Chiếc xe mà Diệp Đông lái, cơ bản chính là chiếc Ferrari hàng đầu phiên bản giới hạn.
Đây không phải chiếc xe nội địa cũ nát như lúc trước gã đã lầm tưởng.
Nếu gã chú ý tới Diệp Đông lái chiếc Ferrari phiên bản giới hạn từ lâu, chắc chắn sẽ để ý một chút.
Đây là 'người thầy' mà ngay cả Vạn Lâm cũng phải đối đãi kính trọng.
Tuy nhiên giờ cũng đã muộn, chỉ có hối hận vô tận.
Mà ở phía xa lại có một chiếc xe đi đang đi tới.
Chính là Vương Kiệt.
Gia tộc chống lưng cho anh ta cũng là sự tồn tại cường đại trong gia tộc hạng hai cấp tỉnh.
Sở dĩ gọi là gia tộc cấp tỉnh, nó còn mạnh hơn rất nhiều gia tộc hàng đầu trong thành phố.
Đây cũng là gia tộc mà nhà họ Viên muốn kết giao.
"Anh Hào, em nói sao không thấy bóng dáng anh đâu. Sao anh lại dừng ở đây thế?"
Sau khi Vương Kiệt xuống xe, tươi cười chạy về phía Vạn Lâm.
Trước mặt Vạn Lâm, Vương Kiệt vốn chính là phận đàn em tay sai.
Vạn Lâm cười rất tươi: "Lúc nãy tôi đã gặp thầy rồi."
Vương Kiệt hơi ngỡ ngàng: "Anh Hào, anh nói xem, tên Diệp Đông kia…"
Chát!
Vạn Lâm giáng thẳng một bạt tai lên đầu của Vương Kiệt.
"Con chó Kiệt, thầy tôi mà cậu có thể gọi thẳng họ tên ra như thế à? Cậu phải gọi là cậu Diệp!"
Vương Kiệt vội đáp: "Đúng đúng đúng! Em sai rồi, anh Hào, lúc nãy anh mới gặp cậu Diệp à?"
Vạn Lâm gật đầu, vẻ mặt tươi cười hài lòng: "Lần này, tôi gọi anh ấy là thầy, anh ấy cũng không hoàn toàn từ chối."
"Điều này có nghĩa thầy đã tạm thời công nhận tôi rồi."
Lúc nói ra câu này, thậm chí Vạn Lâm còn hơi kích động.
Vương Kiệt vội lên tiếng: "Chúc mừng anh Hào!"
"Ừm. Lúc nãy tôi hỏi thầy, hình như anh ấy muốn tới Lục Đảo làm việc. Chúng ta hủy lịch trình đến thẳng đó đi!"
"Nếu nhỡ đâu gặp được thầy, tôi nhất định phải đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực.”
Mặt mày Vạn Lâm trở nên kích động, anh ta nói.
Vương Kiệt lập tức đáp lời: "Được đó, anh Hào. Bây giờ em lập tức thông báo cho những người khác."
Viên Chính Quốc, Viên Đức và những người khác đều nghe thấy cuộc đối thoại này.
Trong lòng họ đúng là rúm ró, bối rối vô cùng.
Rõ ràng Vạn Lâm bọn họ là cả đám cậu ấm cùng nhau ra ngoài.
Hơn nữa, chắc chắn là giới cậu ấm rất đỉnh cấp trong giới.
Là giới mà Viên Bằng nằm mơ cũng muốn gia nhập mà không cách nào gia nhập được.
Bây giờ chỉ vì muốn lúc nào cũng chinh chiến theo Diệp Đông, cho nên Vạn Lâm hủy bỏ hoạt động trong giới như vậy.
Ông ta chợt tỉnh ngộ.
"Mấy người còn không lập tức đưa ông cụ đến bệnh viện, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Vạn Lâm tỏ ra bất mãn rồi nói.
Viên Chính Quốc chợt hoàn hồn.
“Phải phải phải, cậu Hào, bây giờ tôi lập tức đưa ông ấy tới bệnh viện tốt nhất trong thành phố.”
Viên Chính Quốc lập tức cõng bác lao công trên lưng rồi đặt vào trong chiếc xe sang của ông ta.
Sau đó, họ nhanh chóng rời đi.
Ông ta sợ chỉ cần chậm một chút thôi là Vạn Lâm sẽ không hài lòng.
Mà Vạn Lâm, Vương Kiệt cũng lái xe rời đi ngay.
Trước cửa tiệm tạp hóa nhỏ.
Lúc này, ông chủ kia đã thấy hoàn toàn rối bời.
Ông ta cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Thậm chí ông ta còn tát một nhát vào mặt mình.
Quả thật rất đau.
Lâm Phong còn đang ngất dưới đất, những vết máu cách đó xa xa, chứng minh cảnh tượng lúc nãy thật sự đã xảy ra.
‘Mình đã chứng kiến sự tồn tại đẳng cấp bậc nào? Lúc trước mình nghĩ anh ta chỉ là một cậu cả bình thường, hóa ra là sự tồn tại mà ngay cả sếp lớn như Tổng giám đốc Viên của Lục Đảo cũng phải đối xử cung kính.
‘Thế thì... thế thì chàng trai trẻ được cậu chủ gọi là thầy càng là người ở tít trên cao mà cả đời này mình cũng sẽ không gặp được.’
Ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ cảm thấy may mắn, thấy may vì mình phản ứng chậm và không quở mắng Vạn Lâm hay Diệp Đông...
Đồng thời ông ta cũng tự răn đe mình nên là một dân đen thành thật, nhất định không được tham gia vào những chuyện đầu cơ...
Đồng thời, ông ta dứt khoát đóng cửa quán trốn ở bên trong.
Chuyện của hôm nay, đúng là khiến ông ta cảm thấy quá đỗi chấn động và run rẩy.
Chẳng mấy chốc.
Ông ta cũng nghe thấy tiếng gầm rú của xe và tiếng đậu xe ở bên ngoài
Nhìn qua cửa sổ.
Ông ta có thể thấy mấy chiếc xe sang lận.
Người lên xuống xe lại là một gia chủ gia tộc nổi tiếng của thành phố Lục Đảo, gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Vĩnh Vũ.
Lâm Phong vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê, bị Lâm Vĩnh Vũ đánh gãy luôn hai chân.
Sau đó, vài người áo đen đưa gã ta đi và ném họ vào thùng sau của một chiếc xe bán tải rồi lập tức rời đi.
Ừng ực.
Ừng ực.
Yết hầu của ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ nhấp nhô lên xuống, cảm giác cuộc đời rối ren, đồng thời cũng thấy vô cùng may mắn.
Mấy ông trùm này đối xử với con trai ruột mắc lỗi đều quả quyết như thế. Người ta có thể tưởng tượng được sự kính trọng dành cho hai người đó.
Nếu lúc trước mình dây vào...
Soạt!
Ông ta run lập cập, không dám nghĩ nữa.
Lúc này.
Thành phố Lục Đảo.
Núi Thanh Phong.
Chí Phẩm Vương Phủ.
Toàn bộ núi Thanh Phong đều là khu bảo tồn tự nhiên.
Bình thường, cứ năm cây số đều không cho phép xây dựng bất kỳ khu dân cư gì.
Nhưng nơi này lại có một ngôi nhà cổ kính ở giữa lưng chừng núi.
Ngôi nhà này chiếm diện tích trọn vẹn hai đến ba mươi mẫu đất, mười ngàn đến hai mươi ngàn mét vuông.
Và có một con đường chuyên nối từ ngôi nhà đó xuống núi.
Hai bên đường đều có lan can riêng.
Con đường xuống núi khá quanh co.
Còn gắn camera trên đường.
Dưới núi còn có một cánh cửa.
Cửa vào cũng rất bề thế, có cột đá chạm rồng phượng, phong cách cổ xưa.
Có hai bảo vệ lực lưỡng canh chừng ở cổng.
Lúc này, có ba mươi mấy du khách tình cờ đi ngang qua cửa này.
“Chí Phẩm Vương Phủ?”
“Công trình đẹp thật đó!”
“Đây chắc là phủ đệ của vương gia thời xưa nào đó thì phải.”
Những du khách này đều dừng lại quan sát, mặt mày lộ vẻ vui mừng và ngạc nhiên.
“Chúng ta vào trong này tham quan một chút đi.”
Một du khách nam trong số họ tỏ ra vô cùng mong chờ.
Những du khách khác cũng cùng tiến lên một bước, chuẩn bị bước vào cánh cổng này.
“Tất cả dừng lại! Đây là dinh thự cá nhân, chúng ta không thể vào trong.”
Hướng dẫn viên hốt hoảng nói.
Anh ta nhớ rõ lần trước có một hướng dẫn viên mới vào nghề chưa quen tình huống, không kịp ngăn du khách đi vào trong ngôi nhà này, thậm chí còn tranh cãi với bảo vệ ở đây. Kết quả cuối cùng là bị đánh gãy cả chân.
Thậm chí nghe nói chủ công ty du lịch của tên hướng dẫn viên mới kia quỳ trọn vẹn ba ngày ba đêm trước cổng công ty này, bồi thường hết ba triệu. Hướng dẫn viên mới cũng bị đánh gãy cả hai chân...
Du khách nam kia vốn là giám đốc bộ phận của một công ty cỡ trung bình, cũng được coi là một công ty do Trung Quốc tài trợ, có chút quyền lực.
Đây lại là một phần khác của dự án xây dựng nhóm du lịch, đương nhiên anh ta muốn biểu hiện sự tài ba của mình thật tốt.
“Dinh thự cá nhân?”
“Nói cho tôi biết, là dinh thự cá nhân của ai thế?”
Du khách nam giám đốc bộ phận kia đi tới trước mặt anh hướng dẫn viên nọ.
Anh hướng dẫn viên đó vừa định nói là dinh thự của ai, nhưng nhớ đến việc phải bảo mật, không thể tùy tiện tiết lộ đây là nơi ở của nhà ai.
“Xin lỗi, tôi không thể nói, nhưng mọi người không thể đi vào.”
Trái lại, anh hướng dẫn viên kiên quyết lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT