“Khương Lập Miên, ông lập tức dừng đối phó Diệp Đông, tự phế một tay, viết thỏa thuận, lập tức rời đi khỏi Lý gia!”
“Bằng không, tôi sẽ tự cho nổ mọi thứ, chúng ta cùng đồng quy vu tận!”
Lý Khải nói dứt khoát.
Đám người có mặt lập tức gấp gáp hơn.
Cả bọn Lý Sơn, Lý Trạch đều sợ hãi.
“Tên chó chết, chỗ này còn có đặt bom?”
Khương Lập Miên vẫn bình tĩnh, nhìn về phía bọn người Lý Trạch như hỏi.
Lý Trạch lập tức lên tiếng.
“Khương tông sư, cái nhà cũ nát này quả thực có loại bố trí này để đảm bảo an ninh.”
Trong ánh mắt của Khương Lập Miên có chút tức giận.
“Vì một tên nhãi nhép mà các người chuyện gì cũng dám?”
Ông ta chậm rãi nói.
Nội tâm Khương Lập Miên đang tính toán, nếu như Lý Khải nhấn nút, nơi này nổ tung thì với thực lực nửa hóa cảnh của hắn, dùng toàn bộ sức lực thoát ra thì tỉ lệ trọng thương…
Nhưng hắn phát hiện, nếu vậy hắn sẽ bị trọng thương rất nặng.
“Đúng! Chúng tôi chấp nhận!”
Lý Khải không chút do dự đáp lời.
Đối với Lý Diệu Thần, Lý Khải nếu có thể vì Diệp Đông mà không ngại nguy nan đây chính là tình nghĩa.
Bọn họ đương nhiên đồng ý vì Diệp Đông mà chấp nhận, cùng lắm là đồng quy.
Lý Diệu Thần, Lý Mỹ Na đều kiên định, trên mặt tràn ngập sự dứt khoát.
Trong lòng Diệp Đông thấy vậy thì cảm động không thôi, ánh mắt có chút trầm xuống.
Hiện tại Khương Lập Miên hơi yên lặng tính toán.
Đối với hắn mà nói, vì phế diệt tên nhãi Diệp Đông mà chịu trọng thương, lại làm cho Lý gia chết hết thì không đáng.
Bây giờ hắn là nửa hóa cảnh đỉnh phong tông sư!
Tiền đồ vô lượng.
Sao hắn lại có thể tự phế tay thả Diệp Đông chứ.
Vào thời khắc này.
Diệp Đông mở miệng.
“Bác Lý mau cất thiết bị kia đi!”
Diệp Đông thay đổi xưng hô với Lý Khải.
Từ giây phút bọn họ lấy ra nút đen muốn cùng chết, Diệp Đông đã hoàn toàn chấp nhận bọn họ.
Lý Khải hơi khó hiểu.
“Diệp Đông, cậu muốn làm gì?”
Diệp Đông mỉm cười nói.
“Thật ra bọn người đó chỉ là đám rác mà thôi, không uy hiếp được đến tôi.”
“Giữ cẩn thận cái điều khiển bom này đi. Nhỡ ấn xuống lại tạo ra kết quả xấu.”
Thật ra, Lý Khải khá run, cả người ông run rẩy không thôi.
Mặc dù trong nhà thiết kế bom để bảo đảm an toàn, nhưng đây là vạn bất đắc dĩ.
Đây cũng là lần đầu tiên ông dùng tới cái điều khiển này.
Từ tỏng nội tâm của ông vô cùng lo lắng!
“Hay là… để bọn họ đi đã. Sau đó tôi cất điều khiển sau.”
Lý Khải vẫn vô cùng lo lắng.
Không ai chứ ý, một bóng đen đang trốn tránh làm gì đó.
Kia chính là…Lý Hoàng
Trong tay hắn ta chính là máy làm nhiễu sóng, hiện tại hắn vừa lén lút khởi động.
Điện thoại cùng các tín hiệu điện tử đều bị vô hiệu hóa.
“Khương tông sư, tôi đã vô hiệu hóa tín hiệu truyền đi!”
“Thiết bị trong tay Lý Khải vô dụng rồi, tất cả tín hiệu đều không còn, thứ kia chẳng khác gì cục gạch.”
Lý Hoàng tựa như là người lập công, nghênh mặt nói.
Lý Khải thì sững sờ, ông phát hiện mình không thể khống chế thế cục nữa, điều khiển quả thực không còn tác dụng.
Trong nháy mắt, Khương Lập Miên bắn ra một cục đá.
Tay của Lý Khải bị đá bắn trúng, làm rơi điều khiển.
Chiếc điều khiển vỡ vụn.
Lý Diệu Thần, Lý Mỹ Na thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ.
Bọn họ mất át chủ bài!
Đám người Lý Trạch thì lại yên tâm ra mặt.
Bọn hắn đương nhiên không muốn đồng quy vu tận gì đó.
Cái bọn hắn muốn chính là cuộc sống tốt đẹp giàu có.
“Làm tốt lắm!”
“Văn nhi, sau này thử dùng hắn, cũng tốt!”
Khương Lập Miên nhìn Lý Hoàng rồi nói.
Khương Văn đang lo lắng vì vụ bị gài bom, sợ sẽ bỏ thây ở đây thì ngay lập tức hóa giải mối nguy, hắn cũng yên lòng không thôi.
“Vâng, thưa cha.”
“Ngươi làm không tệ!”
“Hào nhi, về sau ngươi có thể cường điệu dùng hắn một chút!”
Lý Hoàng ngay lập tức quỳ xuống nói.
“Cảm ơn Khương tông sư, Khương thiếu chủ, tôi nhất định vì các người mà làm việc.”
Hắn ta như muốn nằm rạp trên đất, tựa như mình là một tên thái giám trong các bộ phim cổ trang.
“Diệp Đông, mau chạy đi.”
Lý Mỹ Na lo lắng, bây giờ để cho Diệp Đông chạy trốn là điều duy nhất cô mong muốn.
Nhưng mà.
Diệp Đông không hề để tâm, cũng không động đậy.
Anh đi chậm chậm về phía Khương Lập Miên, Phùng Thư.
“Các người muốn phế tôi? Sau đó dùng thuốc độc làm cho cả người tôi như bị kiến cắn đau nhức, còn muốn công pháp? Đúng không?”
Diệp Đông chậm rãi nói.
Phùng Thư cũng không sợ hãi mà đáp lại.
“Tên ngu ngốc, không những ngốc mà còn điếc sao?”
“Đúng! Khương gia chủ muốn phế mày! Muốn mày què cả tứ chi! Còn là muốn mày phế như phế vật!”
“Còn tao muốn mày chịu độc đau nhức toàn thân! Mày cũng nên cảm thụ một chút cảm giác đấy chứ.”
Phùng Thư đè nén lòng thù hận bây giờ đã bộc phát, từng câu từng chữ vô cùng khó nghe.
Roẹt!
Khương Lập Miên rút giao mổ heo xoay tròn.
Hắn ta dù sao cũng là võ giả cấp bậc nửa hóa cảnh.
Có thể tự xưng tông sư.
Nội lực có thể ngưng tụ tùy thích.
Còn đao mổ heo kia, chính là xoay vòng dựa vào nội lực kia cũng không rơi xuống được.
Thậm chí con dao xoay rất nhanh!
Tựa như một máy xay thịt.
“Lúc nãy, mày sỉ nhục là tao! Hiện tại mày không còn tư cách nói chuyện.”
“Mày chỉ có thể thuần phục! Còn hỏi câu dư thừa kia làm gì? Sợ? Muộn rồi!”
Khương Lập Miên chợt động.
Hắn vừa nói, sát khí vừa quấn thân, con dao kia càng xoay nhanh hơn.
“Cẩn thận!”
Lý Mỹ Na hét lên, vô cùng lo lắng.
Nhưng ngay lúc này, Phùng Thư đá vào đùi Lý Mỹ Na, làm cô ngã rạp trên đất.
Mà Khương Lập Miên cũng tới gần Diệp Đông.
Anh tay không đối mặt với Khương Lập Miên.
“Khương tông sư vô địch!”
“Chém tên khốn này thành muôn mảnh đi.”.
||||| Truyện đề cử:
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||
Bọn người Lý Trạch không ngừng kêu gào.
Nhưng.
Họ vừa dứt lời thì…
Cả người Khương Lập Miên bất động.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Một tay Diệp Đông bóp cổ Khương Lập Miên, một tay kẹp lấy cái đao kia.
Vô cùng vi diệu