Tuy rằng Liên Thục Giai rất tôn sùng Diệp Đông, thậm chí là tôn sùng tận xương tủy.
Nhưng, cô lại không tin Diệp Đông có thể đưa ra công thức như vậy.
Chỉ coi như là Diệp Đông đang đùa mà thôi.
“Được thôi, Diệp Đông, em sẽ đợi anh đưa công thức!”
“Nhưng em vẫn sẽ khai thác một phần của nhóm phát triển sản phẩm để tiến hành nghiên cứu và phát triển cùng một lúc!"
Liên Thục Giai nói.
Diệp Đông cũng hiểu Liên Thục Giai không tin lắm.
Nhưng, không tin thì không tin, đợi mình lấy công thức ra, rồi kiểm nghiệm xong thì mọi chuyện không cần giải thích nữa.
Hai người vẫn trò chuyện, lúc này, đột nhiên một chú chó mực lao từ bên đường ra.
Két!
Diệp Đông không kịp đạp phanh, vì thế anh dứt khoát điều chỉnh phương hướng.
Trong xe rung lắc dữ dội.
Liên Thục Giai cũng vì vậy mà sợ hãi, hơn nữa còn không thể khống chế cả người mình...
Cô nằm thẳng lên đùi của Diệp Đông, hai cánh tay mảnh khảnh ngọc ngà cũng ôm chặt chiếc eo săn chắc của Diệp Đông.
Diệp Đông lúc này đã tránh được chú chó mực đó, dừng lại bên đường.
Nhưng lúc này, Diệp Đông lại hỗn loạn vô cùng.
Nguyên nhân không phải gì khác.
Bây giờ, hành động của Liên Thục Giai và mình hơi mờ ám!
Vốn dĩ anh là dòng máu thuần dương, mạnh mẽ vô cùng!
Hơn nữa, nghĩ đến cảnh ở quán cà phê Thanh Xuân đó thì...
Anh thật khó để kìm nén, vì thế khó tránh xảy ra lúng túng.
Liên Thục Giai cũng nhận ra sự lúng túng của Diệp Đông đang đối mặt với bản thân mình.
Liên Thục Giai vội buông Diệp Đông ra, ngồi ngay ngắn lại.
“Tên xấu xa này, anh cố tình...”
Liên Thục Giai xấu hổ nói.
Diệp Đông bất lực: “Ban nãy là có chó mực đó chạy qua, anh tránh nó...”
Liên Thục Giai nhìn thấy chú chó mực đó, đôi môi anh đào của cô bĩu môi nhưng vì sự hoảng sợ và xấu hổ ban nãy làm cho lồng ngực vẫn còn phập phồng.
Diệp Đông nhìn Liên Thục Giai ở khoảng cách gần như vậy mà ban nãy còn bị khơi gợi lên một ngọn lửa.
Anh cũng lay động rồi.
Khi đó, Diệp Đông ôm lấy gương mặt xinh đẹp của Liên Thục Giai, đặt một nụ hôn nam tính lên đó.
Cho dù Liên Thục Giai đã tiếp xúc thân mật với Diệp Đông qua rồi nhưng bây giờ cô vẫn có chút ngại ngùng và bối rối.
Cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa sổ xe.
Hai người bất chợt tách ra.
Diệp Đông hơi bực bội, đây rõ ràng là đang làm phiền mình.
Nhưng nhìn thấy người gõ cửa xe là một cô lao công với mái tóc hoa râm tầm hơn sáu mươi tuổi, cơn bực dọc của Diệp Đông mới biến mất.
Diệp Đông lập tức hạ cửa kính xe xuống.
“Dì ơi, sao vậy?”
Diệp Đông rất khách sáo và lịch sự.
Cô lao công mỉm cười điềm đạm.
“Cậu trai trẻ, xe của cậu đè lên chổi của tôi rồi! Xin cậu dời xe đi một chút!”
Diệp Đông nhìn thì thấy đúng là như vậy.
“Xin lỗi dì, con dời xe đi ngay.”
Diệp Đông khởi động xe rời đi.
Cô lao công đó nhìn bóng xe của Diệp Đông rời đi.
“Cậu trai này đúng là lễ phép thật! Chỉ là sao mà mua một chiếc xe có hai chỗ ngồi thôi, theo lý mà nói thì nên bỏ nhiều tiền một chút là có thể mua chiếc năm chỗ ngồi rồi...”
Đương nhiên là cô lao công này không biết giá trị của chiếc xe này lớn cỡ nào, cứ nghĩ đây chỉ là một chiếc xe hơi bình thường thôi.
“Nhưng, cậu trai này cũng khá đấy, tìm được cô bạn gái xinh đẹp thế kia. Tiếc là con trai mình vẫn chưa lấy được vợ...”
“Phải chi con trai mình mà bằng một nửa cậu ấy là tốt rồi...”
Cô lao công liên tục thở dài.
Diệp Đông lái xe đến một nơi cách đó hai km.
Nơi này tương đối rộng rãi, xe qua lại không nhiều.
Diệp Đông dừng xe lại.
“Diệp Đông, sao anh dừng xe lại rồi?”
Liên Thục Giai nói.
Diệp Đông cười xấu xa: “Ban nãy vẫn chưa hôn xong, bây giờ anh phải bù lại...”
Sau đó, đôi môi anh đào của Liên Thục Giai bị phủ lên.
Đầy năm phút sau.
Diệp Đông mới buông Liên Thục Giai ra.
“Hì hì, ngọt thật!”
Diệp Đông cười xấu xa, nói.
“Cái đồ xấu xa này...”
Tuy miệng thì mắng nhưng lòng của Liên Thục Giai đã ngập tràn hạnh phúc.
Có một âm thanh rít lên từ xa.
Cùng là một chiếc xe đua Ferrari.
Cũng là bản giới hạn nhưng lại không phải cao cấp!
Trong xe có hai người thanh niên trẻ.
Cả người của hai thanh niên đó đều là hàng hiệu.
Chàng trai ngồi bên ghế phụ rất đẹp trai.
Anh ta là Vạn Lâm – cậu ấm Vạn gia Giang Bắc. Người lái xe có thái độ kính cẩn với người ngồi ở ghế phụ.
Anh ta là Trương Kiệt, cũng là con cháu trong gia tộc nhưng kém xa Vạn Lâm, vì thế là cái đuôi của Vạn Lâm.
“Đó là Ferrari bản giới hạn cao cấp! Lần trước tôi vẫn chưa mua được!”
“Nếu như dùng chiếc xe này để đấu, chắc là sẽ phát huy hơn hẳn bình thường!”
Mặt Vạn Lâm vô cùng hâm mộ.
Đúng vậy, tuy Vạn Lâm là cậu ấm của Vạn gia tỉnh Giang Bắc nhưng lúc này lại lộ ra vẻ hâm mộ không thôi.
Vì anh ta rất thích đua xe!
Thậm chí là mê đắm!
Lần này, thật ra anh ta là muốn tham gia cuộc đua của tổ chức đua xe.
“Anh Lâm, em thấy anh không cần quan tâm đó là xe gì, chỉ cần giữ được danh hiệu vua xe là được! Không ai có thể bì được!”
Trương Kiệt cười nói.
“Tên Kiệt thối tha này chỉ biết nịnh hót!”
“Nhưng lời cậu nói cũng là sự thật!”
Vạn Lâm tự hào vô cùng.
Anh ta đúng thật là có tự tin này.
Về phương diện đua xe, cả Giang Bắc, anh ta nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất!
Trương Kiệt gật đầu, nói: “Anh Lâm, nếu như anh thích chiếc xe này thì em qua đó thương lượng, mua lại!”
“Tôi chỉ muốn xe mới! Người khác lái qua rồi, tôi không cần đâu!”
Lời này của Vạn Lâm có tự tin và bối cảnh.
Mỉm cười một hồi.
“Lái xe qua đó cho tôi! Gọi chủ xe ra đây!”
Thiên Nhất Hào nói.
Đối với Trương Kiệt thì đây chính là mệnh lệnh.
Khi đó xe quay lại đến trước mặt chiếc Ferrari của Diệp Đông.
Tin tin.
Trương Kiệt bấm kèn.
Diệp Đông hạ cửa kính xuống.
Vạn Lâm lên tiếng.
“Người anh em, hôm nay tôi tổ chức một cuộc đua xe, có muốn tham gia không? Nếu thắng sẽ có mười triệu...”
Tuy nhiên Thiên Nhất Hào chỉ nói một nửa.
Diệp Đông nói: “Không có hứng thú, đừng làm phiền tôi!”
Kế đó, Diệp Đông nâng cửa sổ lên.
Vạn Lâm có hơi sững sờ.
Từ trước đến giờ đều là anh ta từ chối người khác, còn chưa có ai từ chối mình đâu!
Trương Kiệt định quát mắng Diệp Đông.
Nhưng Vạn Lâm lại phẩy tay.
“Đừng làm lỡ dở thời gian nữa! Còn phải thi đấu!”
Trương Kiệt nghe Vạn Lâm nói vậy thì gật đầu, khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Vạn Lâm chung quy vẫn là một cậu ấm của gia tộc lớn!
Chưa bao giờ không hài lòng như vậy qua!
Vạn Lâm cầm bình nước trong xe lên, chọi mạnh qua chiếc xe của Diệp Đông.
Diệp Đông hạ cửa sổ xuống.
“Một chiếc xe đua cao cấp mà lại ngủ ở đây!”
“Tôi đập xe của anh, tôi bồi thường cho anh! Đây là một triệu, đi sơn lại đi!”
Vạn Lâm ném một tấm thẻ ngân hàng vào trong xe của Diệp Đông.
Rất rõ ràng, Vạn Lâm cũng có luyện qua một ít võ.
Kế đó.
Trương Kiệt lái xe rời đi, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT