Trong không gian linh lực đã chuyển màu, từ màu vàng bụi cát đã trở thành những cuộn màu hồng như dịch chuyển được, cây linh lực trĩu quả nhiều hơn.
Mà hồ nước lại rộng ra một chút, nước trở nên trong veo, cảm giác mát lạnh dù chưa động vào.
“Diệp Đông…nghe…thấy…chứ?”
Giọng nói hơi trầm, như đang hỏi Diệp Đông.
Tuy là trong không gian linh lực nhưng Diệp Đông lại vô cùng cảnh giác.
“Ai?”
Rõ ràng nếu là không gian thì làm sao có thể có tiếng nói kẻ khác, trừ khi có người hoặc…có liên kết.
“Giang…Hải…”
Sau đó thì im bặt, không còn gì nữa, không còn bất kỳ giao động nào.
Diệp Đông vô cùng tò mò, chỉ nghe được ‘Giang Hải’, anh không rõ đây là ý gì, là tên của ai hay là bí pháp gì chăng.
Nhưng mỗi lần không gian có biến động cả người Diệp Đông đều cảm nhận được có ai đó kêu gọi anh, nhưng anh không rõ ràng, cũng cố gắng dùng năng lượng cảm ứng.
Vậy mà không hề có một tín hiệu nào nữa, có lẽ tu vi của anh còn chưa cao, cần phải tu luyện thêm rồi.
Như thường lệ, Diệp Đông vẫn ngâm qua nước kia rồi ăn chút quả linh lực, nhưng dường như linh lực lần này có gì đó khác biệt, vầng sáng kia đổi màu rồi.
Cả người Diệp Đông cũng cảm thấy sự khác lạ trong người, linh lực chạy trong từng mạch máu.
Bỗng nhiên không gian đổi màu, những cuộn màu hồng như linh khí bỗng nhiên tan biến, nói đúng hơn là du nhập vào cơ thể Diệp Đông.
Một cảm giác kỳ lạ như xâm chiếm lấy Diệp Đông, có điều gì đó như muốn bùng nổ, từng tia sáng bung khỏi người Diệp Đông.
Không gian bỗng nhiên lại có thay đổi lệch trời, cây linh lực như to hơn, tán lá xum xuê hơn, trái màu đỏ căng mọng to hơn.
Nước trong hồ linh lực cũng trong vắt có thể thấy đáy, xung quanh đã mọc rất nhiều cỏ xanh mướt, dường như có một vài cơn gió mang theo chút linh lực.
“Thật kỳ diệu.”
Diệp Đông biết những điều này chứng tỏ năng lực cùng linh lực trong người anh đã có tiến triển.
Chỉ là anh vẫn chưa hiểu bản thân sẽ phát triển năng lực gì?
Chợt,
Một ảo cảnh hiện ra trước mặt anh, thì ra chuyện dơ bẩn thác loạn trong phòng VIP của nhà hàng Vĩnh Thụy.
Một nhân viên đã phát hiện bất thường nên gọi ông chủ đến mở cửa phòng, bên trong vô cùng kinh khủng.
“Thì ra…đây là năng lực nhìn xuyên không gian.”
Thoát khỏi không gian tu luyện, Thường Thuận đã đợi sẵn Diệp Đông bên ngoài. Bản thân ông cũng là một cao thủ, cảm ứng được sức mạnh trong cơ thể Diệp Đông có biến đổi.
Mắt ông sáng lên như thấy được gì đó.
“Điện Vương, ngài vượt cấp.”
“Vượt cấp?”
“Đúng vậy, chính là vượt cấp. Trong quá trình tu luyện này, ngài sẽ có những khả năng mà người thường không thể có được. Cứ mỗi lần có thêm một dị năng, chính là vượt cấp.”
Thường Thuận ngắn gọn giải thích.
“Vậy cấp bậc này cứ thế tăng mãi sao?”
Suy nghĩ một chút Diệp Đông hỏi lại.
“Cũng không hẳn, tôi cũng chưa thấy ai tăng quá cấp thứ sáu. Chỉ nghe Điện Vương đời trước nói rằng nếu thăng liên tục tới cấp cao nhất thì có thể dẫn đến một chiều không gian khác.”
Thường Thuận thành thật trả lời.
Diệp Đông hơi nhíu mày nghĩ, chiều không gian khác?
Vậy giọng nói kia, có phải là ở một chiều không gian nào đó khác không? Hay đó thực sự là một loại năng lực mà anh chưa đạt tới?
“Điện chủ, thông tin Kiều Lệ My cùng Kiều gia đã cắt đứt quan hệ lan truyền khắp nơi. Còn có chuyện ở phòng VIP bên Vĩnh Thụy….”
“Có người đã phát hiện?”
“Đúng vậy.”
Diệp Đông cũng mặc kệ, dù sao chuyện kia là trừng phạt họ vì dám đánh chủ ý lên Kiều Lệ My.
Sớm hay muộn thì cũng không có gì quan trọng.
“Về thôi.”
Diệp Đông về lại khu biệt thự.
Kiều Lượng Nguyên đã đi nghỉ ngơi, Kiều Lệ My đã tỉnh, vẻ mặt cô có chút đau khổ ngồi ở bàn ăn trong bếp.
“Lệ My, em sao vậy? Đói bụng sao? Anh nấu mỳ nhé?”
Bộ dạng Diệp Đông vô cùng lấy lòng, nhìn qua như đang nịnh nọt cấp trên.
“Không cần.”
Kiều Lệ My lạnh lùng đáp.
Nhưng trái ngược với vẻ lạnh lùng của Kiều Lệ My, anh lại vui vẻ vào bếp. bao năm qua anh cũng quen dần với công việc bếp núc, nấu một tô mỳ không vấn đề gì.
Mùi thơm của mỳ như đánh thức vị giác của Kiều Lệ My, cô thực sự thấy đói bụng.
Lúc này điện thoại Kiều Lệ My reo lên.
“Kiều tiểu thư, ngày mai cô có thể đến xử lý việc chứ? Gần đây dự án của chúng ta rất nhiều.”
Đầu dây bên kia Nhược Mai thoải mái nói chuyện, giọng nói khá gấp gáp như rất bận rộn.
‘“Tôi…”
“Kiểu tổng a, giờ phải gọi cô như vậy rồi, cô nhanh nhanh giúp tôi đi, việc quá nhiều rồi.”
Kiều Lệ My nghĩ đến trách nhiệm, còn cha già, cô cũng tỉnh táo hơn không ít.
“Được, mai tôi đến. Cảm ơn Nhược tổng.”
“Gì chứ, có cô phụ giúp tôi cảm ơn không hết.”
Nói rồi Nhược mai nhanh chóng kết thúc cuộc gọi bằng cách.
“Tôi còn có việc, hẹn cô ngày mai nhé.”
Nói rồi cúp máy.
Bên này, Diệp Đông cũng để đưa tô mỳ tới trước mặt Kiều Lệ My, hơi ấm tô mỳ làm cô cảm thấy ấm áp hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT