Ngay cả gia tộc cấp hai hay thậm chí là gia tộc cấp một ở Khế Lệ đều không biết được những điều này.
Bây giờ, họ được tiếp cận với Vương Lâm Sơn, một người gần gũi với Thẩm gia.
Vương Lâm Sơn cũng hay rêu rao vài bí mật để được người khác ngưỡng mộ.
Đột nhiên Vương Lâm Sơn dường như nhớ ra cái gì đó.
Trên mặt anh mang theo vẻ không vui: “Vương Lộ Nguy, tên quản lý bé nhỏ vừa rồi sao còn chưa về? Tôi nhớ không lầm, tên đó còn nợ tôi tận ba ly.”
Vương Lâm Sơn vênh váo, cao cao tại thượng.
Vương Lâm Sơn tửu lượng cao, Vương Lộ Nguy đã để cho Quách Tuấn Kiệt mời rượu cho Vương Lâm Sơn.
Vương Lâm Sơn đã nói anh uống một ly thì Quách Tuấn Kiệt phải uống sáu ly.
Toàn bộ đều là rượu mạnh 53 độ.
An Liêm vội vàng nói: “Vương tổng, tên kia đích thực là không biết tốt xấu. Tôi đề nghị, chờ một lúc tên đó trở về, cho nó quỳ xuống trước Vương tổng chịu tội, bắt tên đó uống sáu ly.”
“Nếu không về sau tôi làm sao mời Vương tổng đến dự yến tiệc?”
Vương Lộ Nguy vội vàng nói: “Vâng vâng...... Vương Nhâm, lập tức gọi cậu ta tới đây.”
Nếu để cho Quách Tuấn Kiệt uống sáu ly như lời họ nói, e rằng, anh ta sẽ ngất đi mất.
Nhưng, đối với những người có cấp bậc như Vương Lộ Nguy mà nói, căn bản vốn không để ý đến sống chết của Quách Tuấn Kiệt.
Chỉ cần để cho Vương Lâm Sơn vui vẻ, mới là quan trọng nhất.
Vương Nhâm cũng là cháu trai của Vương Lộ Nguy, anh ta vội vã chạy đến, do dự nói.
Vương Lộ Nguy nói: “Ấp a ấp úng cái gì. Nói cho tôi biết tên Tuấn Kiệt kia đang làm gì? Có còn muốn làm nữa hay không? Không muốn làm thì kêu tên đó cút đi.”
Vương Nhâm thành thật nói: "Có người tên Diệp Đông trả lời điện thoại. Anh ta nói muốn Quách Tuấn Kiệt làm việc với anh ta. Nếu có gì phản đối, anh ta kêu hãy đến phòng riêng của tầng Kim Cương tìm anh ta."
Vương Lâm Sơn, Vương Lộ Nguy và những người khác đều cau mày lại.
“Diệp Đông là ai? Thật không ngờ ngông cuồng như vậy.”
Vương Lộ Nguy nói.
An Liêm nói: “Vương tổng, tôi nghĩ ngài cần giáo huấn Quách Tuấn Kiệt. Chỉ có ngài mới có thể sa thải tên đó, làm sao hắn có thể tự động rời đi.”
Vương Lâm Sơn tức giận không thôi.
Trong lòng hắn, hắn là nhân vật lớn.
Hành động này của Quách Tuấn Kiệt là một sự thách thức với chính anh.
“Tôi rất muốn xem tên Diệp Đông rốt cuộc là ai.”
“Tôi còn muốn xem bộ dáng tên Quách Tuấn Kiệt nhỏ bé quỳ trên mặt đất thút thít cầu xin tôi tha thứ.”
Vương Lâm Sơn lạnh lùng nói.
“Vương tổng, phòng riêng cao cấp ở tầng Kim Cương, dường như là phòng cao cấp nhất ở đây,bên kia......”
Vương Nhâm nhắc nhở.
Vương Lâm Sơn vẻ mặt: “Im lặng, người cảm thấy lão tử không biết điều đó sao?”
“Cậu không biết chúng ta cũng đang ở phòng cao cấp ở tầng Kim Cương?”
“Cậu cảm thấy ông đây sẽ sợ bên kia?”
Vương Lộ Nguy tát vào mặt của Vương Nhâm: “Nhiều chuyện.”