Ông ngoại của Diệp Đông là Đào Phong Hoa cùng với cậu của anh là Đào Quốc Nghiệp đều rất nhớ anh.
Những người trong bộ phận an ninh của tập đoàn Kim Thiết vẫn là những nhân viên bảo vệ luôn kiên quyết đi theo họ.
Bây giờ, bọn họ cũng được thăng chức.
Các nhân viên bảo vệ trước kia đều đã được thăng chức thành tổ trưởng, trưởng nhóm.
Tổ trưởng Vương trước kia đều trở thành giám sát..
“Chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Hai nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ tại cổng vào trụ sở tập đoàn Kim Thiết đều là đội trưởng đội bảo vệ.
Vừa hỏi xong, bọn họ liền sững sờ.
“Diệp thiếu.”
Diệp Đông đã đến công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe nhiều lần nên họ đã biết nhau.
Tất nhiên là những nhân viên ở thời kỳ sa sút nhất của Tập đoàn Kim Thiết, họ đã nghe nói về lý do khiến Tập đoàn Kim Thiết có thể phát triển trở lại hoàn toàn là nhờ người trước mặt họ, Diệp Đông.
Diệp Đông cười gật đầu nói: “Tôi đến để gặp ông ngoại.”
“Đào gia chủ đang ở trong phòng họp.”
Một trong những người bảo vệ cung kính nói.
Diệp Đông trực tiếp ném bao thuốc lá cho hai người, sau đó đi về phía bên trong tòa nhà.
“Đây chính là điếu thuốc mà Diệp thiếu cho chúng ta, nhất định phải hút từ từ.”
Hai nhân viên bảo vệ rất phấn khích.
Rất nhanh.
Diệp Đông đã đến phòng họp.
Trong phòng họp.
Lúc này đã có nhiều người ngồi ở đó.
Hầu hết những người này đều là con cháu của nhà họ Đào.
Tất nhiên, Đào Quốc Lợi và Đào Quốc Quý đều không đến đây.
Vì Đào gia cũng không thông báo cho họ.
Hành động và thái độ của hai người này đã khiến Đào gia cắt đứt quan hệ với hai người họ.
“Tiểu Đông, con đã đến, nhanh vào chỗ ngồi đi…”
Sau khi nhìn thấy Diệp Đông, Đào Phong Hoa chỉ vào một chỗ ngồi, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói.
Chỗ này là một trong hai chỗ ngồi chính.
Ghế chính còn lại là của Đào Phong Hoa.
Ngay cả cậu của anh là Đào Quốc Nghiệp, cũng là ngồi ở ghế đầu tiên, hoàn toàn khác biệt với ghế chính.
“Được.”
Diệp Đông cũng không từ chối, trực tiếp ngồi vào đó.
“Bây giờ, Diệp Đông đã tới, chúng ta bắt đầu họp.”
"Mặc dù đây là một cuộc họp trong tập đoàn Kim Thiết, nhưng thực ra nó là một cuộc họp gia đình của Đào gia. Việc kinh doanh của tập đoàn Kim Thiết chỉ là một trong số đó."
"Bây giờ, việc tôi thông báo điều đầu tiên, từ nay về sau Đào Quốc Nghiệp sẽ là người đứng đầu Đào gia. Cậu ấy đồng thời là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Kim Thiết.”
"Còn tôi sẽ là trưởng lão họ Đào. Diệp Đông là thái bối lớn nhất của nhà họ Đào."
"Trưởng bối lớn nhất có quyền đưa ra ý kiến chuyện của gia tộc. Nếu gia chủ có ý kiến khác với trưởng bối, ý kiến của trượng bối sẽ được ưu tiên.”
Đào Phong Hoa hiện tại thân thể đã hồi phục, võ công cao cường, ánh mắt sắc bén, ngữ khí uy lực.
Tất cả mọi người trong Đào gia có mặt tại đó đều bị sốc khi nghe tin này.
Diệp Đông được Đào Phong Hoa đưa lên làm trưởng bối, vậy anh có quyền quyết định mọi chuyện. Điều này có nghĩa là quyền lực của gia tộc họ Đào thực sự nằm trong tay Diệp Đông.
Về sau bất cứ chuyện gì của nhà họ Đào, đều phải thông qua ý kiến của Diệp Đông.
Tuy nhiên, họ cũng đều bình thường trở lại.
Dù sao thì Diệp Đông đã bỏ ra rất nhiều tiền, điều này đã khiến nhà họ Đào sống lại, thậm chí còn tốt hơn trước rất nhiều.
Bọn họ có thể quay về Đào gia, hưởng thụ sự phát triển của Đào gia, vậy thì tốt quá rồi.
Đặc biệt, mấy ngày nay sản nghiệp của vài người tại đây đều làm trong ngành công nghiệp của nhà họ Đào, khá là tốt.
Điều đó tốt hơn là làm việc cho người khác. Điều đó cũng tốt hơn việc điều hành một cửa hàng nhỏ và tự kiếm tiền.
Bây giờ họ có rất nhiều quyền quyết định trong tập đoàn Kim Thiết, vậy là đủ.
Đào Phong Hoa tiếp tục nói: “Diệp Đông, con bây giờ là trưởng bối của nhà họ Đào, con hãy lên tiếng.”
Diệp Đông gật đầu, cũng không từ chối.
Lập tức anh nói: “Mọi người ở đây đều là người nhà họ Đào. Hẳn ai cũng phải biết thực lực của gia tộc là dựa vào võ đạo.”
"Cho nên, sau này nhà họ Đào phải tuân theo quy tắc."
"Cấp quyết định cốt lõi của nhà họ Đào ít nhất cũng phải là võ giả."
“Không phải võ giả, chỉ có thể tham gia kinh doanh, thực hiện mệnh lệnh, không được có quyền quyết định.”
Mục tiêu của Diệp Đông là đưa nhà họ Đào phát triển thành một gia tộc cấp tỉnh và cấp quốc gia trong tương lai.
Vì vậy, anh phải đặt nền móng thật tốt từ đầu, không thể qua loa được.
Nhưng mà toàn bộ Đào gia, có bao nhiêu người đạt được đến mức võ giả?
Trước mắt mà nói, cũng bất quá chỉ có ba người mà thôi.
Ông ngoại của Diệp Đông, Đào Phong Hoa.
Cậu của Diệp Đông, Đào Quốc Nghiệp.
Còn có một người anh em của Đào Quốc Nghiệp là Đào Quốc Lương.
Đào Quốc Lương cùng Đào Quốc Nghiệp từ trước đến nay luôn có mối quan hệ tốt, cả hai đều luôn kính trọng Đào Phong Hoa.
Sau khi nhà họ Đào lụi bại, vì có quá nhiều người điều hành không còn cần thiết nữa nên Đào Quốc Lương đã tự nguyện từ chức để khởi nghiệp bên ngoài.
Bình thường, ông thường làm hết sức mình để giúp đỡ cho Đào Quốc Nghiệp và Đào Phong Hoa.
Bây giờ tập đoàn Kim Thiết đã trở lại như lúc đầu, Đào Phong Hoa cùng Đào Quốc Nghiệp đều muốn đưa ông trở về.
Bây giờ sự nghiệp ông ấy đang phát triển và hiện là phó chủ tịch điều hành.
Vài người họ Đào khác ở vị trí phó chủ tịch, bao gồm cả người trong nhà họ Đào và họ hàng nhà gần, sau khi mọi người nghe điều đó đột nhiên mặt đều biến sắc..
Những gì Diệp Đông nói, điều này gần như hoàn toàn liên quan đến lợi ích của bọn họ.
Không có quyền quyết định, có nghĩa là quyền lực mà họ đang có bây giờ sẽ dễ dàng bị tước đoạt.
Một người trong số họ, một ông già ngoài năm mươi tuổi, đột nhiên đỏ mặt tức giận.
Thế hệ của ông ấy cùng với Đào Phong Hoa. Ông ấy cũng giống như Đào Phong Hoa.
“Ta phản đối.”
"Diệp Đông, mặc dù cậu đã giúp nhà họ Đào có kinh phí, tái thành lập tập đoàn Kim Thiết, giúp tập đoàn phát triển.".
"Nhưng nói mới nhớ, không phải những chuyện này lúc trước tất cả đều là do cậu gây ra sao?"
"Cho nên, người chỉ mới bù đắp tội lỗi trước đây. Không thể nói là góp công với nhà họ Đào."
"Sư huynh Đào Phong Hoa cho cậu làm trưởng bối, cậu lại tự cho mình quyền lực rồi."
Đào Phong nhếch miệng, vẻ mặt đầy bất mãn.
Diệp Đông sắc mặt thản nhiên.
“Ông nói xong chưa?”
Đào Phong gật đầu nói: "Diệp Đông, cậu bây giờ nói giọng điệu như vậy với tôi, thật là vô lễ. Tôi không chấp nhận cậu làm trưởng bối.”
Diệp Đông nói: “Nếu như tôi không có nhớ lầm, trước đây Đào gia sa sút, ông là người đầu tiên đề xuất bán cổ phần và tài sản để chia rẽ gia tộc.”
“Bây giờ, ông lại đưa ra ý kiến phản đối.”
“Đã như vậy còn không đồng ý với quy định của gia tộc. Vì vậy, tôi hiện tại tuyên bố, ông không còn là người của nhà họ Đào. Hủy bỏ chức vị của ông trong nhà họ Đào.”
"Con cháu của ông sẽ không được phép vào tập đoàn Kim Thiết và tất cả sản nghiệp của nhà họ Đào."
Diệp Đông kiên định và dứt khoát nói.
Vẻ mặt của Đào Phong ngày càng đỏ lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT