Edit: Khánh Ngọc

Beta: 

Rừng rậm nguyên thuỷ Hưng An có một thôn trang nhỏ đã hoang vắng rất nhiều năm, người trong thôn  khi đi ra ngoài cũng không trở về nữa.

Lão Lý là một trong những nhà duy nhất trong thôn, ông ấy  đảm nhiệm chức vụ bảo vệ cho mảnh rừng rậm nguyên thuỷ này đã vài chục năm, nhưng hiện tại đã gần 70 tuổi đầu tóc bạc phơ, đã không cách nào tiếp tục bảo vệ khu rừng này.

Từ nhiều năm trước, con trai ông đưa ra ý kiến muốn đưa ông  đến thành phố lớn để dưỡng lão, nhưng ông  không bỏ công việc này xuống được, luyến tiếc nơi mà ông  đã sinh sống cả đời, bởi vì ông biết, nếu ông đi rồi sẽ không có ai nguyện ý đến nơi vừa khổ vừa mệt vừa nguy hiểm lại vừa cô độc để làm việc này.

Cho nên mấy ngày trước, ông nhận được điện thoại của cục lâm nghiệp, nói là có hai người trẻ tuổi đồng ý tới nơi này nhận chức bảo vệ rừng, ông ta cảm thấy vui vẻ vô cùng đồng thời lại cảm thấy rất kinh ngạc.

Thời buổi này, lại có người trẻ tuổi nguyện ý tới làm loại công việc này?

Kỳ lạ.

Mà hiện tại người trẻ tuổi kỳ quái trong miệng lão Lý còn đang nỗ lực leo núi.

Mộc Miên thật sự không nghĩ tới ở địa phương này lại hẻo lánh đến thế, xe chạy đến vùng núi cũng chỉ có đường nhỏ, tài xế nói muốn vào thì cũng chỉ có thể leo núi.

Mộc Miên ưu sầu nhìn hành lý bao lớn bao nhỏ mà bọn họ mang theo, căng da đầu đi về phía núi, thể nào một chút nữa thôi sẽ mệt như chó, ngược lại người nào đó như là đi trên đất bằng, mặt không đỏ tim không run, thật sự là không tiếp tục được, cô chỉ có thể để C cõng cô tiếp tục đi, hiệu suất lập tức tăng lên.

Quả nhiên vào thời điểm này anh vẫn đáng tin cậy.

Cũng không biết đi được bao lâu, Mộc Miên nằm ở trên lưng cũng sắp ngủ rồi mới thấy một hang động nằm ở gần mấy căn phòng ở đằng xa.

Tới rồi sao?

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho người bảo vệ rừng.

“Alo?”

Nhận điện thoại chính là một giọng nói già nua.

‘’Chào ông, cháu là người bảo vệ rừng mới, chúng cháu tới rồi ông có thể ra gặp chúng cháu được không.”

Lão Lý sửng sốt, sao lại là một cô gái thế?

Ông chạy nhanh ra cửa, nhìn thấy hai thân hình một cao một thấp từ xa đang vẫy tay với ông, thì ra là một đôi vợ chồng.

Hai người được đưa vào nhà có chút run rẩy, đầu tiên lão Lý kêu người rót một cốc nước ấm cho họ sau đó dò hỏi: “Biết bảo vệ rừng sẽ làm việc gì không?”

Mộc Miên gật đầu, lấy sổ tay mà cục lâm nghiệp cho đưa ra.

“Mặt trên này đều đã viết rất rõ ràng.”

Ai ngờ ông lão đối diện vừa cười nhạo một tiếng vừa phản bác nói: “Ở đây núi sâu rừng già, quan trọng nhất chính là bảo vệ bản thân an toàn, hai người trẻ tuổi các người cần phải chú ý, trên núi này có rắn chuột và kiến tôi đều không nói đến, còn cả lợn rừng, hổ còn có gấu đều thường xuyên lui tới.”

“Cũng không có gì cần dạy nhưng thật ra trong phòng này có đồ vật có thể cho các người, dù sao lúc tôi mang ra ngoài cũng không dùng được.”

Nói xong lão Lý giới thiệu.

“Đây là đèn pin, khi tuần tra rừng nhớ cầm theo.”

“Cái này là motor trượt tuyết, đừng nhìn hiện tại vẫn ấm áp qua thêm một thời gian nữa tuyết sẽ rơi, đến lúc đó đường không dễ đi nên dùng cái này.”

……

……

“Còn có, trạm giám sát của chúng ta là thông điện, buổi tối nhớ mở đèn tuần tra lên, những động vật đó cũng không dám xuống núi.”

“Các người cũng không cần lo lắng về vấn đề ăn cơm uống nước, mỗi tháng đều có người chuyên môn tới đưa vật tư cho các người.”

Mộc Miên nghiêm túc lắng nghe đều ghi nhớ hết, C cũng học theo gật đầu chắc là cũng nghe được chút ít.

Nói xong, lão Lý lại dẫn bọn họ đi lên rừng một chuyến, nơi đó cũng có một cái trạm giám sát nho nhỏ, nếu không kịp xuống núi buổi tối có thể ở lại nơi này.

Chờ giải thích toàn bộ công việc xong, ông lão vỗ vai hai người cảm khái nói: “Cô gái à cô gái, tôi già rồi, không thể lại che chở cho khu rừng này về sau khu rừng sẽ giao cho các người.”

Mộc Miên dùng sức gật đầu.

Sau đó lão Lý được con của ông ấy đến đón đi rồi, ông không quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại nhịn không được rơi nước mắt, khuôn mặt già của ông còn giữ được hay không chứ.

Quyết định như vậy nhưng thật ra lúc tới khu rừng này, Mộc Miên hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút không quen.

Lão Lý đi rồi, bọn họ đến trạm giám sát sắp xếp một chút, nên vứt thì vứt, nên đổi thì đổi, nên quét tước thì quét tước, cô đem ảnh lúc trước cùng chụp bên hồ với C đều lấy ra sau đó một tấm rồi một tấm treo ở trên tường, khăn trải giường vỏ chăn khăn trải bàn còn có bức màn toàn bộ đều thay đổi lấy màu trắng gạo làm chủ đạo điều chỉnh màu sắc trầm ấm, chợt thấy được một chút ấm áp.

Mệt mỏi một ngày bông gòn liền nhào vào trên giường mềm như bông, sau đó lăn qua lăn lại, C cũng học theo cô, hai người liền ở trên giường lăn qua lăn lại sau đó đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Có thể thấy được quái vật nhỏ đang rất phấn khởi.

Nhưng Mộc Miên vẫn là cố ý hỏi: “Anh cảm thấy ngôi nhà mới này thế nào?”

C cười gật đầu: “Anh rất thích nơi này nhưng càng thích cùng với Mộc Miên ở bên nhau.”

Mặt cô đỏ lên, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

“Anh đó nha, khi nào miệng lưỡi lại trở nên trơn tru thế?”

“Nhưng anh nói đều là sự thật.” Không ngừng sử dụng dáng vẻ uất ức thậm chí còn làm nũng muốn được ôm một cái, cái đuôi biểu đạt sự bất mãn của anh.

Cô gái vui vẻ tiếp nhận chỉ là đột nhiên lại ưu sầu nói: “Về sau phải nhờ vào anh, vốn dĩ cho rằng đây là một việc rất đơn giản hiện tại xem ra vẫn rất nguy hiểm.”

“Không có gì, C sẽ bảo vệ tốt cho Mộc Miên.”

Anh kiên định trả lời làm cho tâm trạng vừa tới nơi xa lạ của Mộc Miên bình ổn trở lại, đúng vậy có anh ở đây thì cô còn sợ cái gì chứ?

Ngoài cửa sổ dần tối, khói bếp lượn lờ dâng lên.

Bọn họ đi vào nhà hàng tốt nhất ăn tối, chỉ là hai người dường như quên mất việc gì đó, ví như mở đèn phòng tuần tra, trong bóng đêm có thứ gì đang chậm rãi tới gần.

Khi hai người đang rửa chén, C đã phát hiện có chỗ không thích hợp.

Đồng tử anh co rút mạnh mẽ, thính giác và khứu giác rất tốt làm anh phát hiện ra động tĩnh bên ngoài phòng, mà cô gái kế bên lại hồn nhiên không phát hiện ra cái gì.

“Ở trong phòng đừng nhúc nhích.” C đột nhiên nói.

Mộc Miên vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, lại thấy biểu cảm anh nghiêm túc, tròng mắt ngày thường giờ đây trợn mắt, ý thức được có chỗ không thích hợp, lúc này mới nhớ tới đèn tuần tra.

Sao cô lại quên được chứ?

“Bên ngoài có thứ gì sao? Có muốn mở đèn tuần tra lên không?” Cô nôn nóng hỏi.

“Anh đi ra ngoài nhìn xem.” Hỏi một đằng C trả lời một nẻo.

“Đừng…… A” không đợi bông gòn nói xong, gia hỏa này ba bước thành hai bước đi ra ngoài, để cô lại một mình ở trong gió hỗn loạn.

Cô đột nhiên nhớ tới có máy theo dõi, vội vàng mở máy tính ra, chỉ là bên ngoài bởi vì không có mở đèn tuần tra, một mảnh đen nhánh cô tìm một lúc lâu cũng không nhìn thấy C.

Trong bóng đêm.

Hai luồng ánh sáng thuộc về dã thú đang lẳng lặng đối diện, nhìn như gió êm sóng lặng trên thực tế thì đang giấu thứ gì đó mãnh liệt, bất quá một lát sau, kẻ xâm lấn liền hạ trận kế tiếp lui về phía sau, cuối cùng chạy vào núi rừng biến mất không thấy đâu.

C mím môi, cảm thấy cần tuyên bố một chút chủ quyền.

Ở trong phòng nôn nóng chờ đợi tâm của Mộc Miên đều muốn nhảy đến cổ họng, tuy rằng cô biết C sức chiến đấu rất mạnh nhưng khi nhớ

đến lời nói của lão Lý cái gì mà hổ 

đại loại là con mãnh thú này, vẫn không khỏi lo lắng, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy hình ảnh của anh thì đang chuẩn bị mở cửa đi tìm, liền gặp được người nào đó không bị thương tích gì.

Trong nháy mắt, lo lắng sợ hãi đều hóa thành tức giận đối với việc anh tự tiện hành động, Mộc Miên tiến lên đánh hai quyền lên ngực anh một bên đánh một bên mắng: “Ai cho anh tự tiện đi ra ngoài vậy! Không nghe lời có phải hay không?”

C trên người đều là vảy cứng rắn, anh không đau nhưng thật ra làm cho người kia tức giận đánh đau, anh lập tức chịu thua, cái đuôi thật cẩn thận quấn lên cái tay đánh anh.

“Thực xin lỗi, anh sai rồi……”

Cô giống như càng tức giận hơn.

“Biết sai còn đi ra ngoài!”

“C bảo đảm lần sau sẽ không như vậy.” Hắn lại giở trò cũ ủy khuất nhìn cô.

…… Quả nhiên là giả bộ, bình thường là một bộ dáng vô cùng đáng thương vâng vâng dạ dạ, vừa đến nơi này liền hiện nguyên hình, chính là không chống đỡ nổi làm sao bây giờ, đắn đo làm bông gòn hết giận hơn phân nửa.

Cô thở dài nói: “Thật là không có biện pháp ép anh, chỉ biết giả bộ đáng thương.”

“Hiện tại không phải anh rất tốt sao? Nói phải bảo vệ cho bông gòn.” Như trút được gánh nặng anh lấy lòng cười cười.

“Cho nên vừa rồi là tình huống như thế nào, có thứ gì không?” Cô gái thay đổi chủ đề.

C nghiêm túc trả lời:

“Chỉ là một con mèo hoang mà thôi.”

“Làm em sợ muốn chết.”

“Không có việc gì có anh ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play