Edit: Trần
Con lừa trợn to mắt, Húc Thanh Lam qủy dị nhìn Đường Đường một cái, ánh mắt mập mờ lại tràn ngập thâm ý, giống như nhìn một cái là nhìn xuyên qua y phục cuả Đường Đường, nhìn nàng từ trên xuống dưới không xót một chỗ nào.
“Ta kháo! Ánh mắt của ngươi!” Nắm chặt lấy lỗ tai lừa, Đường Đường hung tợn nói: “Lão nương là loại người để người khác tùy tiện nhòm ngó hay sao! Hơn nữa, đại thúc há phải loại người tùy tiện nhòm ngó người khác!”
“Phụt ~~” Bất đắc dĩ phun phì phì trong mũi, lừa quay quay đầu, nước mắt lưng tròng nói: “Ta sao hiểu được rốt cuộc ngươi đang nói cái gì, là ngươi nói, ‘muốn dùng thế nào thì dùng như thế đó’!”
“Bụp!” Đầu lừa lại bị trúng thêm một cốc, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi nói”Ta đang nói về chuyện, cả ngày đại thúc bắt ta làm việc, không cho ta rảnh rỗi chút nào, rót nước, lau đèn, gọi cơm, quét tước điện các, mà chuyện quá đáng nhất là, hắn cư nhiên còn bắt ta, bắt ta….”
Lừa vẫy vẫy tai, Húc Thanh Lam cẩn thận khống chế suy nghĩ của mình, dù chết cũng không dám nhìn nhân loại so với ma còn ác hơn kia.
Cầm hộp gỗ trong tay, Đường Đường cảm khái vô hạn nhìn mặt trời đã chìm mất một nửa ở phía chân trời xa xa, hồi lâu vẫn không nói gì, nhưng mặt dần dần đỏ lên, trong đôi mắt hạnh cũng bắt đầu loang loáng nước mắt.
Yên lặng thật lâu, ngay cả Phỉ yêu nằm một bên đang vô cùng chăm chú liếm móng vuốt cũng dừng lại động tác, một lừa một phỉ, đều kinh ngạc mà tò mò nhìn nhân loại kia, dùng tâm ngữ nói chuyện với nhau – -
“Nhị vương tử, Ma Vương rốt cuộc đã làm gì nàng?”
“Bổn vương cũng không biết, nhưng Ma Vương tựa hồ cũng không bắt nàng làm gì, bằng không thì sao lại ngầm đồng ý cho nàng dùng thánh dược Ma giới chữa thương cho ta và ngươi”!”
“Nhưng mà vẻ mặt của nàng – -”
“Chẳng lẽ Ma Vương thật sự ‘ăn’ nàng?”
“Nàng nói không có!”
“Vậy chẳng lẽ – -”
“Đại thúc bắt ta hầu hạ chàng tắm rửa!” Giọng nữ u oán đột nhiên vang lên, dọa một lừa một phỉ hết hồn, Đường Đường lệ tuôn như mưa, nhìn hai con yêu vừa hoảng sợ lại ưu thương, cảm thấy rầu rĩ “Ma Vương lãnh huyết này, lấy cớ bảo ta hầu hạ chàng gội đầu, trên thực tế lại….”
“Thanh Lam…” Hít hít mũi, Đường Đường vô hạn ủy khuất nâng đầu lừa lên, đem khuôn mặt đầy lệ của mình vùi vào cổ nó.
“Ai!” Chẳng biết tại sao, khuôn mặt mang theo hơi lạnh của nàng chạm vài cổ mình, Thanh Lam cảm thấy một tia khác thường, trái tim hơi co lại một chút, ẩn ẩn đau, “Nữ nhân ngốc nghếch – -”
Lời an ủi còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt nghe thấy giọng mũi của nữ nhân ngốc kia vang lên bên tai: “Ngươi có biết trong cuộc đời thống khổ nhất là chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Chun mũi, Húc Thanh Lam đột nhiên phát hiện hóa ra mình cũng là một con lừa cực kì có cảm xúc.
Trợn mắt há hốc mồm, dựng đứng hết cả lông lên, trong lòng Vô Ưu đột nhiên cảm thấy có chút chua, cảm giác cực kì không tốt, nhân loại kia cư nhiên ôm đại thần của mình mà khóc!
Quay đầu nhìn cả thân lông trắng mềm mịn của mình, Vô Ưu buồn bực. Cho dù giờ nó không thể duy trì hình người, cho dù giờ nó chỉ là một chú “chó” nhưng dù sao cũng vẫn đáng yêu hơn con lừa Húc Thanh Lam kia chứ? Sao nhân loại kia lại không ôm hắn?
“Chuyện thống khổ nhất thế gian chính là – -” Ngẩng đầu thật mạnh, một tay Đường Đường nắm thành quyền trước ngực, ngửa mặt lên trời la hét nói: “Sắc đẹp của đại thúc ngay trước mắt, thế mà chỉ có thể nhìn, không thể sờ, mà quan trọng là – - không thể ăn!”
“Rầm” một tiếng, Vô Ưu miệng sùi bọt mép ngã lăn ra đất, mà lừa lại giận giữ quay đầu thoát khỏi tay Đường Đường, hận không thể nhấc chân đá nữ nhân chết tiệt này bay thẳng lên bầu trời.
“Sao thế, sao thế này?” Tay chân luống cuống nâng chú cún trên mặt đất, vẻ mặt Đường Đường mê man không rõ, “Vừa rồi vẫn còn tốt cơ mà! Sao đột nhiên lại hôn mê?”