1.
Khi Du Sơ Sơ về nước, vừa kịp buổi biểu diễn lưu động cuối cùng trong đợt biểu diễn kỷ niệm 7 năm của “mối tình đầu quốc dân” Chu Triều Tuấn.
Cô về nhà cậu, thăm người thân, mẹ Chu đến cửa cười tủm tỉm đưa cô chiếc vé VIP.
“Con đi xem buổi biểu diễn của nó, Tạp Tạp sẽ rất vui”
Tạp Tạp là biệt danh của Chu Triều Tuấn, chỉ có những người rất thân mới kêu anh như vậy.
Du Sơ Sơ cầm một chén đậu hủ hoa ăn rất vui vẻ, mặt không đỏ tim không đập đáp lại: “Đó là có con là tiên nữ hạ phàm từ chín tầng mây xuống cổ vũ, Chu Tạp Tạp may mắn ba đời mới được.”
Cậu cô đập cái quạt lá cọ lên đầu cô, thở hổn hển: “Cậu nói cái tật xấu của con phải sửa mới được, cả ngày y như bông hoa khổng tước, không ba hoa là buồn đến điên!”
Du Sơ Sơ bất mãn: “Con là bông hoa khổng tước xinh đẹp nhất trên thế giới được chứ! Nếu không sao mẹ Chu mỗi ngày đều nhớ thương con, muốn con làm con dâu mẹ?”. Dứt lời là nhào vô lòng mẹ Chu cọ cọ làm nũng.
Cậu phá đám: “Nhưng Tạp Tạp cũng không có nói với con, bát tự còn chưa viết nét nào đâu!”
Cái gì là cậu ruột, Du Sơ Sơ hiểu rồi, giận là thương, mắng là yêu, giận giận mắng mắng là cách biểu lộ tình yêu thương của cậu.
Chén đậu hủ hoa đã tới đáy, cô chưa đã thèm liếm môi, ngáp: “Con bị lệch múi giờ, ngủ một giấc rồi đi cổ vũ cho Tạp Tạp.”
Nói tới Chu Triều Tuấn, anh biết Du Sơ Sơ về nước. Bởi vì phòng làm việc nhận được món quà đặc biệt — mối tình đầu đậu hủ hoa.
Món quà này để giữa một đống hoa lại gây sự chú ý đáng kể.
Người đại diện – anh Thạch – gào lên: “Đậu hủ hoa này không phải là ai đùa dai chứ?”
Người nào đó lại cười, mặt mày ôn nhu đến mức…ai da, có thể nhéo ra nước. Giọng điệu cũng không giấu được vẻ sung sướng: “Để dành cho tôi một chén, còn lại mọi người chia nhau là được.”
Thấy ánh mắt anh Thạch nghi ngờ, Chu Triều Tuấn bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, không có độc.”
Dừng một lát rồi nói: “Đúng rồi, đêm nay bài hát cuối cùng em muốn mặc bộ đồ vest màu hồng nhạt đó, anh giúp em về nhà mang lên nhé.”
Anh Thạch híp mắt nhìn chằm chằm Chu Triều Tuấn, vuốt cằm nói: “Sao anh cảm thấy em có vẻ nôn nao nha? Cô gái nhỏ nhà em về rồi à?”
Lúc mới vừa xuất hiện trước công chúng, người thiếu niên môi hồng răng trắng được rất nhiều người yêu thích, mỗi lần biểu diễn hay hoạt động gì đấy đều có một đám đông bà cô, chị gái nhào tới thò tay muốn sờ thử gương mặt cậu, thiếu điều muốn sờ đến rớt da mặt luôn.
Lúc trở lại xe bảo mẫu, chứng bệnh sạch sẽ của cậu trai trẻ lại nổi lên, cầm khăn giấy lau vài lần, miệng cứ lẩm bẩm: “Nếu mà cô ấy biết nhất định lại ầm ĩ một trận nữa.”
Anh Thạch tò mò, “cô ấy” trong miệng cậu rốt cuộc là ai? Nhưng miệng Chu Triều Tuấn kín mít, một chữ cũng không hé ra. Sau đó, có lần vô tình thấy điện thoại video mới biết cô gái đó “Lư Sơn chân diện mục” (thành ngữ: Bộ mặt thật của Lư Sơn).
Mặt mày như tranh vẽ, như ngọc đã mài, cười nói thoải mái vui vẻ, chẳng trách được mà cậu trai trẻ lại có bộ dáng nảy mầm xuân như thế.
Bây giờ anh Thạch vừa hỏi, Chu Triều Tuấn cũng không cãi, khóe môi hơi giương cao, có vẻ là chấp nhận.
Người khác tặng hoa cho cậu, chỉ riêng Du Sơ Sơ gửi tới không phải hoa.
Giống như trước lúc cô đi nước ngoài đã nói: “Tuy hoa hồng không tệ, nhưng đậu hủ hoa cũng đẹp, cái tớ đưa cho cậu với những người khác không giống nhau, đây là bó hoa có thể ăn lót bụng. Cậu ăn đậu hủ hoa của tớ, sau này không được tự ý nhận hoa hồng của người khác. Tớ biết cậu rất thích tớ, mấy năm xa cách này cậu sẽ rất khổ sở, có điều cô gái xinh đẹp, ưu tú như tớ thì xứng đáng để cậu chờ đợi. Cho nên cậu nhất định không được đứng núi này trông núi nọ, nếu không tớ nói mẹ Chu đánh gãy chân chó của cậu.”
Cô gái này nói chuyện tự đề cao mình quá mức, hết sức kiêu ngạo. Cậu thiếu niên lại hiếm khi không phản đối, mím môi, rồi lên tiếng: “Được.”
Bây giờ cô gái đó đã trở lại, giống như lúc mới gặp mặt, mang theo đậu hủ hoa xuất hiện trước mắt cậu, vị ngọt tràn ngập trong không khí, dường như thời gian cũng được bỏ thêm đường.
2.
Quay lại thời gian lúc Chu Triều Tuấn 14 tuổi, lúc đó mẹ Chu được điều động công tác đến trường trung học Hoa Sen dạy âm nhạc, mà cậu cũng chuyển trường tới trấn Hoa Sen.
Ngày gặp Du Sơ Sơ là một buổi sáng sớm ngày hè bình thường. Chu Triều Tuấn buồn chán đi dạo một vòng quanh thành phố, cuối cùng ánh nhìn dừng ở nhà ở đầu phố bán đồ ăn sáng treo bảng “Mối tình đầu đậu hủ hoa”. Bảng hiệu bằng gỗ treo trên hàng rào tre, bên cạnh một dây bìm bìm xanh tươi bò trên hàng rào, màu hoa tím nhạt nở bừng rực rỡ.
Cậu gọi một chén đậu hủ hoa, hạt sen nằm giữa, nước đường không phải là đường đỏ mà là một lớp nước đường hoa quế. Nhìn đậu hủ trắng nõn có rải rác mấy bông hoa quế trên mặt, một mùi thơm phảng phất rất hấp dẫn.
Múc một muỗng cho vào miệng, hương vị cực kì tươi mát, có hạt sen hương vị thanh đạm, lại có hoa quế thơm ngào ngạt, nuốt xuống, dạ dày như nở ra một đóa hoa, lạnh băng mà ngọt ngào.
Một thành phố nhỏ cất giấu một sự bất ngờ to lớn, thật ra đồ ăn ngon đều từ những nơi bình dân mà ra.
Chén đậu hủ hoa chưa ăn xong, Chu Triều Tuấn đã phải đi giải quyết cái gấp thứ nhất trong đời người** (đi vệ sinh, động phòng, sinh con)
Cậu đi WC quay về thì thấy chỗ mình ngồi có một cô gái trẻ, đang chăm chú ăn uống. Mặt mũi được ăn ngon nhìn hết sức thỏa mãn, vui vẻ, hai bím tóc đen nhánh cũng đong đưa. Cậu đứng trước mặt cô ấy, chắc chắn đó là chén đậu hủ của mình rồi mới đưa tay gõ gõ bàn: “Cậu đang ăn đậu hủ hoa của tớ.”
Nghe giọng nói lạ, Du Sơ Sơ ngẩng đầu, chớp mắt vài cái, thấy trước mặt mình là một cậu bạn đẹp trai. Bệnh mù mặt của cô lần đầu tiên nhìn rõ ràng được một gương mặt đẹp đẽ vậy, cô cảm thấy hơi hoảng hốt.
Hồi lâu sau, cô mới phản ứng lại, mình ăn nhầm chén của người khác, mặt cô lập tức đỏ bừng!
Khi nãy rõ ràng là thấy dáng của cậu, sao chớp mắt lại thành cậu bạn đẹp trai này?
Chu Triều Tuấn từ trên nhìn xuống cô: “Có thể trả chén lại cho tôi không?”
Du Sơ Sơ nhìn anh, lại nhìn chén đậu hủ, cuối cùng đầu óc cô chắc bị chập mạch nên làm một hành động không thể tưởng tượng nổi, bưng phần đậu hủ còn lại trong chén trút hết vô miệng, sau đó lấy tay che mặt, giống như hồ ly cụp đuôi, chạy mất.
Chu Triều Tuấn ngơ ngác vài giây, lúc hoàn hồn lại, không thể hiểu được nhìn theo hướng cô chạy, chân dài sải bước đi theo.
Du Sơ Sơ lo cắm cổ chạy trốn, không để ý có người theo đuôi đằng sau, tới khi cô chân trước bước vô sân nhà, Chu Triều Tuấn cũng chân sau theo tới.
Vừa quay đầu lại, khuôn mặt đẹp đẽ kia phóng đại trước mắt cô tựa như ánh sét trong cơn giông, trái tim cô đập mãnh liệt.
Một là vì cuối cùng cô có thể nhận ra khuôn mặt của người khác, trong lòng hết sức phấn chấn; hai là vì cô mới làm chuyện xấu, còn bị người ta đuổi theo tới cửa, cảm thấy mặt mũi cậu cô cũng sắp bị cô quăng mất luôn, không còn mặt mũi nữa!
Nghe tiếng động, cậu đang bận rộn trong bếp chạy ra, xoa xoa mắt, thấy cháu gái mang theo một anh chàng đẹp trai. Cậu giật mình kéo Du Sơ Sơ qua một bên, hỏi nhỏ: “Con lại gây phiền phức gì rồi hả?”
Thật ra không phải cậu cô coi thường cô mà bởi vì bệnh mù mặt, Du Sơ Sơ trước đây gây không ít phiền phức. Nhất là lần cô ở trên đường nắm chặt tay áo một ông chú kiên quyết không buông, một cũng cậu hai cũng cậu, kêu rất vui vẻ, còn đòi phải dẫn cô đi ăn chân gà!
Mà cậu cô thì đứng cách đó mười mét ôm bụng cười.
Du Sơ Sơ cười cười: “Con không gặp rắc rối, cậu ta thấy con xinh đẹp nên đuổi theo con xin số điện thoại.”
Dứt lời còn quay qua cậu bạn đẹp trai kia làm mặt xấu, muốn cậu hỗ trợ, không vạch trần việc cô đang vụng về giấu diếm.
Nhưng Chu Triều Tuấn không phối hợp, lỡ diễn cũng ghiền, liền chìa cánh tay trắng trẻo về phía cậu, lời ít ý nhiều: “Trả tiền ạ.”
Một câu nói ra không chỉ làm cậu giật mình mà còn làm Du Sơ Sơ giật mình.
Cô hết đường chối cãi, cậu ta nói rõ ràng mọi việc, cuối cùng còn tổng kết lại lần nữa “trả tiền”
Cậu vịn tay lên cửa, liên tục thở dài: “Ai da đau đầu quá, con nói đi, mù mặt thì thôi đi, lại còn tham ăn, tham ăn cũng thôi đi, còn tự tin đến mức không biết tình hình tốt xấu ra sao, cậu phải nói với mẹ con …”
Du Sơ Sơ biết mình đuối lý, vỗ vỗ cậu: “Cậu đừng mắng nữa, sau này con ra đường bớt gây rắc rối là được mà. Nhưng hôm nay con không nói dối, cậu bạn này thật sự là vì thấy con đẹp nên mới theo con về tới nhà, còn đòi tiền cậu là do cậu ta không biết cách nào để bắt chuyện nên tìm cách hơi vụng về vậy mà.”
Cậu nghe xong còn gào to hơn, cầm cái sạn đập xuống.
Chu Triều Tuấn đứng bên cạnh, khóe môi run run rồi tới khóe mắt cũng run rẩy theo, cậu nghĩ chắc mình gặp người bị bệnh tâm thần rồi!
3.
Lần thứ hai Chu Triều Tuấn nhìn thấy Du Sơ Sơ là ngày khai giảng.
Mẹ cậu đích thân dẫn cậu đi đến lớp mới, vừa tới là thấy một bóng người quen thuộc – cậu của Du Sơ Sơ – tay cầm thước đứng trên bục giảng bài.
Hai người đối diện nhìn nhau 3 giây.
Du Sơ Sơ ngồi bàn đầu tiên, từ lúc Chu Triều Tuấn bước vào cặp mắt cô như dính trên người cậu.
Dĩ nhiên Chu Triều Tuấn cũng thấy cô, chân mày hơi nhíu lại, trong lòng cầu nguyện đừng bao giờ để cậu phải ngồi chung với cô.
Không như mong muốn, cậu Du Sơ Sơ cố tình đem cậu ngồi chung với Du Sơ Sơ.
Bên dưới lớp xì xào bàn tán, Du Sơ Sơ vểnh tai nghe, những cô nàng nữ sinh hay mơ mộng gặp được Chu Triều Tuấn liền như phát bệnh, mở miệng ngậm miệng đều là: “Học sinh mới đẹp trai quá”
Du Sơ Sơ cẩn thận quan sát mặt cậu, lông mi dài, má lúm đồng tiền, mắt đào hoa, mũi rất cao, người cao gầy, da trắng nõn, đây là khuôn mặt duy nhất mà cô nhìn ra được, đúng là đẹp đến kỳ cục.
Mười mấy năm nay, trong đầu cô chỉ có những bóng người mơ hồ, giống như những hình người trên các cuộn phim nhựa ố vàng, rất vắng vẻ, không chút thú vị.
Ngay lúc mà cô cho rằng cô không còn khả năng nhận biết khuôn mặt người nữa thì trời cao tự nhiên đem một người đẹp như Chu Triều Tuấn tới trước mặt cô, sự xấu hổ ở lần đầu tiên gặp mặt biến mất tăm, đây chính là sự mở đầu của nam nữ chính giống y như phim thần tượng nha!
Du Sơ Sơ nghĩ, trong hàng vạn người, trong mắt cô chỉ thấy được cậu, chắc đó là lý do đầu tiên khi cô thích cậu.
Nhưng Chu Triều Tuấn đối với việc mù mặt của Du Sơ Sơ có rất nhiều nghi ngờ, sao lại có thể trùng hợp vậy, không nhận ra được ai, chỉ có thể thấy được mình cậu?
Nhưng sau đó, chính mắt cậu thấy Du Sơ Sơ ở ngoài đường chào hỏi một phụ nữ trung niên nhiệt tình vì tưởng bà ấy là mẹ cậu, thấy cô cười tủm tỉm chào giáo viên giáo dục là chào hiệu trưởng, thậm chí còn kéo tay một thanh niên đang điện thoại ngoài đường kêu “cậu ơi”.
Tuy có hơi kỳ lạ nhưng cậu không thể không tin, Du Sơ Sơ thật sự bị mù mặt, mà cậu là người ngoại lệ duy nhất.
Sau này mẹ Chu cũng biết Du Sơ Sơ bị chứng bệnh kỳ quái đó, lại thương cô còn nhỏ mà không có mẹ, ở cùng với ông cậu to xác thô lỗ, thấy rất tội nghiệp. Vì vậy bà phân công cho con trai mình quan tâm Du Sơ Sơ nhiều hơn, nhất là mỗi khi cô đi ra đường, cậu phải theo sát, đừng để cô gặp tình trạng gặp người lạ cứ tưởng người quen.
“Tại sao con phải quan tâm cậu ấy chứ?” Chu Triều Tuấn phản đối
“Bởi vì mẹ thích cô bé đó, cho nên nếu con không chịu chăm sóc nó thì con cũng khỏi cần về nhà nữa”
“….” Phản đối thất bại, chết thẳng cẳng.
Lệnh mẹ không thể cãi, cứ như vậy, Chu Triều Tuấn bị mẹ mình đưa lên thuyền giặc Du Sơ Sơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT