Xe của Từ Phong đã đậu ở đó rồi, hôm nay Từ Phong diện nguyên một bộ quần áo da, màu đen từ đầu đến chân, nhìn có hơi giống phong cách của dân xã hội đen.
“Người đâu?” Giang Ý Mạn rất độc đoán đi tới.
“Đã nhốt lại rồi.” Từ Phong nói.
“Rất tốt, mau đưa tôi đi xem.”
Từ Phong mở cửa xe, chờ Giang Ý Mạn ngồi lên, xe được phóng đi với tốc độ chóng mặt, trong nháy mắt đã biến mất giữa dòng người.
Nửa giờ sau.
Xe đậu ở ngoài cửa một nhà kho. Đây là nhà kho đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, bình thường chẳng có tác dụng gì, nhưng là tài sản của tập đoàn TM, là đồ của nhà nên thuận tiện sử dụng, sẽ không ai dám quan tâm đến việc của bọn họ.
“Giang tổng, người đang ở bên trong.” Từ Phong nói.
“Ừm.” Giang Ý Mạn xuống xe, một tay đút túi quần, tay kia châm điếu thuốc, đi về phía trước với phong thái đặc biệt "soái".
Từ Phong theo sát phía sau.
Giang Ý Mạn bước tới, đá tung cửa nhà kho.
Rầm! Người đàn ông bên trong rùng mình sợ hãi, quỳ rạp xuống đất.
Khi nhìn thấy đó là một người phụ nữ, anh ta hét lên.
"Tôi nói cho các người biết, các người đây là đang bắt cóc tôi, khôn hồn thì thả tôi ra ngay, nếu không, khi tôi trở về sẽ kiện các người, cho các người ngồi tù mục xương."
Giang Ý Mạn bật cười.
Kiện cô? Ngồi tù mục xương?
Giang Ý Mạn không thèm nói nhiều, cô trực tiếp dùng chân giẫm lên bụng người đàn ông, cúi đầu nhìn anh ta, mũi dao gọt hoa quả trên tay rơi vào mặt người đàn ông, nhẹ nhàng lướt qua.
"Kiện tôi? Được thôi, hôm nay tôi xem anh có bản lĩnh thoát khỏi tay tôi hay không!"
Mũi dao lạnh như băng rơi vào trên mặt người đàn ông, anh ta cảm nhận được sát khí toát ra từ người Giang Ý Mạn, chỉ cần con dao trong tay cô khẽ rung lên, sợ rằng trên mặt anh ta sẽ bị đâm thủng vài lỗ nhỏ.
"Cô là ai? Cô muốn gì? Tại sao lại bắt tôi đến đây?" Người đàn ông hỏi.
"Tôi là ai cũng không quan trọng. Nhưng mà, tôi nhìn thấy anh thì liền cảm thấy khó chịu, trong lòng không vui nổi. Nghe nói anh là bác sĩ à? Oa, thật ngưỡng mộ, chắc anh dùng dao tốt lắm nhỉ, tôi cũng muốn luyện được điêu luyện như anh. Hay là, anh cho tôi mượn cơ thể dùng một chút nhé.” Giang Ý Mạn mỉm cười.
Cô rút chân ra khỏi bụng của tên bác sĩ.
Ngay lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ đi tới, trực tiếp đè tên bác sĩ nằm xuống đất, tay chân của anh ta gầy gò, muốn vặn vẹo cũng khó khăn.
Giang Ý Mạn cúi người xuống, con dao trên tay chậm rãi trượt xuống mặt anh ta.
"Anh nói tôi nên bắt đầu từ đâu đây?" Giang Ý Mạn mỉm cười nhìn tên bác sĩ.
Rõ ràng cô cười lên trông rất xinh đẹp, nhưng tên bác sĩ không cười nổi, anh ta đã bị Giang Ý Mạn hù cho sợ chết khiếp.
Con dao trên tay Giang Ý Mạn vẫn đang trượt xuống, vừa dừng lại giữa hai chân bác sĩ, con dao lạnh lẽo là một mối đe dọa mạnh mẽ đối với anh ta, khiến anh ta sợ đến mức kẹp chân lại, suýt chút nữa đã bị dao cắt chết.
A!!!!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bởi vì Giang Ý Mạn đã đem dao dí xuống thân anh ta, anh ta lại phải buông chân ra, nhưng rất sợ con dao sẽ cắt xuống chỗ kia.
Trong phút chốc, mặt đất đã bị anh ta làm cho ướt nhẹp.
Giang Ý Mạn kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này, quần của anh ta đã ướt sũng, khiến cô cười suýt chết.
"Ây da, tôi còn chưa có làm gì đâu. Dũng cảm lên, anh phải tin tưởng khả năng dùng dao của tôi chứ." Giang Ý Mạn khẽ cười.
Con dao trên tay cô hướng thẳng vào giữa hai chân người đàn ông, tay cô giơ lên rất cao, rồi nhanh chóng đâm mạnh xuống.
Tên bác sĩ sợ tới mức hét lên một tiếng nữa, chân mềm nhũn.
Mãi sau anh ta nhận ra con dao không cắm vào vật giữa hai chân mình, cũng không cắm vào đùi mình, vì không có cảm giác đau nên anh ta từ từ cúi đầu xuống, liền nhìn thấy con dao đang cắm xuống đất, cách cái kia của anh ta không xa lắm.
Anh thở phào nhẹ nhõm, toát mồ hôi lạnh.
"Nhìn anh kìa, lá gan còn nhỏ hơn cả cái lỗ kim. Bình thường anh phẫu thuật cho bệnh nhân kiểu gì vậy? Tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu bằng hành nghề của anh có phải là dùng tiền mua không?" Giang Ý Mạn cười.
Cô nháy mắt với vệ sĩ, ý bảo bọn họ thả anh ta ra trước, dựa vào lá gan nhỏ này của anh ta, căn bản không phải lo lắng sẽ chạy mất.
Khi vừa được vệ sĩ thả ra, tên bác sĩ liền quỳ gối trước mặt Giang Ý Mạn, ra sức quỳ lạy cô ấy, anh ta thực sự rất sợ, một cô gái rất xinh đẹp, nhưng thật không ngờ lại có thể nghĩ ra mấy cách hành hạ người khác tàn ác như vậy.
"A, nhanh như vậy mà đã chịu thua rồi? Vừa rồi không phải còn nói muốn cho tôi ngồi tù mục xương sao? Hôm nay tôi không thể để cho anh đi được. Nhỡ đâu mai anh kiện tôi thì sao? Tôi sợ lắm!” Giang Ý Mạn vỗ về trái tim nhỏ bé dễ bị tổn thương của mình, tựa hồ như thực sự sợ hãi.
Từ Phong chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Giang Ý Mạn, xem màn biểu diễn tuyệt vời của đại boss.
“Không dám, không dám, chỉ cần cô hứa buông tha cho tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra."
"Muốn tôi thả anh ra cũng được. Nhưng phải nghiêm túc trả lời một vài câu hỏi của tôi. Nếu tôi thấy hài lòng thì có thể sẽ cân nhắc thả anh đi. Còn nếu không, tôi đành phải phân xác anh ra làm vài mảnh, sau đó thủ tiêu?" Giang Ý Mạn khua khua con dao trong tay.
“Vậy... vậy... cô hỏi đi, chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ trả lời.” Tên bác sĩ không còn cách nào khác.
Giang Ý Mạn bắt anh ta ăn phân lợn, sợ là anh ta cũng sẽ phải ngoan ngoãn ngồi dưới đất ăn.
“Anh cùng Giang Vũ Phỉ có quan hệ gì?” Giang Ý Mạn thờ ơ hỏi.
“Giang Vũ Phỉ?” Tên bác sĩ kinh ngạc.
Cho tới bây giờ anh ta mới hiểu rõ, người phụ nữ này dày vò anh nửa ngày, hoá ra là cô ta có quan hệ gì đó với Giang Vũ Phỉ, liệu cô ta có phải là mẹ ruột của Đóa Đóa và Hiên Hiên - Giang Ý Mạn không?
Tên bác sĩ đã đoán ra thân phận của Giang Ý Mạn.
“Đừng nói với tôi là anh không biết cô ta nhé.” Giang Ý Mạn lạnh nhạt nói.
Tên bác sĩ cũng biết Giang Ý Mạn không phải loại dễ dàng bị lừa gạt, hôm nay xui xẻo rơi vào tay cô, nếu không cung cấp thông tin gì đó, e rằng anh ta sẽ không thể rời đi. Nhưng nếu như Giang Ý Mạn biết quan hệ của anh ta với Giang Vũ Phỉ, e rằng...
"Cô ấy và tôi là bạn học đại học, tôi luôn thầm thích cô ấy." Anh ta nói.
Anh không hề che giấu tình yêu của mình đối với Giang Vũ Phỉ, dường như là yêu cô ta rất sâu đậm.
"Chỉ thích thôi? Chưa từng cùng nhau lên giường?" Giang Ý Mạn hỏi thẳng thừng.
“Quan hệ giữa tôi và Vũ Phỉ rất trong sáng, có được cô ấy là ước mơ cả cuộc đời này của tôi, xin cô đừng vũ nhục tình yêu của chúng tôi như vậy.” Tên bác sĩ tức giận.
Lời nói của Giang Ý Mạn đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta.
Nhưng Giang Ý Mạn lại cười.
"Thật sao? Không biết mấy ngày trước là ai ở trong phòng làm việc âu yếm cô ta, cũng không biết là ai đã đè Giang Vũ Phỉ trên giường rồi ôm hôn thắm thiết, lúc đó hình như anh còn rất gấp gáp nha.”
Tên bác sĩ bắt đầu bồn chồn.
Anh ta không ngờ chuyện này được giấu giếm cẩn thận như thế mà còn bị Giang Ý Mạn phát hiện ra, vì vậy nên cô ta mới tìm đến anh sao? Là đang muốn uy hiếp anh?
"Mọi chuyện không liên quan đến Vũ Phỉ, là do cô ấy bị tôi ép buộc mà thôi." Tên bác sĩ nói.
Anh ta tự nhận lấy trách nhiệm về phía mình, không muốn gây phiền phức cho Giang Vũ Phỉ.
Giang Ý Mạn mỉm cười, đứng dậy đi tới, vỗ tay.
"Anh yêu đơn phương cô ta? Anh ép cô ta lên giường?"
Nghe thật nực cười.
"Anh cho rằng tôi là con đần sao?" Giang Ý Mạn dùng dao đập vào mặt anh ta. Người đàn ông này thực sự không thành thật chút nào.
"..."
Tên bác sĩ không còn gì để nói, không ngờ Giang Ý Mạn biết anh ta đang nói dối, rốt cuộc cô ta còn biết bao nhiêu nữa?
"Sao, không phản bác nữa? Là thừa nhận rồi?" Giang Ý Mạn tiếp tục dùng dao đập đập vào mặt anh ta.
“Đúng vậy, tôi thừa nhận, tôi và Giang Vũ Phỉ đã ở bên nhau rất lâu rồi.” Tên bác sĩ nói..
"Oa! Tôi càng ngày càng ngưỡng mộ anh đấy. Ngay cả vợ của Thẩm Giai Nghị mà cũng dám dây dưa. Anh nói xem nếu Thẩm Giai Nghị biết bản thân bị cắm cái sừng lớn như vậy, không biết anh ta có giẫm chết anh không nhỉ?"
Thật đặc sắc!
Giang Vũ Phỉ đã có chồng ở nhà, lại còn có nhân tình bên ngoài, về điểm này, quả thực là Giang Ý Mạn không đủ tư cách để do sánh với cô ta.
“Cô muốn nói cho Thẩm Giai Nghị biết?” Bác sĩ vội vã hỏi.
Anh hiểu rõ thủ đoạn tàn nhẫn của Thẩm Giai Nghị - chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, anh ta là một tên cầm thú, anh ta đối với Giang Vũ Phỉ không tốt, cưới được một phụ nữ hoàn hảo như vậy về nhà, nhưng anh ta lại không chiều chuộng cô ấy, không thèm quan tâm, chăm sóc cho cô ấy.
Giang Vũ Phỉ rất hay than thở những điều đó trước mặt anh, nói rằng Thẩm Giai Nghị rất lạnh nhạt cô, còn không thoả mãn cô về phương diện phòng the, một người như vậy dù có cường đại hơn nữa thì cũng có ích lợi gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT