Tuy Lão đại hắc bang đã cố hết sức gồng gánh lúc nhắn tin, nhưng đến khi lái xe về tới nhà, hắn liền quên phăng mất chuyện mình bây giờ là một người trầm ổn thành thục.

Một đường đi nhanh như gió, ngay cả trạm phạt của cảnh sát cũng đuổi không lại hắn.

Cũng nhờ đây, quả đầu của hắn thành công được gió thổi cho thành một tạo hình mới.

Chính là cái quả đầu ổ quạ điển hình kia ấy.

Lão đại hắc bang nhìn kính chiếu hậu, định sẽ sửa sang lại tóc tai nhưng lại phát hiện, hắn để kiểu tóc này cũng đẹp phết đấy chứ.

Trong vẻ phong lưu còn có cả sự ngang tàng bất kham.

Quả nhiên, mặt mũi thế này, muốn xấu cũng hơi khó.

Lão đại hắc bang gật đầu, bước vào trong nhà.

Đại thiếu gia đang chán muốn chết ngồi trong phòng khách đợi hắn, đúng lúc cậu không kiềm được ngáp một cái, lại thấy Lão đại hắc bang đang mở cửa bước vào.

“Anh đi đường bị sét đánh hả?” Đại thiếu gia nhìn hắn rồi hỏi.



Lão đại hắc bang xị mặt sửa lại tóc.

Đại thiếu gia, lúc này đã chờ lâu đến mức chả quan tâm được nhiều thế được thế, dù sao một bàn đầy đồ ăn thế này mà lại không được hớt thử miếng nào ai mà chịu nổi, cậu vội vàng giục Lão đại hắc bang ngồi xuống: “Mau mau mau mau ăn cơm thôi nào.”

Lão đại hắc bang thuận thế ngồi xuống, cũng chẳng vội động đũa: “Vừa nãy cậu kiếm tôi là có chuyện gì đấy?”

Kết quả Đại thiếu gia bên kia như thể chẳng nghe được chữ gì, lại còn ra dấu với hắn đừng có lên tiếng, trên mặt viết năm chữ rõ lớn “ăn cơm đừng nói chuyện”, sau đó cầm đũa lên điên cuồng ăn.

Rồi rồi rồi.

Lão đại hắc bang dẹp luôn suy nghĩ trò chuyện dạo đầu với Đại thiếu gia trước bữa ăn, ngoài ý muốn, hai người tuy đều im lặng nhưng lại rất hòa hợp xử xong một bữa ăn.

Bữa nào phải đi tìm dì Lý bái nghệ mới được.

Đại thiếu gia ăn uống no nê xong bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai ăn no uống đủ của mình.

Học không nổi thì có thể đập tiền mời người qua bên mình luôn cũng được.

Đại thiếu gia suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.

Hoàn toàn không hề cân nhắc đến tiền đề là cậu bây giờ chỉ là một bé ăn mày không xu dính túi phải đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác.

Mà Lão đại hắc bang bên kia đang nghiêm túc lựa xương cá bên kia lại không hề phát hiện ra được cái cậu nghèo kiết xác này lại đang dám tơ tưởng đến việc đào góc tường nhà hắn.

“Ớ đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với anh này.” Đường não của Đại thiếu gia chạy nửa vòng trời, cuối cùng mới nhớ ra vẫn còn chính sự chưa nói.

“Ừm.” Lão đại hắc bang, vẫn đang chiến đấu với đống xương cá, gật đầu ý bảo mình vẫn đang nghe.

“… Thì ấy.” Đại thiếu gia thử nhìn vẻ mặt của hắn, “Tôi định là sẽ rời khỏi đây.”

“Ừm.” Lão đại hắc bang không hề có chút phản ứng nào, vẫn còn chăm chú nhìn chằm chằm cái đĩa của hắn, tỉ mỉ ngồi tách xương cá.

Người kiểu gì vậy trời.

Đại thiếu gia nhất thời có hơi tức giận.

Nghe cậu nói muốn đi mà nửa miếng phản ứng cũng không có là sao?

Lí do thì không hỏi, đến câu cả trời khuya rồi ở lại trước đi cũng không có nốt.

Không biết dì Lý nhìn kiểu gì mà thấy hắn đang thích cậu được nữa.

“Anh không muốn hỏi gì hết hả?” Đại thiếu gia dò hỏi.

“Có gì để hỏi đây?” Lão đại hắc bang đưa thành quả lao động của mình thẳng vào miệng, nhai nuốt xong xuôi mới mở miệng hỏi ngược lại.

“Thôi chẳng có gì để hỏi đâu.” Đại thiếu gia vốn dĩ còn mang thái độ dò xét, muốn xem thử thái độ của Lão đại hắc bang khi biết cậu muốn rời đi sẽ như thế nào, kết quả lại bị chặn đầu dội cho một gáo nước lạnh, biểu tình trên mặt cũng không đẹp đẽ gì lắm.

“Đi đường cẩn thận, chìa khóa dự phòng nằm trong ngăn tủ thứ ba bên cạnh cửa, nhớ khóa cửa cho kĩ, về sớm chút.” Lão đại hắc bang cầm khăn giấy lên ưu nhã lau miệng.

Hóa ra là chưa nói xong à.

Gáo nước lạnh hồi nãy ngay lập tức biến thành bồn tắm lớn xa hoa thoải mái, bên trong còn có cả mùi hương tươi mát thơm ngát của nước thuốc phật thủ.

“Ý tôi là đi luôn, đi luôn là sẽ không quay lại đây nữa đâu á.” Tâm tình Đại thiếu gia tốt lên rất nhiều, đến cả âm cuối câu cũng không kiềm được hơi nâng lên, nghe qua giống một em bé mẫu giáo vậy.

Vậy thì cậu muốn đi đâu đây nè.

Lão đại hắc bang tự tưởng tưởng tượng hắn cũng dùng cái giọng điệu kia để trả lời cậu, cảm thấy có hơi buồn cười, hắn ho khan: “Vậy cậu tính sẽ đi đâu đây?”

Đại thiếu gia cũng chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi: “… Chưa biết nữa.”

“Vậy cậu có tiền ăn uống không?” Lão đại hắc bang hỏi hắn.

“Không có tiền luôn.” Đại thiếu gia thành thật trả lời hắn.

“Thế cậu đã có chỗ ở chưa?” Câu hỏi tiếp theo của Lão đại hắc bang cứ thế theo ra.

“Cũng chưa.” Đại thiếu gia trả lời không mấy vui vẻ.

“Vậy đã nhờ vả được ai chưa?” Ba câu hỏi chí mạng của Lão đại hắc bang đã được tung ra.

“… Chưa luôn.” Đại thiếu gia ủ rũ.

“Vậy thì cậu đi đâu được đây, thôi cứ ở lại đây đi.” Lão đại hắc bang như thể đã đoán được câu trả lời của cậu sẽ là thế này, nhún vai một cái.

Tuy Lão đại hắc bang nói cứ như không có chuyện gì, nhưng Đại thiếu gia vẫn cảm thấy thế này là không ổn.

“Không có tiền tôi cũng phải đi, thật sự không được nữa thì ngủ gầm cầu, chẳng lẽ tôi lớn từng này tuổi mà còn chẳng làm được hay sao?”

Đại thiếu gia bắt đầu rap.

“Gầm cầu cũng phân chia địa phận, ngủ ở đấy cũng phải nộp phí bảo kê.” Lão đại hắc bang tặng cho cậu một phần phổ cập kiến thức.

“Gầm cầu mà cũng thu nữa hả?” Hai mắt Đại thiếu gia trợn tròn, “Sao mấy anh quá đáng dữ vậy.”

“Thì vốn là quá đáng mà.” Lão đại hắc bang chẳng thèm quan tâm lấy dao ăn xắt một cánh hoa, “Nếu không sao ai cũng gọi là xã hội đen làm gì?”

… Sao mà nghe cũng hơi có lý.

“Vậy hai ta cũng coi như có quen biết mà, hay là cho tôi khỏi nộp được đi được không?” Đại thiếu gia nỗ lực chạy quan hệ.

“Sao mà được. Đời tư với công việc phải phân biệt rõ ràng ra chứ.” Lão đại hắc bang từ chối giúp Đại thiếu gia đi cửa sau, “Mà cậu sao vậy, sao cứ phải rời đi làm gì chứ?”

Đại thiếu gia trầm mặc.

Lão đại hắc bang đợi nửa ngày trời cũng không thấy cậu mở miệng: “Tuy im lặng đúng là vàng thật, nhưng bây giờ không có chỗ cho cậu đổi vàng ra tiền đâu.”

Đại thiếu gia không để tâm đến cái khiếu hài hước nửa mùa chân quê của Lão đại hắc bang, cậu suy tư một chốc: “Anh có biết công việc nào mà vừa không cần phải giỏi quá, vừa không phải tốn nhiều sức lực với cả trí óc mà vẫn kiếm được tiền nhanh không?”

“Cướp ngân hàng thì sao?”

Lão đại hắc bang trầm rư một chút, phun ra một đáp án.

“Anh có còn cách nào mà không cần phải lên phường nữa không?” Đại thiếu gia nể luôn vị lão đại này.

“Vậy thì chỉ còn mua vé số thôi, nếu số tốt có khi còn trúng cả giải nhất đấy.”

ĐGT hiện tại chỉ còn nghĩ được chuyện không biết cậu nên đi luôn hay vào trong cầm đồ đi rồi hẵng rời nhà.

“Vậy ra nãy giờ cậu hỏi nhiêu đó chỉ là vì thiếu tiền thôi hả?”

Dù sao cũng là người từng trải, bầu không khí chuyển biến một cái Lão đại hắc bang liền nhận ra ngay, ý chí sinh tồn trước kia cũng làm IQ của hắn tăng vọt lên trông thấy.

“Ừ.” Đại thiếu gia gật đầu.

“Thiếu bao nhiêu?”

“Mười vạn.” (≅352,000,000VND)

“Mười vạn?” Ý ngạc nhiên trong giọng Lão đại hắc bang vô cùng rõ ràng.

Đại thiếu gia bỗng nhiên bắt đầu cảnh giác.

Chẳng lẽ Lão đại hắc bang thật ra chỉ là lão đại trên danh nghĩa? Thực tế là mười vạn cũng không có nổi?

Tâm tình Đại thiếu gia bỗng chốc trở nên phức tạp.

“Chỉ vì mười vạn, mà tôi với cậu ngồi đây nói chuyện suốt nửa ngày trời thế này?” Lão đại hắc bang vừa bực vừa buồn cười.

Cho nên là ý gì đây?

Đại thiếu gia nghĩ không ra, tạm thời không hé răng nửa chữ, chỉ có đôi tròng mắt là bắt đầu xoay chuyển.

“Rồi rồi.” Lão đại hắc bang cầm điện thoại để bên cạnh lên bấm bấm vài cái, sau đó lại đặt điện thoại xuống bàn: “Cậu xem thử đi.”

Đại thiếu gia mặt đầy nghi vấn cầm điện thoại của mình lên xem, chính giữa màn hình xuất hiện một thông báo mới: “Hệ thống ngân hàng điện thoại ghi nhận thẻ tín dụng của quý khách đã nhận được 1000,000 tệ.”(≅ 3,520,000,000VND)

Ngầu ghê.

Đại thiếu gia đếm thử mấy số không trên màn hình.

“Anh chuyển cho tôi 100 vạn hả?” Đại thiếu gia không thể tin được(1 vạn=10.000)

“Ừm.” Lão đại hắc bang gật đầu như thể là chuyện đương nhiên.

“… Anh anh anh sao mà có thể tùy tiện quá vậy chứ? Bộ anh không sợ tôi ôm tiền bỏ trốn hả?” Đại thiếu gia vô cùng khiếp sợ cái thái độ qua loa này của Lão đại hắc bang.

“Chạy thì chạy thôi. Coi như là tiền lương tháng với phí xăm hình tôi trả trước vậy.” Lão đại hắc bang thích ý gác chân trái lên đùi phải, ung dung nhàn nhã khoan khoái, miệng nói không chút để ý gì.

Đúng là chủ nghĩa tư bản ác độc.

“Không được, số tiền này tôi không nhận đâu.” Đại thiếu gia là một người rất có nguyên tắc, “Tiền này đâu phải tôi danh ngôn chính thuận kiếm được đâu.”

“Cũng phải nhỉ.” Lão đại hắc bang xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Vậy tôi nên kêu cậu làm gì cho lại tiền đây nhỉ.”

Sống lưng Đại thiếu gia lạnh toát, cũng may cậu phản ứng rất nhanh, “Anh ra điều kiện làm gì, tôi đã nói sẽ nhận số tiền này đâu chứ.”

“Đúng thật.” Lão đại hắc bang chẳng ý kiến gì, “Thế cậu tính đi mua vé số hay là cướp ngân hàng?”



“Nói thử điều kiện của anh đi!” Đại thiếu gia vô cùng hiên ngang anh dũng thốt ra một câu.

“Để tôi nghĩ thêm đã.” Lão đại hắc bang cũng không nóng vội chuyện này.

Bây giờ không nói, biết đâu sau này hắn quên luôn, cậu lại có thể ăn không 100 vạn này cũng nên!

Đại thiếu gia ngồi đó tự lừa mình dối người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play