Vinh Vỹ cũng thôi đi, xem như cô được món hời. Thế nhưng lại còn có Kiều Hoàng Uy, vậy lúc thác loạn kia…chẳng phải…?
Cô ta không dám nghĩ, chỉ sợ chuyện cô ta nghĩ là sự thật, nhưng nói cũng không dám nói.
Kiều Ngọc Nhã sao có thể nói thành lời.
“Ồ, xem ra Kiều gia cũng không như tôi tưởng. Các vị vẫn ung dung chứng tỏ vẫn tốt.” Giọng nói Diệp Đông bỗng nhiên vang lên.
Cả đám người giật mình, nhìn Diệp Đông như thấy quái vật.
“Sao mày có thể vào được đây?” Kiều Phong tức giận như tìm được chỗ trút.
“Sao tôi lại không thể vào? Chỉ bằng vài tên vệ sĩ vô dụng kia sao?” Diệp Đông cười cười nói như không có gì.
“Vô dụng? Mày đang tự nói mày sao?” Vinh Vỹ cũng xem như có Diệp Đông làm chỗ trút giận.