Edit: Trần
“Ngươi điên rồi!” Đôi mắt xanh hiện lên một tia kinh hãi, Vô Ưu nhảy dựng lên, lại bị biến trở về nguyên hình, “Vậy thì ngươi thả chúng ta về Yêu giới có ích lợi gì? Cả thiên địa đều bị hủy, yêu chúng của ta há lại có chỗ để sống yên phận….”
“Bổn vương không quan tâm được nhiều như thế!” Lãnh mâu nhàn nhạt liếc mắt nhìn phỉ yêu một cái, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi nói: “Ngươi phải nhớ cho kĩ, trước khi thiên địa bị hủy, đừng bức ta diệt Yêu tộc của các ngươi!”

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho Vô Ưu và Húc Thanh Lam đều lạnh đến rùng mình.
Thân hình Hiên Viên Hận Thiên dần dần nhạt đi, hóa thành một đám sương đen biến mất không thấy tung tích.
Vô Ưu ngơ ngác đứng im một lúc lâu, bỗng dưng mở miệng, tiếng nói trầm thấp: “Thanh Lam, ngươi có cảm thấy từ sau khi Ma Vương bị trọng thương khỏi hẳn lại càng trở nên cường đại hơn, mạnh đến mức đáng sợ!”
“Vâng!” Gật gật đầu, con lừa cũng ngẩng đầu nhìn ngôi sao sáng phía chân trời, thì thào nói: “Không thể tin rằng hắn muốn hủy thiên diệt địa! Điên rồi, hắn nhất định là điên rồi…”
“Không phải điên!” Thống khổ khụ hai tiếng, Vô Ưu không cẩn thận lại ho ra một miệng máu, không khỏi căm giận nói: “Ngươi có từng gặp người nào điên mà lí trí như hắn chưa, lại dám chọn ta để thử công lực? Huống chi – -”
Mắt xanh nâng lên, Vô Ưu cũng nhìn ngôi sao sáng một cách kì lạ cuối chân trời, nói một cách chắc chắn: “Ma Vương có ý nghĩ này chắc chắn là do nhân quả kiếp trước mà không ai biết. Ngươi đừng quên, Hiên Viên Hận Thiên xuất hiện trên nhân gian từ lúc nào!”

“Một ngàn năm trước, ” mắt lừa trong phút chốc trầm xuống, vẻ mặt Húc Thanh Lam kinh sợ nhìn nhị vương tử bên cạnh. “Ngài muốn nói….”
“Còn nhớ thiên thư của Yêu tộc không?” Khóe môi tái nhợt hơi cong lên, Vô Ưu chậm rãi đọc lại: “Càn Khôn rung chuyển, phá vỡ dục niệm. Tinh hóa ma, linh hóa người, phách hóa vạn vật…. Hết thảy mọi thứ trong trận rung chuyển Càn Khôn này đều biến hóa nghiêng trời lệch đất, xuất hiện một loại sinh linh mới, không phải người, không phải quỷ, cũng chẳng phải yêu hay thần, hưởng thiên nhân chi phúc nhưng không có thiên nhân chi đức, không liễm dục vọng, không khống tư tình, không thể nhập vào luân hồi, đó là Ma!” (hưởng thiên nhân chi phúc nhưng không có thiên nhân chi đức: tạm dịch: Hưởng phúc của trời ban nhưng lại không có đức hạnh của người trời)
“Hưởng thiên nhân chi phúc nhưng lại không có thiên nhân chi đức?” Thì thào lặp lại một lần, Húc Thanh Lam buồn bực vẫy vẫy tai lừa nói: “Rốt cuộc Hiên Viên Hận Thiên có lại lịch gì? Hắn tấn công thiên đình, tự lập vi đế không phải tốt hơn sao mà lại muốn hủy thiên diệt địa? Thật khiến người ta khó hiểu!”
“Hừ!” Miễn cưỡng dùng chân sau gãi gãi đầu, Vô Ưu cười cợt nói: “Nghĩ cũng không nghĩ ra nổi, có lẽ tập hợp đủ thiên thư của lục giới thì có thể tìm được lí do thực sự! Nhưng mà, loại chuyện công đức ‘cứu chúng sinh thiên hạ là nhiệm vụ của ta’ không phải do yêu tộc chúng ta làm, mấy cái chuyện ày nên để cho đám người cả ngày muốn phi thăng thành tiên lo nghĩ thì hơn! Ngươi cho rằng nếu có điềm báo trước, bọn họ còn nhàn rỗi được hay sao? Đại thần yêu quý của ta, đừng vội, không cần vội vã


“Sao có thể không vội được chứ?” Mắt lừa trợn trừng, vẻ mặt Húc Thanh Lam khó chịu trừng mắt vẫy vẫy đuôi nhìn nhị vương tử đang chạy đi mà nói: “Ngài muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong!”
“Khụ khụ, nói chuyện?” Giơ móng cuốt đầy vết máu lên, Vô Ưu hơi thở mong manh nói: “Bổn vương ~~ đột nhiên ~~ cảm thấy thật mệt mỏi, khụ khụ! Thanh Lam, ngươi cứ ở trong này mà suy nghĩ, bổn vương tin tưởng ngươi, tương lai của Yêu tộc chúng ta giao hết cho ngươi đó! Khụ khụ, bổn vương phải trở về chữa thương, ngươi xem vết thương của ta – - vết thương rất nặng đó nha!”
Cùng lúc tiếng nói vừa dứt, Vô Ưu nhanh như chớp lủi qua cầu độc mộc, chạy như điên về phía Vô Cực điện, cái đuôi trắng mượt ào ào bay múa trong gió, trông thật nhẹ nhàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play