Edit: Trần
“Vù….” Ngọn lửa như lên tiếng trả lời mà điên cuồng cháy phụt lên, hóa thành một con hỏa long lóa mắt lao thẳng về phía trước.
“Ầm.” Một tiếng vang thật lớn vang lên, đất rung núi chuyển, Đường Đường ngạc nhiên nhìn đám lửa lớn cháy về phía mình, trong lúc mơ hồ, chỉ nghe thấy Tùy Hỉ hét to một tiếng: “Đường Đường!”
Gió mang theo hơi nóng thổi qua, cả sơn cốc như bị một trái bom có uy lực vô cùng ném thẳng vào, một cột khói lớn như cây nấm bay thẳng lên trời, không khí bốn phía bị thiêu đốt hầu như không còn. (tớ k muốn dùng từ bom, nhưng chả còn từ nào miêu tả rõ cả, hix).
Đường Đường từ đầu đến cuối vẫn đứng bên vách núi đen, không hề chạy trốn, cũng chả ơợ hãi, bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng không kịp làm thành phản ứng vĩ đại nào, trong lòng nàng hơi mê man thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đám sương đen này chính là khí thiên nhiên từ giếng phun lên trong truyền thuyết, chỉ cần gặp lửa là nổ mạnh?”
“Mau tránh ra!” Một chưởng chém vào lừa yêu đang che trước người mình, Tùy Hỉ tung người nhảy đến bên cạnh Đường Đường, thanh âm cả kinh mang theo run rẩy: “Ngươi~ ngươi không sao chứ?”
“Không sao!” Quay đầu cười, Đường Đường không hề biết mình trở thành một người thợ mỏ, hàm răng trắng bóc trên khuôn mặt đen thui càng chói mắt hơn, “Ngươi nhìn xem, có đường rồi!”
Nhìn theo ngón tay Đường Đường chỉ, đám ma chúng trông thấy cảnh tượng một con đường đồ sộ mà lửa vẫn còn hừng hực thiêu đốt, vô cùng nguy hiểm, mà phía trước khoảng mười trượng bị đám sương đen đặc che khuất.
Một thân ảnh màu tím xuất hiện, Bỉ A Đa La giống như một cánh bướm màu tím xinh đẹp kì ảo nhảy về phía ngọn lửa có thể khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn.
“Ầm!” Thế lửa đột nhiên tăng manh, ngọn lửa phun lên lập tức cuốn Bỉ A lên giữa không trung, như một con quái thú bị đói khát từ lâu.
“Bỉ A cẩn thận!” Hai thân ảnh nhanh chóng bay lên, Thường Hữu và Thường Túy một trái một phải đỡ lấy Bỉ A Đa La bay về chỗ cũ, sắc mặt ba người đều trắng bệch, cảm thấy sợ hãi.
Bĩu môi, Hiên Viên Hận Thiên nhìn Bỉ A được hai soái ca đỡ lấy, lại cúi đầu nhìn quần áo tóc tai mình bị sức nóng thêu đốt, không khỏi chậc chậc cảm thán hai tiếng.
Mỹ nữ chung quy vẫn là mỹ nữ! Mới vừa trải qua nguy hểm một chút là đã có nam nhân tranh nhau xum xoe, chẳng hề như mình, vừa rồi bị lửa nuốt lấy cũng chỉ đổi được một tiếng gọi lo lắng của Tùy Hỉ, không đau cũng chả nhột.
Buồn bực quay đầu, Đường Đường đột nhiên rất nhớ đại thúc, đại thúc luôn cứu mình trước tiên. Thế nên, nàng cũng muốn cứu được đại thúc trước tiên!
“Các ngươi đừng đi vào, lửa này có linh tính!” Hít sâu một hơi bước vào trong lửa, Đường Đường cảm thấy mình thật vĩ đại, thật lãng mạn! Vì cứu đại thúc, nàng lên núi ma, xuống biển lửa, quả không phải lãng mạn bình thường mà còn vĩ đại nữa.
“Đường Đường!” Trái tim như bị nắm lấy, Tùy Hỉ theo bản năng quát bảo dừng lại, lại cảm thấy trước mắt thoáng hiện lên một bóng đen, con lừa yêu lại như âm hồn bất tán chắn ở đằng trướ.
“Ngươi muốn làm gì?” Trong mắt lừa tràn đầy lạnh lùng châm chọc, đồng thời phản chiếu bóng lưng Đường Đường dần dần đi xa, chậm rì rì nói: “Nàng đến là vì muốn tìm đại thúc của nàng, – - cũng là Vương của ngươi!”
Gió, từ giữa không trung lạnh lùng thổi qua, ánh lửa theo bóng lưng của Đường Đường dần dần tắt ngấm. Giữa không gian vắng lặng, Mâu Chân lẳng lặng đi đến đứng ở phía sau Tùy Hỉ, tiếng nói mềm mại uyển chuyển không biết là nói cho Tùy Hỉ đang cứng còng cả người, hay là nói cho Bỉ A vẫn mang vẻ mặt ghen ghét – -
“Tôn cô nương cầm thanh tâm đèn, Phật đưa nó cho Vương, nhưng nó lại nhận Tôn cô nương làm đăng chủ, thiên ý đã thế, chúng ta không thể phỏng đoán…”
Cơ thể hơi chấn động, Tùy Hỉ bước lên trước một bước quát sang sảng: “Ma chúng nghe lệnh, trông coi trận quan cẩn thận, đợi mười hai canh giờ sau, xông trận!”