Mặt Thẩm Giai Nghị cứng đờ, tâm trạng của anh chưa bao giờ phức tạp như vậy. Mối quan hệ của bọn họ chỉ đáng giá năm triệu thôi sao? Người phụ nữ kia thật ngu ngốc, nếu cô ở cạnh anh, thì không chỉ năm triệu, năm trăm triệu anh cũng có thể cho cô mà.
Sao lại ngốc thế cơ chứ?
Đây là lần đầu tiên Thẩm Giai Nghị động lòng với một người phụ nữ. Vậy mà lại bị cô bán đứng như vậy! Thà rằng cô ta cứ phủi mông cầm tiền bỏ đi thì không sao, nhưng lại còn trông rất vui vẻ nữa?
Khụ. Khụ.
Thẩm Giai Nghị tức giận đến mức ho ra máu, máu trong miệng anh phun cả vào mặt Giang Vũ Phỉ, còn làm hỏng cả bát cháo trong tay cô, Thẩm Giai Nghị ngã xuống giường, thân thể càng thêm ốm yếu.
"Giai Nghị, Giai Nghị? Anh bị sao vậy?"
"Nhanh, người đâu, mau gọi bác sĩ, nhanh lên!"
Giang Vũ Phỉ ném bát cháo sang một bên, khóc lóc đỡ Thẩm Giai Nghị.
Thứ cô ta rơi không phải là nước mắt đau khổ mà là những giọt nước mắt hận thù, Thẩm Giai Nghị ho ra máu, lại còn ngất xỉu ngay tại chỗ chỉ vì nghe tin Giang Ý Mạn rời đi. Nhưng anh ta chưa từng vì cô mà như vậy.
Mấy năm trước, anh miễn cưỡng kết hôn với cô, nhưng anh không muốn cùng cô có con, Giang Vũ Phỉ phải tính toán chi ly từng bước một mới có được ngày hôm nay, cô đã có chỗ đứng vững chắc trong Thẩm gia sau khi lấy được con của Giang Ý Mạn.
Cứ tưởng rằng cô có thể sống thư thái, an nhàn đến hết đời, nhưng chỉ vì sự xuất hiện của Giang Ý Mạn mà làm mọi chuyện rối tung hết cả lên, điều nực cười hơn nữa là Thẩm Giai Nghị lại còn yêu cô ta chứ.
Nếu như Thẩm Giai Nghị biết hai đứa nhỏ là con của Giang Ý Mạn, lúc đó, cô nhất định sẽ bị đuổi đi.
Đóa Đóa ôm búp bê bước vào, nó tiến đến đứng ở đầu giường, thấy chăn bông của ba ba dính toàn là máu, ba ba đang nằm trên giường không nói tiếng nào, mẹ thì đau lòng đến phát khóc, Đóa Đóa bị doạ cho hoảng sợ, nó không nói được nên chỉ có thể khóc.
"Khóc cái gì mà khóc? Ai cho mày vào đây, hả?"
Giang Vũ Phỉ đang rất tức giận, tiếng khóc của Đoá Đoá làm cô ta đau cả đầu, cô ta đẩy con bé ra, ném hết bực tức lên người con bé, hiện tại chỉ cần nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô ta sẽ liền nghĩ đến Giang Ý Mạn - cái con nhỏ khốn kiếp kia, Giang Vũ Phỉ không có cách nào yêu thương nổi hai đứa trẻ này.
Đóa Đóa bị đẩy ngã xuống đất, càng khóc lớn hơn.
Giang Vũ Phỉ liếc mắt, cô ta thật sự rất buồn bực, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy, vậy nên liền vội vàng lôi Đóa Đóa ngồi xuống sofa.
"Đừng khóc nữa, nghe không? Ba ba của con đang hôn mê, con lại khóc ở chỗ này, ba thấy ồn ào sẽ không muốn tỉnh lại nữa đâu. Đừng khóc."
Đóa Đóa vẫn đang khóc.
"Đã bảo là đừng khóc nữa cơ mà, câm miệng, nín mau." Giang Vũ Phỉ hét lên, Đóa Đóa sợ hãi, lập tức nín khóc, nhưng vẻ mặt vẫn mếu máo.
Cả biệt thự trở thành một đống hỗn độn, mọi người đều chạy tới khi nghe thấy tiếng hô gọi người của Giang Vũ Phỉ.
Thẩm lão phu nhân cùng người hầu chạy vào, vội vàng như trời sắp sập.
"Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải Giai Nghị đã tỉnh rồi sao? Sao lại ngất nữa rồi?" Thẩm lão phu nhân hỏi.
Giang Vũ Phỉ vừa rồi còn hung tợn, nhìn thấy Thẩm lão phu nhân đi vào, biểu cảm của cô ta lập tức thay đổi, khóc lóc.
"Mẹ, vừa rồi Giai Nghị tỉnh lại, anh ấy hỏi con là Giang Ý Mạn đâu, con nói Giang Ý Mạn đã đi rồi, nhưng Giai Nghị lại nghĩ con đuổi Giang Ý Mạn đi, vậy nên anh ấy đã nổi cơn thịnh nộ định đánh con, nhưng vì quá tức giận nên bị ngất đi, con xin lỗi mẹ, đều là lỗi của con, là con đã không chăm sóc tốt cho anh ấy, con cam tâm chịu phạt! "
Giang Vũ Phỉ trực tiếp quỳ trên mặt đất, nói rất thảm thiết.
Thẩm lão phu nhân hiểu rõ tình hình, hóa ra mọi chuyện là như vậy, đây hoàn toàn không phải lỗi của Giang Vũ Phỉ, sao có thể trách nó?
"Con dâu ngốc, đứng dậy đi! Sao mẹ lại trách phạt con chứ? Tất cả đều là lỗi của Giang Ý Mạn. Mẹ thật sự không ngờ rằng người phụ nữ đó lại mưu mô như vậy. Con đừng sợ, đã có mẹ ở đây, Giai Nghị sẽ không dám động vào con đâu.” Thẩm lão phu nhân nói với Giang Vũ Phỉ.
“Nhưng Giai Nghị cho rằng con đuổi Giang Ý Mạn đi, sợ là trăm miệng một lời không thể giải thích rõ ràng được.” Giang Vũ Phỉ liền khóc.
“Không sao, vậy con đổ tội cho mẹ, con nói là mẹ đuổi nó đi.” Thẩm lão phu nhân khá độc đoán.
Có sự hậu thuẫn của bà, đương nhiên Giang Vũ Phỉ không phải sợ gì nữa.
Tập đoàn TM, trong văn phòng tổng giám đốc!
Giang Ý Mạn lơ đễnh, chống cằm không biết đang suy nghĩ gì.
Từ Phong cầm trên tay một ít văn kiện, trên trán toát ra mồ hôi, vội vàng bước vào.
"Boss, cái này là cô ký sao?" Từ Phong đưa tài liệu.
Giang Ý Mạn thản nhiên liếc nhìn, hả, đây là cái quái gì vậy? Cô ký cái gì vậy?
“À, xin lỗi, hình như tôi ký nhầm rồi, anh đi in lại bản mới đi!” Giang Ý Mạn nói.
Từ Phong bật khóc, sáng nay mới có hai giờ đồng hồ mà đã phải in lại không biết bao nhiêu tài liệu, anh phải chạy tới chạy lui không kịp thở, đều là do Giang đại boss ký nhầm.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ phạm phải những sai lầm nhỏ như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao? Từ khi Boss từ Thẩm gia trở về, cả người đều trở nên đờ đẫn như vậy.
Từ Phong không còn cách nào khác, đành đi in thêm vài bản, sau đó nhìn chằm chằm vào sếp, vì sợ cô lại ký nhầm, nhưng cô vẫn ký nhầm hai bản, Từ Phong thực sự muốn tát cho cô một cái.
“Giang tổng, cô bị làm sao vậy? Tâm tình không tốt à?” Từ Phong hỏi.
Cô chính là Giang Ý Mạn, được mệnh danh là Thần Tài, cô không phải là người thường, mà là thần đấy, làm sao có thể có chuyện mà cô ấy không thể giải quyết?
Sợ rằng có lẽ chuyện này không thể giải quyết bằng tiền, hoặc có thể là đã vướng vào tình cảm, Từ Phong nghĩ.
“Không sao đâu, hôm nay tôi sẽ nghỉ nửa ngày, nếu công ty có chuyện gì thì anh tự mình giải quyết!” Giang Ý Mạn nói.
Cô ấy không thể dành hết tâm trí cho công việc trong thời gian này, cô ấy chỉ muốn về nhà nằm ngủ mà thôi.
“Vâng.” Từ Phong cầm tài liệu đi ra ngoài.
Giang Ý Mạn đang ngồi một mình trong phòng làm việc, đột nhiên mí mắt phải giật giật, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Người ta thường đồn rằng con mắt bên trái giật là có may mắn tới, con mắt bên phải giật là đại diện cho tai họa, điều này có lẽ không phải là một điều tốt!
Thẩm Giai Nghị đã xảy ra chuyện gì sao? Giang Ý Mạn nhanh chóng cầm điện thoại lên, cô muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng sau đó nghĩ lại, tại sao cô lại phải quan tâm đến người đàn ông đó chứ? Anh ta là chồng của Giang Vũ Phỉ, Giang Vũ Phỉ là đối thủ một mất một còn của cô, vậy nên anh ta cũng gián tiếp là đối thủ của Giang Ý Mạn.
Dù sao thì sớm muộn gì họ cũng sẽ đấu đá nhau.
Giang Ý Mạn vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục mê man, đến buổi trưa thì về nhà, ném lại công ty cho Từ Phong.
Đêm đến, biệt thự Thẩm gia.
Đóa Đóa và Hiên Hiên đều ngồi ở đầu giường, ba ba còn chưa tỉnh nên mọi người đều không ngủ được, Hiên Hiên sau khi hỏi người giúp việc thì mới biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là dì Mạn đã rời đi, ba ba hẳn là không nỡ để dì ấy đi.
Hiên Hiên là đứa trẻ có chỉ số thông minh và EQ rất cao, nó thấy ba ba đối xử với dì Mạn khác và tốt hơn cả đối với mẹ nhiều, sợ rằng ba ba đã thích dì ấy, nếu không tại sao dì ấy vừa rời đi, thì ba ba lại ngất xỉu, còn ho ra rất nhiều máu nữa.
Hiên Hiên đứng trước giường, tự hỏi rằng nếu đưa dì đến thăm ba ba một chút, thì ba ba có thể tỉnh lại hay không?
Hiên Hiên rón rén trở về phòng, cậu gọi điện cho Giang Ý Mạn.
“Alo, ai vậy?” Giang Ý Mạn nằm trên sofa.
“Dì ơi, là con, Hiên Hiên đây.” Hiên Hiên thì thào.
"Hiên Hiên? Sao con lại gọi cho dì vào giờ này?" Giang Ý Mạn nghe nói là Hiên Hiên liền trực tiếp từ trên sofa ngồi dậy. Con trai cô gọi điện cho cô! Thật không có nhiều cơ hội như thế này, cô rất trân trọng nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT