Buổi tối sau khi trở lại trạm giám sát, C rầu rĩ không vui thật lâu, ngay cả cơm khô yêu thích thường ngày anh cũng không có chút hứng thú nào, không còn cách nào khác, Mộc Miên đành phải vội vàng kết thúc việc cho anh ăn, sau đó để anh lên giường nghỉ ngơi và tự mình dọn dẹp bát đĩa.
Tắm rửa chưa được bao lâu, cô bất ngờ không kịp đề phòng đã bị người ôm lấy từ phía sau lưng, cái chạm mát lạnh và hơi thở nóng hổi quyện vào nhau, cơ thể nhỏ nhắn được bao bọc trong lồng ngực rộng lớn, lúc đó, cô cảm thấy C giống như một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi.
Mộc Miên xoay người, gạt đi vết đỏ hằn sâu trên đôi môi mỏng tái nhợt đang mím chặt, cô không có cách nào an ủi nỗi mất mát của đứa trẻ, chỉ có thể bày tỏ suy nghĩ từ tận đáy lòng:
“Từ nhỏ, em đã là một cô nhi, lớn lên trong một trung tâm phúc lợi, cũng không được học hành tử tế. Sau khi học xong trung học liền bỏ học, em không có bạn bè, cũng không có gia đình, đần độn làm thuê để kiếm sống.
“Sau đó, em gặp một con chó nhỏ màu trắng đi lạc trong một cửa hàng tiện lợi. Mỗi ngày em đều cho nó ăn, nhưng chưa bao giờ quyết định nhận nuôi nó, bởi vì một người kém cỏi như em căn bản không đủ tư cách chăm lo cho một sinh mệnh khác. Sau đó em nghĩ thông, muốn đi tìm nó, nhưng phát hiện nó đã biến mất.” Cô hít một hơi thật sâu, lời nói chứa đựng vô số hối hận.
“Sau đó, C, giống như con chó nhỏ màu trắng đó, ngồi trước cửa hàng tiện lợi và đợi em cho ăn. Giây phút đó, em biết rằng, cho dù là anh, là em, hay Tiểu Bạch, chúng ta đều là những đứa trẻ lang thang. Chúng ta vì nhiều lý do khác nhau khó có thể được thế giới này chấp nhận.
“Có lẽ trước kia em cũng từng buồn và lạc lõng như anh, nhưng từ khi gặp anh, em nhận ra rằng em không phải là đứa trẻ cô đơn, dường như em đã có cả thế giới rồi”.
Mộc Miên ngẩng đầu, chân thành nhìn vào đôi mắt vàng đầy suy tư của anh, nói với giọng hơi nghẹn ngào: “Em không quan tâm anh là người hay dã thú, bất kể thế giới này có bao nhiêu thành kiến với anh, trong lòng em anh vĩnh viễn đều là C độc nhất vô nhị, cho dù cả thế giới này chán ghét anh, Mộc Miên vẫn sẽ thích anh. “
Người đàn ông vẫn không nói gì, nhưng đôi mắt lạnh lùng, hoang dã, vô cảm của anh đã từ từ tụ lại một tầng sương mù. Anh là quái vật C sinh ra để làm vật thí nghiệm, là một tên hỗn tạp chủng tộc không được con người và động vật công nhận, nhưng bây giờ anh đã được sở hữu, Mộc Miên chính là nhà của anh.
C hôn người phụ nữ trong vòng tay mình một cách nặng nề, trái tim rung động, đập rộn ràng, con quái vật từng không biết gì này đã hiểu ý nghĩa của việc thích.
……
Để không kích thích cảm xúc của con quái vật nhỏ nào đó, Mộc Miên quyết định lên núi một mình, nếu những động vật này đều bồn chồn vì sự xuất hiện của C, thì cô đi một mình chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng sau khi biết suy nghĩ của cô, C hoàn toàn không đồng ý, trong núi có rất nhiều rắn, sâu và thú dữ, việc để cô đi một mình là quá nguy hiểm, nhưng người phụ nữ đã quyết định trực tiếp bác bỏ ý kiến của anh.
Nhưng sau khi cô đi ra ngoài, một bóng đen theo sau từ xa.
Đúng như dự đoán, Mộc Miên một mình tuần tra ngọn núi, nhận thấy khu rừng đã trở lại yên tĩnh như xưa, không có loài vật nào xuất hiện quấy rầy công việc của cô. Thời gian làm việc luôn trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến giữa trưa.
Cô tìm thấy một trạm giám sát nhỏ trong rừng, định nghỉ ngơi ở đây, ăn uống bổ sung thể lực, trong lòng không thể không cảm khái, đây thực sự là một công việc vất vả, còn cô đơn, cô thật sự rất khâm phục lão Lý đã làm việc ở đây mấy chục năm.
Vừa định đứng dậy, Mộc Miên đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt, vội vàng leo xuống, hai tai ấn xuống đất, sau khi nghe kỹ mới nhận ra đó thực ra là tiếng người nói chuyện.
Cô lập tức đứng lên, truyền tin cho người theo dõi trạm giám sát, sau một phen tìm kiếm, cô mơ hồ tìm thấy hai bóng người mang theo nhiều loại súng khác nhau từ bụi cỏ khuất.
Những kẻ săn trộm?!
Mộc Miên tìm thấy điện thoại liên lạc của trạm giám sát, muốn gọi cho C dưới chân núi, nhưng phát hiện chiếc điện thoại kia đã rơi vào tình trạng hư hỏng từ lâu, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Lo lắng, cô không dám trực tiếp ra ngoài, sợ kinh động trên hai tên trộm kia, phải biết rằng trên người bọn họ có mang súng.
Cô không còn cách nào khác, lấy điện thoại di động ra thử xem có tín hiệu gì không nhưng vô ích, sớm biết như vậy hôm nay cô đã đưa C đi cùng, nhưng chợt nghĩ đến súng ống trên hai người đó, mặc dù anh là một con quái vật nhưng cũng rất nguy hiểm, bây giờ tất cả những gì cô có thể làm là nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng thấp thoáng trên màn hình.
……
Kể từ khi gặp sinh vật cô độc ở ngôi làng dưới chân núi ngày hôm đó, mỗ thú nào đó ỉu xìu chạy về lãnh địa của mẹ nó, nghĩ muốn kiếm ăn thêm vài ngày nữa, ai ngờ mẹ nó thấy đứa con bất hiếu này thì đánh cho tơi tả, sau đó nói với nó, gặp nó ăn nằm chờ chết một lần thì đánh một lần, giữa hai sự lựa chọn ngày nào cũng bị đánh và ra ngoài chiếm lãnh thổ, nó kiên quyết chọn cái sau, nhìn cánh rừng bạt ngàn này, mỗ thú nào đó gào lên một tiếng tuyên bố: ta-hổ ca đã trở về rồi!
Có thể là do may mắn, cũng có thể do đói quá, sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng nó cũng đã tóm được con mồi đầu tiên trong đời hổ – con nai sika bụ bẫm. Đang lúc thưởng thức mỹ thực, dường như nó nghe được phía sau có động tĩnh nào đó, nhưng nó chỉ lo ngấu nghiến mà đánh mất đi sự cảnh giác thường ngày, và khi phát hiện ra có điều gì đó không ổn, hai họng súng đen đã chĩa vào nó.
Trong lòng hổ con đang báo động, mẹ từng dặn dò phải cẩn thận cây gậy dài màu đen trong tay nhân loại, nó nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn muộn một bước, rên rỉ một tiếng, động tác thoát thân cũng dần dần chậm lại.
“Chết tiệt, lại còn có thể chạy trốn.”
Hai kẻ săn trộm, một kẻ với chất gây nghiện cực mạnh và kẻ còn lại sử dụng đạn, vốn dĩ muốn bắn một phát đạn vào đầu giết chết nó, kết quả lại bắn trượt, không khỏi nổi giận mắng một câu, thấy con hổ muốn chạy, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bị thương còn bị ảnh hưởng của thuốc mê, hổ con bắt đầu mất sức, dần dần bị bọn săn trộm đuổi kịp. Khi nó nhìn thấy họng súng màu đen lần nữa nhắm vào mình, nội tâm một mảnh tuyệt vọng.
Ngay lúc nguy cấp, một bóng đen nhanh như tia chớp từ phía sau ập đến, hai tên săn trộm chưa kịp nhìn rõ thì tay cầm súng đột ngột bị bẻ gãy.
Hổ con ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đó, chính là con quái vật đó! Đó là con quái vật đã cứu mình! Nó gào một tiếng, khí thế tăng lên, dùng sức lực cuối cùng của cơ thể, nó vồ lấy hai tên săn trộm đáng ghét và cắn xé để giải tỏa mối hận trong lòng, tác dụng của thuốc mê dần dần có hiệu quả, trước khi ngất đi, hổ con vô cùng khâm phục và biết ơn nhìn con quái vật đã cứu mình, chao ôi mẹ của nó thật lợi hại.
……
Nghe thấy tiếng súng nên vội vã chạy tới, nhưng phát hiện trận chiến đã kết thúc, Mộc Miên:???
“Sao lại thế này?” Cô giật mình nhìn hai tên săn trộm máu me trên mặt đất, một con hổ Siberia thân hình cường tráng ngất xỉu, hai chân sau bị thương, còn có C đứng ở một bên bình tĩnh ăn dưa, nuốt nuốt nước miếng hỏi.
C nói dối một cách nghiêm túc: “Anh cũng nghe được tiếng súng nên mới chạy tới.”
Người phụ nữ trước mặt không mảy may nghi ngờ, lúc này trọng tâm của cô đều là hai người và một hổ trên mặt đất, thế này, thế này phải làm sao đây? Hai kẻ săn trộm máu thịt bê bết chắc là hết cứu được rồi, nhưng con hổ Siberia này dường như còn thở.
“Quay lại gọi cảnh sát đi!” Mộc Miên sợ hãi đi tới bên cạnh C, sợ nó đột ngột nhảy lên cắn cô một ngụm. Trước khi xác nhận rằng con mãnh thú này chưa chết, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn, huống hồ còn xuất hiện kẻ săn trộm, còn có một con vật được bảo vệ bị thương nên cô phải nhanh chóng báo cáo tình hình.
“Được.” Người đàn ông gật gật đầu, vuốt ve mái tóc của cô, sau đó ôm người phụ nữ còn đang sợ hãi nhanh chóng xuống núi.
……
Sau khi chờ đợi suốt đêm, đồn cảnh sát gần nhất điều động cảnh sát cùng các nhân viên nghiên cứu khoa học của một trung tâm nuôi hổ Siberia từ Hưng An tới.
Không có gì ngạc nhiên khi hai kẻ săn trộm đã chết, con hổ Siberia vì gây mê và bị thương ở chân sau nên đã được các nhà nghiên cứu đưa đến Trung tâm nhân giống hổ Siberia. Do phát hiện kịp thời những kẻ săn trộm và động vật bị thương được bảo vệ cấp quốc gia, Mộc Miên và C cũng được Cục quản lý Lâm nghiệp Nhà nước trao tặng danh hiệu kiểm lâm giỏi nhất ở khu vực Hưng An, Mộc Miên vui mừng cầm cờ hiệu nhìn từ trái qua phải, không nghĩ tới chỉ mới đến vài ngày cô đã lập công.
Vài ngày sau, một video có tiêu đề “Phát hiện giống hổ Siberia đực hoang dã đầu tiên được tìm thấy ở một dãy núi ở Hưng An” đã lan truyền mạnh mẽ trên Internet. Tiếp đó còn thực sự nhìn thấy con hổ bị thương kia, Mộc Miên tò mò nhấp vào xem.
Theo các chuyên gia, hổ Siberia, được đặt tên là “Đại Hưng An Lĩnh”, là một con hổ Siberia đực chưa trưởng thành nặng 225kg. Theo báo cáo giám sát biên giới, con hổ Siberia này đến từ vùng biên giới của nước Nga và là con duy nhất của một con cái, vừa rời mẹ vào nước ta chưa đầy một tuần đã bị những kẻ săn trộm tấn công. Nó bị thương ở chân phải và hiện đã qua cơn nguy kịch. Khi vết thương hồi phục, công tác tiếp theo sẽ được tiến hành.
*Dãy núi Hưng An nằm ở cả hai bên của sông Hắc Long Giang và bao gồm các dãy núi Hưng An Lớn, dãy núi Hưng An nhỏ hơn và dãy núi Hưng An bên ngoài.
Xem ra nó đã được an toàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT