Bây giờ, Diệp Đông thật sự có chút không vui.
Dưới tình huống bình thường, lúc này Diệp Đông sẽ trực tiếp trấn áp đối phương.
Nhưng mà…
Bây giờ, có vẻ như người bên kia là người nhà của Liên Thục Giai. Bởi vậy, đương nhiên Diệp Đông sẽ không tùy tiện động thủ.
"Thục Giai..."
Diệp Đông vừa định nói chuyện.
Giờ phút này, sắc mặt Liên Thục Giai đỏ bừng nhưng cũng không dám tiếp tục nghĩ tới chuyện nhi nữ tình trường nữa.
"Diệp Đông, anh ở trong này đừng có ra ngoài, được không?"
Liên Thục Giai lo lắng an nguy Diệp Đông khi ra ngoài.
Diệp Đông lắc đầu cười nói: "Thục Giai, nếu anh đoán không nhầm thì hôm nay em nóng lòng muốn hẹn anh ra ngoài, hẳn là liên quan đến chuyện này."
"Em cảm thấy anh sẽ trốn ở chỗ này sao? Có mưa gió gì, anh cũng có thể che chắn cho em!"
Những lời này, giống như một dòng nước ấm áp, tràn ngập trong lòng Liên Thục Giai.
Diệp Đông trực tiếp nắm lấy tay Liên Thục Giai bước ra ngoài.
Bên ngoài có ba người, mặc trang phục luyện công màu đen. Người cầm đầu là một người đàn ông có khuôn mặt gầy yếu.
Người đàn ông này, giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo, tràn đầy mệnh lệnh: "Buông tay cô chủ ra."
Liên Thục Giai nói: “Các người đừng có xen vào! Cho tôi thời gian một tiếng, tôi sẽ theo các người về!"
Người đàn ông kia lắc đầu: "Cô chủ, xin thứ cho chúng tôi vô lễ, không thể nghe theo mệnh lệnh của cô được!"
"Ở trong lòng chúng tôi, mệnh lệnh của bà chủ còn lớn hơn trời!"
"Cho nên, bây giờ cô cần lập tức theo chúng tôi trở về!"
Nói xong, người đàn ông thậm chí còn bật video lên.
Trong video, xuất hiện một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ thướt tha, chính là mẹ của Liên Thục Giai, Dương Mỹ Lệ.
Lúc này Dương Mỹ Lệ đã nhìn thấy Liên Thục Giai và Diệp Đông!
Hơn nữa bà ta cũng chú ý một điểm!
Diệp Đông đang nắm tay của Liên Thục Giai.
"To gan! Tên khốn nghèo kiết xác kia, mau buông tay Thục Giai ra!"
"Mấy người nghe cho rõ đây! Cái tay tên khốn kiếp đó đang nắm tay Thục Giai, mau đánh gãy tay cậu ta!"
"Đánh gãy đến mức mà y thuật hàng đầu cũng không thể phục hồi như trước được nữa!"
Dương Mỹ Lệ tức giận, nhưng lời nói vẫn mang theo sự thách thức vô hạn, hệt như đang nhìn một con kiến.
Ba tên đàn ông kia nghe được Dương Mỹ Lệ nói như vậy, lập tức hành động!
Liên Thục Giai cũng nhanh chóng dùng sức ôm lấy cánh tay của Diệp Đông!
"Các người dám cả gan phế bỏ cánh tay của Diệp Đông thì hãy bước qua xác của tôi!"
Khi Liên Thục Giai nói ra những lời này, tràn ngập sự kiên quyết dứt khoát.
Lúc này, trong lòng Diệp Đông cũng tràn đầy sự phơi phới.
Nhắc mới nhớ, nhìn Liên Thục Giai có vẻ không có một bộ ngực đầy đặn cho lắm, nhưng khi thật sự dán cánh tay của anh lên trên đó, thực ra có thể đủ cảm nhận được, không ngờ lại ngoài dự đoán.
Tuy rằng bởi vì thể chất, quan hệ huyết mạch, bản thân anh không thể sớm phá vỡ thân thể thuần dương, nhưng đơn giản thân mật một chút, vẫn có thể mà!
Vừa rồi, đúng là bị ba người này quấy rầy!
Diệp Đông nhẹ giọng nói: "Thục Giai, không cần phải lo lắng cho anh đâu. Anh đánh bại mấy người này cũng không thành vấn đề!"
Dương Mỹ Lệ nhìn thấy Liên Thục Giai che chở Diệp Đông như vậy, càng thêm tức giận.
"Thục Giai, nếu như lúc trước tên khốn này chưa từng giúp con thì sẽ không có chuyện mẹ chỉ phế bỏ một bàn tay của cậu ta đâu!"
"Bây giờ vậy mà con còn dám can đảm ôm lấy cánh tay của nó, nếu đã vậy thì mẹ sẽ sửa lại chủ ý! Phế bỏ toàn bộ cánh tay của cậu ta!"
"Ba người các người, lập tức hành động! Không được mắc sai lầm!"
Dương Mỹ Lệ trực tiếp đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.
"Không! Mẹ, đừng mà! Con có thể theo bọn họ trở về! Nhưng mẹ không thể phế bỏ cánh tay của Diệp Đông được!"
Trong giọng điệu của Liên Thục Giai gần như tràn ngập sự cầu xin.
cô biết rõ năng lượng của gia tộc cô đối với Diệp Đông mà nói gần như là khủng bố! Mẹ cô vô cùng cường thế! Cô chỉ có thể cần xin mẹ mình!
Dương Mỹ Lệ lắc đầu: "Trừng phạt hiện giờ của mẹ đối với cậu ta đã rất nhẹ nhàng!"
Ngay lập tức, thông qua video, có thể thấy Dương Mỹ Lệ thậm chí còn xoay người lại, cầm tách trà lên, uống trà.
Người đàn ông cầm đầu nói: "Nhóc con, vừa rồi mày nói chỉ một mình mày có thể đánh bại được ba người bọn tao sao?"
"Ha ha, nói trắng ra là, chỉ cần có những lời này của mày cũng đã chứng tỏ mày cũng chỉ là một con kiến!"
"Mày cho là bản thân mày còn trẻ, cường tráng một chút là có thể đánh bại được chúng tao ư? Chỉ sợ mày hoàn toàn không biết võ giả là loại tồn tại nào!"
"Nói như thế, trong mắt những người gia chủ đỉnh cấp đứng đầu các gia tộc ở Khế Lệ, ở trước mặt bọn tao cũng chỉ có như vậy!"
Tuy rằng cô chủ nhà mình thực sự thích Diệp Đông, cũng rất che chở cho Diệp Đông!
Nhưng mà, Diệp Đông không có khả năng trở thành con rể nhà họ Liên!
Cho nên, không cần khách khí với Diệp Đông làm gì!
Hoàn toàn là khinh thường vô tận!
Sau cùng, người đàn ông này lại nói tiếp.
"Mày không có tư cách bám theo cô chủ nhà họ Liên!"
"Bây giờ, là mày chủ động rời khỏi cô chủ, hay là để chúng tao tự mình ra tay?"
Ba tên đàn ông này đều là người học võ, có sự cao ngạo của bản thân, ra tay với loại con kiến như Diệp Đông đã là sỉ nhục thân phận của bọn họ.
Mà Dương Mỹ Lệ chỉ quan tâm đến kết quả! Cũng biết điểm kiêu ngạo của người học võ bọn họ, cho nên sẽ không quan tâm đến quá trình như thế nào.
Mặt khác, bàn tay của Diệp Đông nhẹ vỗ về mái tóc của Liên Thục Giai.
"Ngoan, buông anh ra đi!"
"Liên Thục Giai, anh không có chuyện gì đâu!"
Diệp Đông nói xong, hai mắt tràn ngập sự kiên định.
Giờ phút này, Liên Thục Giai vậy mà có một loại cảm giác, Diệp Đông sẽ thật sự không có chuyện gì.
cô chậm rãi buông lỏng cánh tay của Diệp Đông ra.
Trên mặt tên đàn ông cầm đầu kia mang theo một nụ cười lạnh nhạt.
"Nhóc con, thật ra mày còn có chút tự hiểu bản thân là một con kiến đó!"
"Nếu như mày không chủ động rời khỏi cô chủ, để cho bọn tao tự mình ra tay thì có lẽ sẽ không chỉ phế bỏ một cánh tay của mày đâu!"
Nói xong, tên đàn ông này đột nhiên ra tay.
Tốc độ của anh ta hệt như mãnh hổ xuống núi, vậy mà bên trong hành lang yên tĩnh lại có thể phát ra một tiếng gió vù vù!
Loại tốc độ này, chỉ sợ trong một giây đồng hồ, cánh tay của Diệp Đông nhất định sẽ bị gãy!
Hơn nữa, chỗ bị gãy sẽ bị vỡ nát!
Không thể phục hồi như trước được nữa!
"Nếu các anh dám phế bỏ một tay của Diệp Đông thì tôi sẽ tự chặt đứt cánh tay của mình."
Giờ phút này, Liên Thục Giai cũng kiên quyết nói ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Em Nghe Thấy Được2.
[Vong Tiện] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim3.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi4.
Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau?=====================================
Trong video, sau khi Dương Mỹ Lệ nghe được, lập tức càng thêm tức giận!
"Lập tức phế bỏ một tay của cậu ta! Hai người các người mau khống chế Liên Thục Giai cho tôi!"
Đương nhiên Dương Mỹ Lệ cũng rất lo lắng Liên Thục Giai sẽ thật sự tự phế đi cánh tay của mình!
Hai người khác lập tức đến gần chỗ của Liên Thục Giai.
Chỉ cần Liên Thục Giai có hành động gì khác, bọn họ lập tức có thể ngăn cản!
Tên đàn ông cầm đầu kia đánh ra một cú đấm, như phát ra tiếng gào thét!
"Kiến con, động thủ với mày thật sự là sự sỉ nhục đối với tao mà!"
Ở trong mắt anh ta, Diệp Đông lúc này đã bị dọa cho kinh hãi rồi!
Bằng không, tại sao Diệp Đông lại vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn quên cả tránh né!
Nhưng mà, câu nói của anh ta vừa với nói xong.
Bàn tay của anh ta trong chớp mắt sắp chạm vào cánh tay của Diệp Đông, đột nhiên Diệp Đông di chuyển.
Anh ta chỉ cảm thấy một bóng dáng hỗn loạn hiện lên.
Ngay lập tức, một cú đấm đã giáng xuống vai phải của anh ta.
Răng rắc!
Xương vai trên cánh tay phải của anh ta lập tức bị gãy! Vỡ nát!
Toàn thân của anh ta cũng bị sức mạnh này đánh tới, trực tiếp bay ra ngoài!