"Chẳng lẽ là nhà họ Hộ chúng ta đã đắc tội cái người tên là Diệp Đông này?"
Phó gia chủ nhà họ Hộ là em trai ruột của Hộ Liệt - Hộ Cương.
Nghe Hộ Cương nói vậy, những người trong ban quản lý cấp cao nhà họ Hộ cũng thầm lo lắng không yên.
Phải mang tội thế nào mới khiến gia chủ Hộ Liệt hối hả sai cấp dưới bán của cải, tài sản để góp đủ ba tỷ cho Diệp Đông đây.
Nếu như ông ta thật sự đã đắc tội Diệp Đông thì đồng nghĩa với việc anh là người mà nhà họ Hộ tuyệt đối không được trêu vào.
Mặc dù hiện tại nhà họ Hộ đã bám được đùi gia tộc của tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh Khương Lập Miên nhưng bọn họ vẫn quyết không được đắc tội anh.
Hộ Kiệt là con trai trưởng của Hộ Liệt, được bồi dưỡng thành người nối nghiệp.
Địa vị của anh ta trong gia tộc hoàn toàn không thua kém Hộ Cương.
Bởi vì Hộ Cương chỉ là phó gia chủ chứ không phải gia chủ. Gia chủ tương lai chỉ có thể thuộc về Hộ Kiệt con trai ông ta.
Lúc này, Hộ Kiệt cũng lên tiếng.
"Chú, lời chú vừa nói chắc không thể nào đâu... Có lẽ ba đưa nhiều tiền như vậy cho người tên là Diệp Đông này là để tạo mối quan hệ với anh ta thôi, mặc dù cái giá này quá đắt."
Nghe Hộ Kiệt nói vậy, ánh mắt của những người trong ban lãnh đạo nhà họ Hộ đều hiện lên sự khao khát.
Nếu đúng là vậy thì còn gì bằng.
"Phải rồi, Hộ Kiệt, cháu nói không sai! Cũng có thể là vậy!"
"Nếu đúng là thế thì..."
Thậm chí giọng điệu Hộ Cương vô cùng gấp rút và kích động.
Ông ta dừng lại, nói tiếp.
"Vậy thì, một người đáng để gia chủ làm vậy khác nào nhà họ Hộ chúng ta được trang bị một chiếc tàu sân bay đâu chứ! Tốt hơn đi theo nhà họ Khương ít nhất mười lần."
Những người trong nhà họ Hộ nghe mà kích động đến mức thở gấp.
Trên cương vị là những người nắm vai trò lớn trong nhà họ Hộ, đương nhiên họ biết giờ đây nhà họ Khương đã không còn như lúc trước. Gia tộc này đã nâng cấp thành gia tộc Bán Bộ Hóa Cảnh, có thể xưng là tông sư rồi,
Mặc dù nhà họ Khương chưa tổ chức tiệc lên chức nhưng nhà họ Hộ đã gửi một phong bì đỏ dày cộp cho họ với số tiền một trăm triệu.
Mà bây giờ, gia chủ Hộ Liệt lại chuẩn bị ba tỷ để đưa cho Diệp Đông, tương đương với hơn 80% tài sản nhà họ Hộ.
Nhiều hơn phong bì gửi cho tông sư Bán Bộ Khương Lập Miên mấy chục lần.
Đồng nghĩa với việc Diệp Đông này là người có cấp bậc tông sư.
Giờ phút này.
Điện thoại di động của Hộ Cương đổ chuông.
Là một tin nhắn.
Hơn nữa là tiếng chuông được cài riêng.
Là tiếng chuông khi reo khi gia chủ gọi điện hoặc nhắn tin.
Hộ Cương lập tức run rẩy lấy điện thoại ra.
Một tin nhắn được hiển thị trên màn hình.
"Hộ Cương, lập tức gọi tất cả ban quản lý cấp cao của gia tộc ra ngoài cửa chờ đi!"
"Anh sắp đưa một vị khách cực kỳ tôn quý về gia tộc."
Hộ Cương vừa nhìn thấy tin nhắn này thì gương mặt đã đỏ bừng.
Ông ta sực nghĩ tới điều gì đó, hối hả nhắn tin lại ngay.
"Gia chủ, nếu em nhớ không lầm thì hôm nay người của nhà họ Khương sẽ tới đưa thiệp mời dự tiệc lên chức của Khương tông sư đấy, chúng em tiếp đãi họ thế nào đây?"
Trong lòng Hộ Cương, nhà họ Khương đã khác trước, trở thành gia tộc tông sư Bán Bộ, không được phép khinh thường, đương nhiên phải xin chỉ thị từ gia chủ.
Điện thoại của Hộ Cương nhanh chóng nhận được tin nhắn của Hộ Liệt.
"Kệ xác mấy người đó đi! Nhớ kĩ, hôm nay chỉ tiếp đãi quý ngài mà anh hộ tống về thôi. Những người khác đều là kẻ không phận sự!!!"
Hộ Liệt dùng đến ba dấu chấm than cho tin nhắn này.
Hộ Cương là anh em ruột thịt của Hộ Liệt, được Hộ Liệt nâng lên làm phó gia chủ đương nhiên vì Hộ Cương là một người nhanh nhẹn, hiểu ý của ông ta.
Quả thật Hộ Cương đoán được ý đồ của ông ta ngay. Có lẽ bây giờ Hộ Liệt đang ở cùng với quý ngài kia, nhân lúc rảnh rỗi lén lút gửi tin nhắn cho ông ta.
Hộ Liệt sợ gọi điện sẽ quấy rầy quý ngài kia, là rất bất kính đối với vị khách quý đó.
Những người khác trong gia tộc cũng đều biết chuông tin nhắn mà Hộ Cương cài riêng cho gia chủ.
Ai nấy đều nhìn Hộ Cương với vẻ lo lắng pha lẫn mong đợi.
"Mọi người nhìn này."
Hộ Cương đưa tin nhắn trong điện thoại cho họ xem.
Sau khi xem xong.
Mặt của tất cả mọi người đều đỏ bừng.
"Chú, theo lời ba, ngay cả một gia tộc tông sư Bán Bộ như nhà họ Khương cũng xem như người không phận sự khi đứng trước quý ngài này."
"Hóa ra ba thật sự đã làm thân với một nhân vật mạnh hơn cả tông sư Bán Bộ!"
Mặt mày Hộ Kiệt cũng đỏ như gấc.
Anh ta là con trai trưởng của một gia tộc hạng hai cấp tỉnh, đương nhiên hiểu ý nghĩa của chuyện này.
Sau này, địa vị của anh ta trong vòng quan hệ lợi ích giữa các cậu cả toàn bộ tỉnh Giang Bắc sẽ lên một tầng cao mới!
"Nhà họ Hộ chúng ta kết giao được một tông sư! Hơn nữa, người này được gia chủ mời đến nhà chúng ta, còn nhận tiền của gia tộc chúng ta... thế có nghĩa là ngài ta cũng muốn kết giao với chúng ta còn gì!"
Những thành viên cấp cao trong nhà họ Hộ đều đã bốn mươi, năm mươi tuổi, vậy mà giờ đây ai cũng hào hứng đến nỗi giậm chân, vỗ tay trầm trồ.
Bây giờ nhìn thì bọn họ chịu lỗ ba tỷ nhưng vì kết giao được một vị tông sư, có lẽ với tầm ảnh hưởng của vị tông sư này, sau này họ sẽ thu về được sáu tỷ, chín tỷ.
Giờ phút này, một người làm đi vào.
"Thưa cậu, cô gái trượng nghĩa mà cậu gặp trong tiệc rượu hôm qua tới rồi, tôi sắp xếp cô ấy ở đâu đây ạ?"
Người làm này gọi cậu đương nhiên là chỉ Hộ Kiệt.
Hôm qua Hộ Kiệt dự một buổi tiệc rượu, gặp được một cô gái xinh xắn, có vóc dáng khá đẹp nên phải lòng cô ta ngay.
"Điềm Điềm tới rồi sao? Ha ha, dẫn cô ấy đến biệt thự Số 3 của tôi đi!"
"Lát nữa tôi sẽ đi gặp cô ấy, cho mọi người trong nhà gặp cô ấy luôn. Nếu có thể, tôi không ngại cho cô ấy trở thành mợ chủ nhà họ Hộ mình."
Hộ Kiệt cười nói.
Bây giờ anh ta đang rất vui.
Gia đình làm quen với tông sư, tương lai cũng rộng mở, địa vị của anh ta cũng sẽ được đề cao.
Mấy bậc chú bác trong nhà như Hộ Cương cũng mỉm cười khi nghe Hộ Kiệt nói vậy, cậu cả nhà họ Hộ chơi gái, cho cô ta danh phận thật sự chẳng phải vấn đề gì to tát cả.
Đúng vậy, giờ phút này, tâm trạng lo âu thấp thỏm trong lòng họ đã biến mất tăm, nhường chỗ cho sự vui sướng, hào hứng và mừng rỡ.
"Hộ Kiệt, đúng lúc bọn chú ra ngoài chờ gia chủ và vị khách quý kia."
"Cháu chớp cơ hội tỏ tình với cô bé tên Điềm Điềm đó luôn đi! Như thế sẽ thể hiện nhà ta coi trọng con bé đấy!"
Hộ Cương cười nói.
Hộ Kiệt gật đầu nói: "Cháu biết rồi thưa chú!"
"Đừng chậm trễ nữa, giờ ra ngoài thôi kẻo trễ giờ đón khách quý của ba."
Ngay lập tức.
Hai người Hộ Cương và Hộ Kiệt dẫn các thành viên cấp cao trong nhà họ Hộ bước ra ngoài.
Ở bên ngoài có một người làm và một cô gái đang đứng.
Quả thật cô gái này rất đẹp, dáng người thướt tha, mặt mày cũng rạng ngời.
Hơn nữa, Diệp Đông quen biết cô gái này.
Đó là bạn học cũ của anh - Lâm Điềm Điềm!
Lâm Điềm Điềm nhìn cổng nhà họ Hộ.
Cô ta lại ngắm nhìn dãy biệt thự nối đuôi nhau đằng sau cánh cổng, trong mắt chứa đựng sự mong chờ và đắc chí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT