“Lâm Phong nhà họ Lâm có thể gặp Viên gia chủ cùng quản gia Viên ở đây là vinh hạnh của cháu.”

“Vừa nãy cậu Bằng nói muốn thằng đần này đăng xuất khỏi trái đất, thế nhưng nó lại bảo muốn đập tan một nửa nhà họ Viên, còn định giết chết cậu Bằng.”

“Viên gia chủ, ngài cứ yên tâm, cháu lập tức gọi người tới đây, đao súng cùng dùng đánh tàn phế và giết chết chúng nó.”

Lúc này Lâm Phong cũng ra sức bày tỏ lòng trung thành của mình trước mặt Viên Chính Quốc.

Sau khi Viên Chính Quốc nghe xong, tim thật sự co rút đến ngừng đập.

“Mày muốn gọi người đến đây?”

Viên Chính Quốc sầm mặt, run giọng thì thào.

Song Lâm Phong lại tưởng Viên Chính Đức nổi giận bày ra vẻ mặt như vậy là vì nghe thấy những lời Vạn Lâm nói.

“Ba cháu là Lâm Vĩnh Vũ, ông ấy nghe thấy đây là việc của nhà họ Viên, nhất định sẽ lập tức cử thêm người tới.”

“Viên gia chủ, ngài và cậu Bằng chỉ cần nói một câu, nhà họ Lâm chúng cháu chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, không hề giữ lại.”

Khi Lâm Phong nói ra câu này, gã ta phấn khích không thôi.

Trong mắt gã, chính mình nói câu này thật đúng chỗ.

Nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt và sâu sắc cho Viên gia chủ.

Lúc sau mình về báo lại với ba, thể nào chẳng được ba thưởng.

Viên Chính Quốc thật sự muốn đánh nát miệng Lâm Phong, còn phải tẩn Viên Bằng thằng con của mình một trận.

Tuy nhiên, ông ta bắt gặp vẻ mặt sa sầm của Vạn Lâm.

Giờ phút này, điều quan trọng nhất là xin lỗi Vạn Lâm.

Ông ta lập tức bước nhanh tới chỗ anh ta.

Lúc này trong lòng Lâm Phong kích động không thôi.

Trong mắt anh ta, một vị võ giả nội kình sơ kỳ nhị phẩm như Viên Chính Đức muốn tự mình dạy dỗ cho tên đần trước mặt này.

Viên Chính Đức là gia chủ của gia tộc hàng đầu ở thành phố Lục Đảo, bình thường sẽ không tự mình ra tay.

Bây giờ lại tự ra tay, tức là ông ta thật sự giận dữ.

Thế thì mấy lời trung thành mình nói trước kia sẽ vô cùng hoàn hảo.

Viên Bằng cũng thầm kích động y hệt.

Bởi vì gã thiếu hụt căn cốt học võ, chưa từng luyện võ.

Nhưng may thay, mẹ gã là vợ cả của Viên Chính Đức, mà nhà mẹ đẻ của gã cũng là gia tộc hàng đầu khác ở thành phố Lục Đảo.

Cho nên lúc này mới ổn định được vị trí của gã.

‘Xem ra địa vị mình trong lòng ba vẫn luôn vững chắc nhất! Dù mình không biết võ, sau này cũng sẽ quản lý cả nhà họ Viên.”

Viên Bằng nghĩ tới đây, thậm chí mặt tràn đầy tự tin.

Mà đúng lúc này.

Bốp, bốp!

Viên Đức lại tát thẳng hai cái vang dội lên mặt Lâm Phong.

Viên Đức cũng là một vị võ giả.

Là quản gia già của nhà hộ Viên, dĩ nhiên ông ta cũng hiểu rõ tâm tư của gia chủ.

Hiện tại gia chủ không rảnh dạy dỗ Lâm Phong cùng Viên Bằng.

Dĩ nhiên ông ta phải làm thay ông chủ mình rồi.

Ngay sau tiếng hai tiếng bạt tai vang dội.

Rắc!

Xương cốt trên mặt Lâm Phong bị chèn ép vỡ ra, lệch cả vị trí.

“Quản gia Viên, sao ngài lại đánh cháu...”

Bởi vì gò má bị lệch khớp và rạn nứt, Lâm Phong nói chuyện run rẩy, che gương mặt nóng rát, vẻ mặt đầy kinh ngạc cùng khó hiểu.

Nhưng Viên Đức hoàn toàn không để ý tới gã ta.

Trái lại, ông ta lại đá thêm một cú.

Rồi hất Lâm Phong qua vai.

Rắc!

Bả vai này của Lâm Phong đã vỡ vụn.

Gã ta cực kỳ đau đớn nhưng cũng sững sờ.

Gã ta hơi ngơ ngác.

Thậm chí Viên Đức còn chưa dừng tay.

Ông ta nhanh chóng bước tới trước mặt Viên Bằng.

“Quản gia Viên, tuy vừa nãy tên sai vặt này không phục vụ tốt cho cháu, nhưng cũng không đến nỗi phải dạy dỗ thê thảm như thế...”

Khi Viên Bằng nói ra câu này, trên mặt còn lộ ra nụ cười đắc ý, rạng rỡ.

Trong lòng gã, đây là lời giải thích hợp lý duy nhất cho việc Viên Đức ra tay đánh Lâm Phong.

Tuy nhiên.

Chỉ trong chốc lát.

Bốp bốp!

Viên Đức lại sử dụng nội lực lần nữa, tát vào mặt Viên Bằng hai cái y hệt.

Tương tự, hai cát tát này cũng khiến cho cơ xương và thớ thịt trên mặt bị chèn ép đến biến dạng lệch vị trí.

Thậm chí, Viên Bằng còn rụng mất đúng mười chiếc răng trong miệng.

Lúc này, Viên Đức mới dừng lại.

Viên Bằng hoàn toàn sững sờ trước hai cái tát này quản gia Viên Đức.

Một giây sau.

“Viên Đức, ông định làm phản à?”

“Ông có tin khi tôi lên làm gia chủ, việc đầu tiên tôi làm là sẽ ra lệnh tống cổ và đánh ông tàn phế hay không?”

Viên Bằng thực sự coi mình nhất định sẽ trở gia chủ.

Viên Đức nghe thấy câu này của gã, lòng thầm buồn bã.

“Viên Bằng, cậu nên cảm ơn tôi vì tôi chỉ tát cậu có hai cái.”

“Lát nữa, e rằng cậu sẽ phải xin tôi đánh gãy hai chân và tát cậu thêm mấy trăm cái nữa đấy.”

Bấy giờ, Viên Đức mới lên tiếng.

Nghe xong, Viên Bằng gần như muốn cười phá.

“Viên Đức, ông còn thật sự cho rằng ông là quản gia nhà họ Viên, được ba tôi tin tưởng nên không kiêng dè như thế. Lại dám to gan đánh cậu cả tôi đây, gia chủ tương lai? Ông định làm phản à?”

Văn Bằng nói được một nửa thì ngừng lại, sau đó những lời phía sau đều bị mắc kẹt trong cổ họng.

Bởi vì, gã nhìn thấy ba mình đang cúi người thật sâu trước mặt Vạn Lâm – kẻ mà gã nghĩ là thằng đần.

“Cậu Vạn Lâm, thật sự xin lỗi, nhà tôi không biết dạy thằng con hư, để nó mạo phạm tới cậu, thật sự là lỗi của tôi, mong cậu trách phạt.”

Viên Chính Quốc cúi đầu, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vạn Lâm.

Tuy rằng Vạn Lâm chỉ là cậu ấm trẻ tuổi.

Nhưng thật ra tu vi võ đạo của anh ta đã mạnh hơn rất nhiều so với gia chủ của các gia tộc hàng đầu của rất nhiều thành phố.

Huống chi, sau lưng Vạn Lâm còn có cả nhà họ Vạn quản lý cả một tỉnh.

Viên Chính Quốc đối mặt với Vạn Lâm cũng sợ hãi đến tận xương tủy.

Nghe cách xưng hô của Viên Chính Quốc với Vạn Lâm.

Viên Bằng, Lâm Phong đã hoàn toàn sững sờ, thậm chí hai chân mềm nhũn đã không đứng vững, ngã bệt xuống đất.

Họ đều đã từng nghe nói đến danh tiếng của Vạn Lâm.

Nhưng họ chưa có cơ hội được tận mắt thấy cậu chủ này.

Trong số những người mà lần này Viên Chính Đức lên tỉnh thăm hỏi, có Vạn Giang Hà – ông cụ cùng với Vạn Như Sơn – gia chủ nhà họ Vạn, thậm chí còn có cả Vạn Lâm – cậu chủ nhà họ nữa.

Viên Bằng muốn đi theo nhưng không đủ tư cách.

Mặc dù đến nay, Viên Bằng vẫn luôn nằm mơ cũng muốn làm thân với cậu chủ hàng đầu Vạn Lâm, hóa ra lại chính là “thằng đần” ngay trước mặt này.

“Ông tự xem và trừng phạt họ đi! Ngoài ra, đưa bác lao công này đến bệnh viện, đến khi chữa trị khỏi thì thôi.”

Khi nói chuyện, Vạn Lâm còn toát ra vẻ lãnh đạo không cho phép chối từ.

Dù sao, Vạn Lâm cũng là cậu cả đứng đầu cả một tỉnh.

Dĩ nhiên anh ta có quen biết với Viên Chính Đức.

Thật ra, nhà họ Viên còn khá nghe lời nhà họ Vạn, Viên Chính Đức để lại ấn tượng khá khiêm tốn, cho nên anh ta vẫn định cho người ta một cơ hội.

Viên Chính Quốc nghe Vạn Lâm nói xong câu này, trái tim vốn thấp thỏm lo âu bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, ông ta vừa run rẩy vừa kích động nói: “Cảm ơn cậu Hào rộng lượng.”

“Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân theo lời dặn dò của cậu.”

Thậm chí ông ta còn kích động đến mức muốn quỳ xuống cảm ơn Vạn Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play