Đối với Diệp Đông mà nói, lái xe đúng là quá chậm.
Cần phải đi ngang qua đủ loại đèn xanh đèn đỏ, giao lộ, thậm chí là tắc đường vân vân.
Anh chờ không nổi.
"cậu Diệp, tôi lập tức điều động trực thăng riêng của gia tộc, chắc chắn có thể tới nơi trong vòng mười lăm phút."
Lôi Chấn lấy di động ra định gọi điện thoại.
Diệp Đông lại lắc đầu: "Không cần!"
Nói xong, cơ thể Diệp Đông lập tức nhoáng lên, người đã lao ra ngoài từ lầu hai.
"cậu Diệp..."
Đám người Lôi Chấn giật mình thốt lên, vội nhìn ra ngoài.
Mà lúc này Diệp Đông đã nhanh chóng lướt đi như linh báo trong đêm.
Rất nhiều chiếc xe trên đường đều bị Diệp Đông bỏ lại đằng sau.
Thậm chí kiến trúc hoặc xe ngược hướng phía trước cũng hoàn toàn không cản được bước tiến của Diệp Đông.
Diệp Đông nhảy vọt một bước đã vượt qua.
Thậm chí bọn họ tận mắt thấy Diệp Đông vừa nhảy một cái đã vượt tới trước mấy chục mét.
Gần như chỉ trong vòng vài giây.
Diệp Đông đã biến mất trước mắt bọn họ, dung nhập vào đêm đen đi được một đoạn thật dài.
Các cậu ấm khác cũng đều thấy cảnh này.
Nói chính xác, bọn họ còn chẳng nhìn rõ bóng dáng Diệp Đông.
Chỉ có thể nhìn đến một đoàn bóng đen lao về phía trước nhanh đến cực hạn...
"cậu Diệp là siêu nhân à..."
Nỗi kính sợ trong lòng họ đã lan thẳng tới mọi tế bào, sâu tận cốt tủy.
Lôi Chấn giật mình, lúc này mới khôi phục tinh thần.
Anh ta lập tức gọi điện thoại báo cho gia tộc, điều động máy bay trực thăng.
Hàn Vạn Lâm cũng không dám chậm trễ, lập tức liên hệ cho bậc cha chú.
"Hiện tại chúng ta lập tức tới nhà của ông ngoại cậu Diệp trước."
Lôi Chấn nói.
Hàn Vạn Lâm đương nhiên ủng hộ.
Hai người lập tức lên máy bay trực thăng, thẳng tiến về phía gia tộc của ông ngoại Diệp Đông.
Ngay khi máy bay trực thăng bay lên.
Lôi Chấn cũng lập tức gọi báo cho mấy người Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Tác Thành, Thanh Huy Hưng.
Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Tác Thành và Thanh Huy Hưng nghe xong cũng lập tức sắp xếp, dẫn người tới thẳng nhà họ Lưu.
...
Lúc này, nhà họ Lưu.
Trong đại sảnh một mảnh vắng lặng.
Trên vị trí đáng kính nhất là một ông cụ mặc trang phục luyện công màu đen.
Lúc này trông ông ta có vẻ hờ hững không quan tâm tới bên ngoài, chỉ nhắm mắt ngồi yên.
Thỉnh thoảng, ông ta nâng tách trà lên, nhẹ nhàng phẩm một ngụm trà thơm.
Mỗi động tác nâng tay nhấc chân của ông ta đều mang theo khí chất bễ nghễ, tựa như từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh.
Bên dưới một chút là Khương Lập Miên ngồi trên xe lăn điện.
Mà cạnh Khương Lập Miên có hai người của nhà họ Khương đứng hai bên trái phải.
Dưới nữa chính là đám người cao tầng nhà họ Lưu, bao gồm ông cụ Lưu Phong Hoa, Lưu Quốc Nghiệp vân vân.
Chỉ là lúc này mấy người nhà họ Lưu đều đứng thẳng như lâm đại địch.
Có vẻ như bọn họ đều đang bị trói lại.
Hiện tại, mấy người nhà họ Khương từng bị đuổi đi theo Khương Lập Miên đang trông coi bọn họ.
Ngoài ra, trong sảnh còn có hai người nữa.
Chính là anh họ và em họ của Lưu Quốc Nghiệp: Lưu Quốc Lợi, Lưu Quốc Quý.
Chính là hai kẻ tham gia họp gia tộc với mục đích tiếp cận và giao hảo với Lưu Thục Hồng, Trương Đạo Phát.
Diệp Đông trở về, nhà họ Lưu quật khởi, hai người này lại vẫn xám xịt...
Nhìn thấy nhà họ Lưu phát triển ngày càng nhanh, ngày càng hưng thịnh, rốt cuộc hai người họ không nhịn được nữa.
Thật ra hôm nay hai người đều mang theo quà quý muốn xin lỗi, cầu tình với mấy người ông cụ Lưu, hy vọng có thể quay trở lại nhà họ Lưu, muốn nhà họ Lưu cho mình một ngụm cơm ăn, vào tập đoàn Phong Vân làm...
Bọn họ đã mặt dày đến thăm hỏi vài lần, trước kia ông cụ Lưu đều thẳng thừng từ chối, không cho bọn họ vào cửa.
Lần này vẫn là ông cụ Lưu mềm lòng, cho phép bọn họ tiến vào.
Hai người Lưu Quốc Lợi và Lưu Quốc Quý đều mừng rỡ không thôi, cho rằng cuối cùng cũng có cơ hội được trở về nhà họ Lưu và tập đoàn Phong Vân.
Nhưng…
Ai mà tưởng được…
Lúc hai người đang cầu xin năn nỉ, đám người Khương Lập Miên lại bất ngờ tiến vào.
Hơn nữa, ông cụ mặc đồ luyện công màu đen ngồi trên ghế cao nhất kia gần như vượt qua nhận thức của bọn họ, chỉ hai ba động tác đã khống chế tất cả người có mặt tại hiện trường.
Hiện tại hai người bọn họ hối hận không thôi.
Khương Lập Miên nhìn về phía ông cụ mặc đồ huấn luyện màu đen kia, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
"Văn tông sư, tôi đã gọi cho thằng nhãi ranh kia rồi."
"Nó nói sẽ tới đây trong vòng mười lăm phút."
Ông cụ mặc đồ luyện công màu đen kia hẳn chính là Văn tông sư mà ông ta nói.
Tên ông ta là Văn Cửu Đao, tông sư Hóa Cảnh!
Khương Lập Miên phải trả cái giá thật lớn mới mời được người này ra mặt.
Văn Cửu Đao vẫn đang trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần.
"Ừ, tôi biết rồi!"
Văn Cửu Đao là một tông sư nổi tiếng đã lâu.
Thậm chí hiếm khi ông ta cho người ngoài biết tên của mình.
Văn Cửu Đao hoàn toàn không e ngại Diệp Đông.
Ngược lại, ông ta tràn đầy hứng thú với Diệp Đông.
Hơn hai mươi tuổi đã đạt tới cấp bậc tông sư Hóa Cảnh.
Đúng là hiếm thấy!
Ông ta không tin Diệp Đông chỉ dựa vào tiềm năng là có thể đạt tới trình độ hiện tại.
Có lẽ còn do công pháp nữa.
Vậy nên sau khi được Khương Lập Miên mời, ông ta đã rời núi.
Chưa kể Khương Lập Miên còn đồng ý cho ông ta lễ trọng.
Một công đôi việc.
Cớ gì mà không làm.
"Đúng rồi, linh chi Âm Dương nghìn năm ông muốn đưa cho tôi được bảo quản trong vật chứa gì?"
Văn Cửu Đao như sực nhớ ra cái gì quan trọng, lập tức hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT