Edit: Trần.
“Ngươi gạt ta!” Bi phẫn hét lớn một tiếng, Đường Đường mở bừng mắt ra, vẫn là đại điện tối om, ánh đèn vành nhạt, lãnh mâu của đại thúc không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm nàng, Đường Đường vừa cả kinh lại vừa thấy hoảng hốt.
Vì sao, trong nháy mắt nàng có cảm giác kì lạ, sao nàng lại cảm thấy đại thúc chính là hắc y nhân kia.
“Đại thúc – -”
“Ngươi ầm ĩ làm phiền bổn vương, nô lệ!” Mày kiếm nhăn lên, lãnh mâu híp lại, Hiên Viên Hận Thiên giơ một tay lên, tóm con Phỉ Yêu đang co rúm trong lòng nhân loại này ra, “Sau này, không cho phép ngươi lại ôm nó ngủ!”
Nhếch miệng, Đường Đường nhất thời không kịp phản ứng, sau một lúc lâu, hai tròng mắt đong đầy nước mắt nói: “Ta lạnh a! Ôm Phỉ Nhi rất ấm áp!”
Lỗ tai trắng dài vẫy vẫy hai cái, Vô Ưu đắc ý liếc mắt nhìn Hiên Viên Hận Thiên một cái, lại phát hiện mặt hắn bỗng dưng trầm xuống, tựa như đá băng ngàn năm dùng để xây dựng Vô Cực điện,
“Phỉ Nhi?”
“Ừ!” Khóc một lúc lâu, nên mắt cảm thấy hơi xót xót, Đường Đường cố gắng mở mắt ra nói: “Chàng bảo nó là phỉ yêu, nên ta gọi nó là Phỉ Nhi!”
Miệng dài hơi mở ra, Phỉ phỉ dường như đang mỉm cười, sau đó một giây – -
“Bùm!” Một tiếng động lớn vang lên, phỉ phỉ như một tia sáng đập vào cửa điện, đầu váng mắt hoa, đau đến nửa ngày vẫn không đứng dậy được.
“Dừng lại!” Đường Đường vẻ mặt đau lòng lạnh lùng ngăn lại, Hiên Viên Hận Thiên cảm thấy vô cùng hờn giận, nàng cư nhiên đau lòng một con phỉ yêu!
“Không phải ngươi nói nó là chó sao?” Lãnh mâu âm u nhìn con phỉ yêu nào đó đang nhe răng trợn mắt với mình, Hiên Viên Hận Thiên tức giận nói: “Chó thì nên ở chỗ của nó! Đi ngủ!”
Quệt miệng chui vào trong ổ chăn, Đường Đường chu chu miệng với chú cún nào đó ở phía xa, hôn gió một cái tỏ vẻ an ủi.
“Không cho phép làm động tác như thế với nó!” Tiếng quát lớn lại đột nhiên vang lên, khiến Đường Đường sợ tới mức thiếu chút nữa từ ổ chăn nhảy dựng lên, theo bản năng mỗ Đường bắt đầu không có cốt khí giả chết giả ngủ, trong lòng lại không khỏi khe khẽ thở dài: “Lạnh quá! Không biết lần này phải mất bao lâu mới có thể ngủ lại…”
Lãnh mâu bình tĩnh nhìn nữ nhân cuộn mình nằm trên mặt đất, nhìn thật lâu, đến tận khi ánh mắt trở nên thâm trầm như biển, kín kẽ như bưng.
Bàn tay vươn gia, một viên ngọc sáng loáng mượt mà đột nhiên hiện ra từ lòng bàn tay, chậm rãi bay tới trên người Đường Đường, bay qua bay lại trên không. Sau một lát, hô hấp của Đường Đường bắt đầu đều đặn hơn, hiển nhiên là đã ngủ say.
“Ngươi cư nhiên dùng yêu nguyên của Vương huynh ta sưởi ấm cho nàng?” Đứng bên cạnh cửa, phỉ phỉ khinh thường gãi gãi tai.
Lãnh mâu lướt mắt nhìn phỉ yêu một cái, Hiên Viên Hận Thiên nhắm mắt vỗ tay, yêu nguyên màu trắng biến mất không thấy đâu nữa.
“Hừ, một nữ tử loài người không hề có chút tu vi nào như nàng, ngươi lại còn coi chừng sợ nàng bị nhiễm yêu khí nữa!” Chống hai chi trước xuống đất, Vô Ưu ưỡn ngực ngẩng đầu, trong giọng nói căm giận ẩn dấu chút đau buồn âm thầm không dễ phát hiện.
“Nàng là người của bổn vương!” Mắt lạnh mở ra, Hiên Viên Hận Thiên trừng mắt nhìn phỉ yêu một cái, bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo: “Nếu lần sau ngươi lại ngông cuồng xâm nhập cảnh trong mơ của nàng, bổn vương sẽ nghiền nát yêu nguyên của ngươi để pha trà uống!”
Ngạc nhiên ngẩn ra, Vô Ưu duỗi thẳng hai chân trước nằm úp sấp trên mặt đất, miễn cưỡng ngáp một cái nói: “Xì, ngươi nghĩ ta sợ sao? Nàng thích ta! Hơn nữa – - ta cảm thấy cái tên Phỉ nhi này, rất hay nhé!”
Một đạo ánh sáng màu vàng xen lẫn màu đỏ và ánh đen đột nhiên hiện ra, Vô Ưu hơi giật mình nhảy dựng lên, cả người xù hết lông trắng, như bị điện giật.
“Ngươi!” Đứng thẳng lưng, nhe răng, Vô Ưu oán hận trừng mắt nhìn nam nhân lãnh huyết độc đoán kia: “Bổn vương giờ là ‘phỉ lạc bình dương bị người khi dễ*’ có bản lĩnh thì đao thật thương thật đánh lại một lần nữa coi!” (xuất phát từ câu: hổ xuống đồng bằng bị chó khinh :v. Các a c thật biết cách vận dụng câu chữ :V)
“Được!” Bóng đen đột nhiên chợt hiện, ngọn đèn trên bàn đột nhiên cháy bùng lên, hắt ra thứ ánh sáng khiến cả điện kinh sợ…