Lúc này ở đầu dây bên kia, Khương Lập Tùng đã căng thẳng tới cực hạn.
Trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hộ Liệt, ông nói vị này mới hơn hai mươi tuổi?”
Khương Lập Tùng cố gắng nín thở, lúc này mới có thể thốt ra một câu như vậy.
Hộ Liệt gật đầu nói: “Khương gia chủ, đúng là cậu ta.”
Giờ phút này, Khương Lập Tùng lập tức nhảy dựng lên.
Chén trà nóng trong tay Khương Lập Tùng trực tiếp trào ra tay nhưng ông ta lại như không hề phát hiện.
Nước nóng tới bảy tám mươi độ đấy.
“Hộ Liệt, đồ chó nhà ông! Nhà họ Khương tôi không còn bất cứ quan hệ nào với ông nữa.”
"Nếu ông còn dám to gan có hành vi bất kính nào với ngài Diệp Đông. Nhà họ Khương tôi sẽ là thế lực đầu tiên không tha cho ông.”
“Tôi sẽ dốc hết toàn lực của nhà họ Khương đối phó ông.”
Khương Lập Tùng vội vàng nói.
Trong đầu ông ta hiện lên cảnh Diệp Đông đánh tàn phế Khương Lập Miên liên tiếp hai ba lần tại Lý gia.
Khương Lập Tùng nào dám chọc ma vương như Diệp Đông.
Cuối cùng Hộ Liệt cũng nghe rõ giọng nói này không phải Khương Lập Miên mà là giọng của Khương Lập Tùng.
Hộ Liệt không quá tôn trọng Khương Lập Tùng, bởi tu vi võ đạo của đối phương không bằng ông ta.
“Khương Lập Tùng, ông dám giả mạo Khương tông sư! Ông biết Khương tông sư và tôi đã kết nghĩa anh em rồi không?"
Hộ Liệt nói.
Khương Lập Tùng gần như gào to lên.
“Cút! Cái gì mà Khương tông sư chó má! Khương Lập Miên đã bị ngài Diệp Đông đánh tàn phế lâu rồi! Tôi đã trục xuất ông ta ra khỏi nhà họ Khương. Từ nay, Khương Lập Miên không còn là người nhà họ Khương nữa.”
“Ông cũng không liên quan tới nhà họ Khương!”
Khương Lập Tùng thật sự rất hoảng sợ.
Đương nhiên ông ta biết Hộ Liệt đã trêu chọc Diệp Đông.
Nếu anh giận chó đánh mèo với nhà họ Khương chỉ vì mối liên hệ giữa Hộ Liệt và Khương Lập Miên thì nhà họ đúng là không sống nổi.
Đang mở loa ngoài nên những người có mặt ở đó đều nghe rất rõ.
Hộ Liệt và tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Nhất là câu “Khương Lập Miên đã bị ngài Diệp Đông đánh tàn phế" khiến đầu bọn họ lập tức cứng ngắc, hóa đá!
“Khương Lập Tùng, ông đang đùa tôi đấy à?”
“Chắc chắn ông đang đùa tôi…”
Lúc này, giọng nói của Hộ Liệt run rẩy không thôi.
Khương Lập Tùng lại chẳng thèm để ý tới ông ta mà chỉ lo gào thét trong điện thoại.
“Ngài Sở, bây giờ tôi đã trục xuất Khương Lập Miên tới Thập Vạn Đại Sơn ở Quế Châu rồi.”
“Ông ta không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Khương nữa.”
“Hộ Liệt này có quan hệ với Khương Lập Miên, chứ không phải với bọn tôi. Xin ngài đừng giận chó đánh mèo với chúng tôi.”
“Nhưng chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, bây giờ tôi lập tức tiến hành trả thù nhà họ Hộ…”
Giọng nói của Khương Lập Tùng run rẩy, thậm chí còn hơi khàn khàn.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng dập đầu côm cốp xuống đất.
Hiển nhiên, Khương Lập Tùng này còn chưa nhìn thấy Diệp Đông mà đã dập đầu tạ tội, bày tỏ sự kính sợ.
Anh không ngờ mình phế bỏ Khương Lập Miên lại thay đổi người cầm quyền của nhà họ Khương.
Nhưng Diệp Đông chẳng hề có chút hứng thú nào với nhà họ Khương.
“Không cần!”
Giọng nói của Diệp Đông xuyên thấu qua loa ngoài của điện thoại, truyền tới tai Khương Lập Tùng.
Ông ta vội vàng nói: “Cảm ơn ngài Sở đã rộng lượng bỏ qua.”
“Tôi không quấy rầy ngài nữa. Tôi sẽ tiếp tục dập đầu một trăm cái để xin lỗi ngài.”
Khương Lập Tùng sợ hãi vội cúp điện thoại.
Ông ta thật sự tiếp tục dập đầu, trong lòng không hề tỏ ra bất mãn mà trái lại còn cảm thấy may mắn.
Nếu Diệp Đông thật sự bảo ông ta đi trả thù nhà họ Hộ, Khương Lập Tùng bắt buộc phải nghe theo.
Nhưng bây giờ nhà họ Khương đã tàn mất một nửa. Nếu thật sự làm như vậy với nhà họ Hộ thì có lẽ nhà họ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cũng may Diệp Đông nói không cần…
Trong sảnh chính của Chí Phẩm Vương Phủ.
Lúc này, bầu không khí đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Hộ Liệt đột nhiên tỉnh táo lại.
Cặp mắt của ông ta như muốn sung huyết.
Hộ Liệt nhìn về phía Diệp Đông với ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
Bịch!
Hộ Liệt chẳng hề do dự quỳ trên mặt đất.
Cốp! Cốp! Cốp!
Tiếng cái trán cứng rắn va chạm với mặt đất vang lên.
“Ngài Sở, tôi sai rồi! tôi sai rồi! Tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn!”
“Bây giờ, tôi lập tức bồi thường cho ngài hai tỷ! Xin ngài hãy rộng lượng tha cho, đừng chấp nhặt với tiểu nhân như tôi!”
Hộ Liệt vừa liều mạng dập đầu vừa nói.
Thậm chí trên đầu ông ta còn chảy máu ào ào.
Tiểu nhân?
Biết đá trúng tấm sắt mới biến thành tiểu nhân à?
Cộp, cộp!
Diệp Đông hơi dịch chân.
Lập tức.
Hộ Liệt bị dọa không dám động đậy!
Thậm chí, ông ta còn chẳng dám dập đầu.
Hộ Liệt sợ mình dập đầu phát ra tiếng sẽ quấy rầy tới việc Diệp Đông nói chuyện, thành ra bất kính với anh.
“Thật ra, đối với tôi tiền không quan trọng…”
“Lúc trước, ông nói muốn để tôi làm đầy tớ hoặc đánh tôi tàn phế…”
Diệp Đông cất giọng hờ hững.
Nhưng đối với Hộ Liệt chẳng khác nào sấm sét đang nổ vang trong lòng.
Diệp Đông có thể đánh Khương Lập Miên tàn phế.
Điều này có nghĩa là ít nhất anh đã đạt tới tông sư Hóa Cảnh.
Tông sư Hóa Cảnh là núi cao chỉ có thể ngưỡng vọng, không thể khinh thường.
Nếu như khinh thường, tông sư giận dữ thì xác trôi nghìn mét.
Vừa rồi Hộ Liệt lại bất kính với Diệp Đông, điều này đủ để ông ta chết một trăm lần.
“Ngài Sở, xin ngài hãy rộng lượng tha cho tôi một mạng!”
Hộ Liệt liên tiếp dập đầu thật mạnh, trên nền đá Huyền Vũ đã xuất hiện tình trạng nứt vỡ một lớp đá.
Máu tươi bắt đầu chảy tràn trên nền đá Huyền Vũ.
Toàn bộ hiện trường vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đập đầu nặng nề.
Anh đánh tôi trả!
Đây là chuẩn tắc của Diệp Đông.
Anh không phải thánh mẫu nên đương nhiên sẽ không có chuyện tùy tiện tha cho Hộ Liệt này.
Cộp, cộp cộp!
Tiếng bước chân của Diệp Đông vang lên.
Âm thanh này rơi vào tai Hộ Liệt như thể bước chân của sát thần đòi mạng.
Ông ta biết kết cục cuối cùng của mình là bị phế hoàn toàn.
Nếu như Hộ Liệt bị phế thì tất cả những gì ông ta phấn đấu trong mấy chục năm nay sẽ bị một mồi lửa thiêu sạch.
“Ngài Sở, tôi có một bảo vật! Tôi bằng lòng hiến cho ngài!”
“Đây là một thanh Đoạn Kiếm mà tôi lấy được từ trong tầng băng sâu một trăm mét ở Bắc Cực!"
Hộ Liệt giật mình nhớ tới thanh Đoạn Kiếm ở trong nhà mình.
Diệp Đông nói không sai.
Anh đã là tông sư Hóa Cảnh.
Đối với Diệp Đông thì tiền tài thật sự chẳng có sức hấp dẫn.
Bởi vì tông sư đồng nghĩa với việc tài nguyên cuồn cuộn.
Ông ta vắt hết óc mới nhớ tới trong nhà mình còn thanh kiếm gãy này.
Đây là tia hy vọng duy nhất của Hộ Liệt.
Nhưng chung quy đó chỉ là một thanh Đoạn Kiếm. Ông ta chưa từng phát hiện ra điểm trân quý của thanh kiếm này.
Điểm mà Hộ Liệt cảm thấy quý giá nhất chính là nó tới từ tầng băng sâu cả trăm mét của Bắc Cực.
Nhưng đối với Diệp Đông như vậy có coi là trân quý không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT